Chương 430

Rất nhanh đã về đến nhà cha Lý mẹ Lý, vừa đỗ xe xong, Lý Sâm liền kéo Tiểu Bối ra ngoài.

"Anh hai, anh nhỏ!" Tiểu Bối thoát khỏi tay của bố, chạy về phía chiếc xe, ai biết Đại Bảo lại ngồi chỗ gần cửa, Đại Bảo xuống xe, để tay dưới nách của Tiểu Bối rồi bế cô bé lên, "Không nhớ anh cả?"

Tiểu Bối vòng tay qua cổ anh cả, ngượng ngùng nói: "Tiểu Bối không biết anh cả cũng đã trở về!"

"Anh cả, anh đừng cứ bá chiếm em gái nữa, mau để em gái xuống, bọn em cũng lâu rồi chưa được gặp em ấy," Nhị Bảo xuống xe không vui nói, vươn tay muốn đoạt lấy Tiểu Bối.

Đại Bảo không cho, xoay người lại, Tiểu Bối vui vẻ vòng một tay qua ôm lấy cổ anh cả, tay kia đưa tay về phía anh hai, Nhị Bảo không kéo tay cô bé, "Không có lương tâm!"

Tiểu Bảo tự giác hơn nhiều, cậu bé không cao bằng hai anh trai, chắc chắn không thể cướp em gái từ tay hai anh được, vì vậy cậu bé chạy đến chỗ cha: "Cha, con về rồi!"

"Đừng có mà sến súa như vậy," Lý Sâm chán ghét đẩy cậu bé ra, đi về phía vợ mình.

Tiểu Bảo: "..." bị ghét bỏ, hừ!

Khoái Khoái Lạc Lạc nghe thấy giọng nói liền chạy ra ngoài, Tiểu Bảo trông thấy liền chạy đến ôm hai đứa em họ của mình.

"Y Y, trở về rồi?" Giọng nói của mẹ Lý từ bên trong truyền ra: "Cơm chuẩn bị xong hết rồi, vào ăn đi!"

"Đến đây," Cả nhà đi vào, không cần cầm hành lý, tý nữa có thể trực tiếp mang về nhà.

"Ông nội! Bà nội! Bọn con về rồi!" Nhị Bảo và Tiểu Bảo vừa bước vào nhà liền không chờ được muốn gọi ông bà nội mình.

"Cháu trai, vừa mới trở về hả?" Mẹ Lý vừa nấu ăn xong, lau tay đi ra: "Có phải đen hơn rồi đúng không? Còn gầy đi? Lúc ở quê không được ăn ngon đúng không?"

"Đúng ạ," Tiểu Bảo người dẻo miệng nhất nói, "Bởi vì đồ ăn ở dưới quê không ngon bằng đồ bà nội nấu!"

Mẹ Lý được cậu bé nịnh cười tươi như hoa.

Trần Cường đã dọn đi rồi, Chu Phong Thu và Lý Đại Nha vẫn chưa trở về, chỉ có nhà bọn họ và Khoái Khoái Lạc Lạc cùng nhau ăn cơm.

Nhị Bảo và Tiểu Bảo kể cho cha Lý và mẹ Lý những chuyện đã xảy ra ở dưới quê, lần này bọn họ còn nhắc tới Đại Hoa.

"Cái gì?" Mọi người vừa nghe xong, ai cũng vừa ngạc nhiên và vui mừng, "Đại Hoa có người yêu rồi?"

"Vâng," Nhị Bảo nói, "Chị ấy còn nói đợi đến ngày Quốc Khánh sẽ dẫn về cho ông bà và mọi người xem nữa."

"Ai dô, thế thì tốt quá rồi", Mẹ Lý vỗ vỗ tay, vừa ăn vừa hỏi "Con bé tự mình quen biết hay là có bà mối giới thiệu? Là ai vậy? Đối xử với chị cả của bọn cháu thế nào? Bọn cháu đã gặp mặt chưa?"

"Cháu không biết nha," Tiểu Bảo trả lời, "Chị cả nói muốn dẫn bạn trai đến gặp mọi người, còn những chuyện khác bọn cháu không hỏi."

Nhị Bảo, Tiểu Bảo và Đại Hoa là anh em họ, nếu bình thường cần giúp đỡ thì có nghĩa vụ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết, tất nhiên sẽ không hỏi quá nhiều.

Mẹ Lý không hỏi nữa, chỉ cau mày nói: "Miễn là không phải do mẹ con bé giới thiệu là được rồi."

Kiểu người như Hà Chiêu Đệ có thể giới thiệu người tốt gì cho Đại Hoa.

Cha Lý ngẫm nghĩ nói: "Ngày mai viết thư lại hỏi."

Thẩm Y Y không nói gì, kiếp trước Đại Hoa kết hôn từ rất sớm, kiếp này cô bé đã hai mươi tuổi, chuyện này cho thấy cô bé đã tránh được cuộc gặp gỡ bi thảm kiếp trước từ lâu.

Bây giờ ở tuổi của Đại Hoa, rất nhiều chuyện có thể tự mình quyết định, cô không phải là cha mẹ hay ông bà nội của cô bé, cô cũng không thể quản được.

...............................

Nhờ phúc "chơi xấu" của Tiểu Bảo , ba ngày sau, Giang Uyển Nhu dẫn con trai và Giang Ái Linh đến!

Hai chị em vô cùng hung dữ, làm ầm ĩ một trận ở nhà họ Lâm, vừa đập vừa ném, còn đánh rách đầu của mẹ Lâm Gia Đống là Dư Dĩnh, cuối cùng phải gọi công an đến.

Chị em nhà họ Giang bị giam giữ vì gây thương tích cho người khác, nhưng không biết Lâm Gia Đống vì chột dạ hay là vì vẫn có tình cảm với Giang Uyển Nhu, cũng không truy cứu trách nhiệm chị em nhà họ Giang vì đã gây thương tích cho mẹ mình, đồng thời còn đồng ý để Giang Uyển Nhu và con trai làm người không có hộ khẩu ở lại đây, sau này tìm cơ hội tái hôn.

Vụ việc này đã gây ra sóng gió to lớn ở cả khu phố, được mọi người bàn tán một cách say sưa, thậm chí ngay cả con phố bên cạnh cũng bàn tán chuyện này.

Gia đình Thẩm Y Y từ bên đó chuyển tới, hàng xóm của cô cũng biết chuyện này, mọi người lần lượt chạy tới tám chuyện với cô, lúc đó cô mới biết chuyện này.

Không tìm tòi nghiên cứu quá nhiều về tin đồn này, cô cảm thấy hận thù của mình với Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu đã chấm dứt, chỉ cần bọn họ không còn tìm cô gây chuyện nữa, bọn họ sau này ai đi đường nấy, không ai phạm đến ai.

Cô còn bận rộn chuyện ở lớp dạy kèm, không có thời gian quay về, rất nhanh để vấn đề này ra sau đầu.

Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu đến nhà họ Lâm gây chuyện, tất nhiên sẽ không quan tâm đến Lâm Gia Đống, trước khi đến, bọn họ đã lên kế hoạch hoặc là quậy nhà họ Lâm long trời nở đất, hoặc là phải lấy được một khoản bồi thường khổng lồ.

Bây giờ kết quả đã có, mặc dù có chút khác biệt so với ý tưởng ban đầu của bọn họ, nhưng nhà họ Lâm đã rách nát như vậy không thể lấy nhiều tiền, thay vì cứ thế mà quay trở về, còn không bằng ở lại giày vò lẫn nhau, ít nhất còn có người nuôi.

Mấy ngày qua, Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu làm trời làm đất ở nhà họ Lâm, vô cùng vui sướng.

Nhưng Giang Uyển Nhu có thể ở lại, Giang Ái Linh chắc chắn phải trở về.

Trước khi trở về, cô ta chạy đến gặp cha Lý mẹ lý.

Cô ta đã ở đây vài ngày, cô ta và Giang Uyển Nhu cũng hiểu đại khái tình hình của cha mẹ Lý và Thẩm Y Y ở Bắc Kinh này.

Mặc dù đã đoán trước được cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không tệ, nhưng không nghĩ tới lại tốt hơn những gì hai người nghĩ, trong lòng hai chị em cảm xúc lẫn lộn.

Cho nên Giang Uyển Nhu rất khó hiểu trước quyết định đến gặp cha Lý và mẹ Lý của Giang Ái Linh, "Chị, mặc dù bây giờ bọn họ giàu có rồi, nhưng bọn họ không muốn gặp chị, chị đi tìm bọn họ, không những không nhận được lợi ích gì, mà nếu gặp được Thẩm Y Y, có khi còn bị chó của cô ta cắn... Chị cần gì phải hạ mình như thế?"

"Em biết cái gì?" Giang Ái Linh bĩu môi nói: "Hai ông bà đó không muốn gặp chị, nhưng còn Lý Tam Hoành và Thiết Trụ, bọn họ dù gì cũng là con trai và cháu trai của bọn họ đúng không? Mối quan hệ huyết thống này làm sao có thể từ bỏ được!"

Giang Uyển Nhu không nói nên lời, mặc dù cô ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như Giang Ái Linh nói, nhưng cô ta biết chị gái mình là người sống chỉ coi trọng lợi ích, nếu như không đụng phải tường nam sẽ không quay đầu.

Dứt khoát không thèm quan tâm tới cô ta nữa, chỉ đơn giản từ chối lời mời đi cùng của cô ta.

Giang Ái Linh tự mình đi, cô ta biết nhà Thẩm Y Y đã chuyển đi nơi khác, nhưng cô ta vẫn sợ gặp phải Thẩm Y Y, Thẩm Y Y thật sự thả chó cắn cô ta, cô ta cứ cầu nguyện trong lòng hôm nay Thẩm Y Y sẽ không trở về.

Quả nhiên, ông trời vẫn ưu ái cô ta, Thẩm Y Y thật sự không có ở đó.

Giang Ái Linh thầm vui vẻ trong lòng, cô ta không hề để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của mẹ Lý, "Cha, mẹ, con đến Bắc Kinh mấy ngày rồi, bởi vì bận rộn quá nên không thể gặp cha mẹ được, ngày mai con phải trở về, cho nên con nghĩ trước khi trở về phải đến gặp cha mẹ."

Giang Ái Linh là người như thế nào trong lòng mẹ Lý hiểu rõ ràng, bà hận không thể đuổi Giang Ái Linh ra ngoài luôn, nhưng hàng xóm đều ở đây, bà không thể để mọi người xem trò cười được, để những người hàng xóm không hiểu rõ chuyện lại nói bà là mẹ chồng độc ác.

Dù sao bà vẫn phải sống ở đây, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì Giang Ái Linh đều có thể vỗ mông rời đi.

Bà nở một nụ cười như không cười: "Bận rộn như vậy sao, cũng đã ở đây mấy ngày rồi, mà tôi ở gần cô như vậy, đến vài ngày mà đợi đến khi chuẩn bị về mới qua đây xem tôi với ông nhà tôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro