Chương 431

Mẹ Lý vừa nói ra lời này, những người hóng chuyện ban đầu còn tưởng người con dâu Giang Ái Linh này chủ động đến gặp mẹ chồng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng của mẹ Lý thì cảm thấy không đúng.

Đúng rồi, nếu con dâu thật sự hiếu thảo, tới đây nhiều ngày như vậy, cho dù bận rộn nhưng cũng ở gần nhà nhau, tới xem một chút cũng là chuyện có thể làm đi?

Giang Ái Linh cứng đờ, oán hận nghĩ, trái tim của mẹ chồng cô ta đã dời đến khuỷu tay rồi, nếu như không phải bọn họ không thích cô ta, cô ta hà cớ gì phải đến tận bây giờ mới đến?

Nhưng cô ta cũng không phải là người ăn chay, nhân cơ hội nói: "Còn không phải mấy hôm trước con bận việc sao? Không thì con ở lại đây thêm vài ngày với mẹ và cha?"

"Thôi đừng," mẹ Lý không cho cô ta cơ hội, "Lòng hiếu thảo này của con mẹ xin nhận, con với em gái đi ra ngoài lâu như vậy, không biết chồng con với mấy đứa nhỏ ở nhà thế nào rồi, mẹ không dám làm chậm trễ thời gian của con, con vẫn nên trở về sớm một chút."

Đây là trách cô ta ra ngoài chơi không quan tâm đến chồng con sao?

Giang Ái Linh nghiến răng, không đau không vui nói một tiếng đồng ý.

Hàng xóm thấy Giang Ái Linh đến, cũng không tiện quấy rầy nhà người ta sum họp, cũng đến giờ cơm nên trở về nhà nấu cơm.

Mẹ Lý nấu cơm, Giang Ái Linh cũng đi theo giúp đỡ.

Ở nhà tích trữ rất nhiều thịt, Giang Ái Linh thấy vậy hai mắt sáng ngời.

Điều kiện trong nhà đã tốt hơn rất nhiều, nếu có ai đến nhà, mẹ Lý sẵn sàng chiêu đãi thịt và rượu ngon, nhưng Giang Ái Linh... Mọi suy nghĩ của cô ta giống như đều viết hết lên trên mặt.

Mẹ Lý không làm theo ý muốn của cô ta, không đụng đến một chút thịt nào.

Giang Ái Linh sốt ruột, "Mẹ, mẹ không làm thịt hả?"

"Không làm," Mẹ Lý chặn miệng cô ta lại, "Mùi thịt nồng quá, mấy hôm nay tôi ăn không vô, lúc nào cũng chỉ muốn nôn, ngửi thấy một chút mùi tanh liền không chịu được, cho nên trong khoảng thời gian này cứ nấu ăn lại phải bớt ít dầu muối đi!"

Giang Ái Linh: "..." Cô ta chịu đựng.

Vốn dĩ cô ta tới đây cũng không phải vì chỉ để ăn một bữa cơm, mà là cố ý vô tình mà nhắc tới tình cảnh trong nhà, gặp phải khó khăn gì blah blah.

Mẹ Lý không nói với cô ta một câu nào, cuối cùng Giang Ái Linh ăn một bữa cơm ít muối ít dầu, tay không ra về, bước đi một cách oán hận.

Lớp dạy kèm của Thẩm Y Y và Hoàng Mai rất nhanh liền bắt đầu nhập học.

Thẩm Y Y chỉ là người cộng tác, nhưng cô chịu trách nhiệm quản lý đề thi, nghiên cứu và định hướng chung của lớp dạy kèm, không phụ trách việc giảng dạy, hơn nữa cộng thêm những câu hỏi mà lúc trước cô dạy kèm cho Đại Bảo và Nhị Bảo đều có thể áp dụng, cho nên gánh nặng của cô không lớn lắm.

Cô có thể cân bằng tốt giữa ba công việc ở Bách Khiêu Nhất, nhà máy thực phẩm số một và lớp dạy kèm.

Tháng tám sắp kết thúc, Nhị Bảo một sinh viên mới vào đại học là người nhập học đầu tiên, mặc dù Đại học Quốc Phòng cách nhà không xa lắm, nhưng cũng cách một đoạn, cộng thêm việc trường học nằm dưới sự quản lý của quân đội, cho nên Nhị Bảo phải sống ở trường!

Thẩm Y Y giúp Nhị Bảo thu dọn hành lý, liếc mắt nhìn thấy Nhị Bảo vui đến mức miệng cười sắp đến mang tai, nói lời trêu đùa: "Vui vẻ thế hả? Cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ của mình rồi?"

"Tất nhiên rồi," Nhị Bảo tự hào nói, ôm lấy bả vai cô như anh em chí cốt, "Mẹ, mặc dù sau này con sẽ sống ở trường, nhưng mẹ không phải lo lắng cho con, cũng không cần nhớ con, sau này con có thời gian rảnh liền về nhà thăm mẹ..."

"Đi!" Nhị Bảo bị một bàn tay từ phía sau kéo ra, "Không ai nhớ con đâu, con cứ sống ở trường đi, không có chuyện gì thì đừng trở về!"

Nhị Bảo trợn tròn mắt nhìn cha mình, theo số tuổi ngày càng tăng lên, chiều cao của cậu bé cũng cao lên, mặc dù vẫn thấp hơn cha một chút, nhưng chắc chắn bây giờ cha không thể dùng một đòn đánh ngã cậu như ngày trước được nữa, cho nên lá gan của cậu bé cũng càng ngày càng lớn, không chút khách khí nói: "Cha không nhớ con, nhưng mẹ con nhớ con, con nói đúng không mẹ?"

Cậu chắc chắn rằng mẹ sẽ đứng về phía cậu, nhưng không ngờ tới...

"Không nhớ!" Thẩm Y Y không thèm quay đầu lại nói, đứng về phía người đàn ông của mình.

???

Nhị Bảo: "Mẹ, nếu mẹ bị bố uy hiếp thì chớp mắt đi!"

"Biến!" Nhị Bảo vừa mới dứt lời, Lý Sâm cười mắng cậu một câu, còn đá cậu một cái.

"..." Nhị Bảo tức giận mà không dám lên tiếng, nhìn mẹ mình một cách oan ức.

Kết quả là mẹ cậu hoàn toàn không có ý đứng về phía cậu, miệng mỉm cười nhưng lại nói ra những lời vô tình: "Mẹ ấy à, bây giờ chỉ muốn nuôi dạy mấy anh em bọn con trưởng thành, sau đó bọn con thích làm cái gì thì đi làm cái đấy, còn mẹ và cha con sẽ hưởng thụ thế giới riêng của hai người!"

Nhị Bảo há to miệng, lúc trước mẹ cậu chưa bao giờ nói những lời như vậy, giống như lúc nghỉ hè anh trai của cậu đi đến cơ sở nghiên cứu gì đó, mẹ lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên, tại sao bây giờ mẹ lại bảo đám bọn họ nên làm gì thì mau đi làm cái đó?

Nhìn Tiểu Bảo đang đứng ở bên cạnh, "Tiểu Bảo, em nói xem có phải mẹ bị quỷ ám rồi đúng không?"

Trong lòng Tiểu Bảo, đúng là mẹ yêu thương bọn họ không sai, nhưng địa vị của bọn họ chắc chắn không bằng cha được, cho nên cậu cũng không thấy ngạc nhiên khi mẹ lại nói những lời như vậy.

Cậu không muốn ở cùng một chỗ với anh hai ngu ngốc của mình, nheo mắt nhìn anh hai, "Anh hai, anh có thể tự biết mình một chút được không?"

Nhị Bảo: "..."

Được, vậy cậu không nói nữa!

Cậu nhìn cô như nhìn một người phụ lòng, tức giận đùng đùng đi theo sau Tiểu Bảo.

Thẩm Y Y: "..."

Lắc lắc đầu, cô nói với Lý Sâm: "Con trai thứ hai của anh đơn thuần quá."

"Nói nó đơn thuận là coi trọng nó quá rồi, phải nói nó là đứa cứng đầu," Lý Sâm độc miệng nói.

Thẩm Y Y đánh anh: "Sao anh có thể nói con trai mình như vậy? Anh đừng quên có là đứa cứng đầu cũng là do gien của anh mà ra đấy!"

Lý Sâm: "..." Vợ của anh đúng là người mang tiêu chuẩn kép, vợ anh có thể nói con trai cô ấy, nhưng người khác nói thì không được, cho dù người đó có là cha của đứa nhỏ.

Anh đầu hàng, vòng tay ôm lấy vợ mình, trêu chọc: "Vợ, em vừa nói hưởng thụ thế giới hai người? Là thật sao?"

"Còn có thể là giả sao?" Thẩm Y Y liếc mắt nhìn anh.

Lý Sâm rất hài lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ: "Vợ, này không giống em!"

Những gì anh biết về vợ cũng giống như những gì mà Nhị Bảo hiểu về mẹ, một người mẹ luôn biết bảo vệ và yêu thương.

Không nỡ đánh cũng chẳng nỡ mắng con cái, phần lớn thời gian đều thuận theo ý bọn nhỏ, xa cách nhau lâu sẽ cảm thấy lo lắng bất an, hận không thể buộc bọn nhỏ cạnh mình mới có thể yên tâm, cũng không phải vì Tiểu Bảo cho rằng cha mình quan trọng hơn bọn họ nên mẹ mới nói ra những lời đó.

Thẩm Y Y thừa nhận, quả thật cô là một người mẹ như vậy, bởi vì kiếp trước, mà kiếp này cô luôn cảm thấy mình nợ bọn nhỏ và mang tâm lý muốn bù đắp, không kìm lòng được mà nuông chiều mà bảo vệ bọn nhỏ một cách quá mức.

Nhưng bây giờ thì khác, Đại Bảo và Nhị Bảo đã trưởng thành.

Đại Bảo cũng sắp tốt nghiệp đại học.

Mặc dù Nhị Bảo vừa mới vào đại học, nhưng trường đại học không giống những trường khác, không phải lúc nào cũng được về nhà, sau khi tốt nghiệp cậu sẽ gia nhập quân đội, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít, cô không thể lúc nào cũng trói buộc cậu được.

Thay vì để cậu khi ở trong quân đội còn phân tâm lo lắng đến người mẹ luôn ở nhà nhớ thương mình, còn không bằng bây giờ nói với cậu, cho dù cậu không ở nhà mẹ cậu cũng sống rất vui vẻ, có vậy cậu mới có thể yên tâm theo đuổi ước mơ của mình mà không mang chút gánh nặng nào.

Lý Sâm xứng đáng là tri kỷ của Thẩm Y Y, ngay khi nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Y Y, anh đã biết cô đang nghĩ gì, đau lòng hôn lên tóc cô, mang theo chút ghen tị nói: "Vợ, em vì thằng nhóc thối kia mà nghĩ nhiều thật đấy."

Thẩm Y Y không tỏ rõ ý kiến, cha mẹ yêu thương con cái, vì con cái mà suy nghĩ sâu xa, Nhị Bảo là con trai của cô, cô không cân nhắc giúp cậu bé thì còn cân nhắc cho ai?

"Nhưng em nói muốn sống cuộc sống của hai người cũng là nói thật," Thẩm Y Y ghé vào tai Lý Sâm, thì thầm với người đàn ông còn ghen với cả con trai mình.

"Thật sao?" Lý Sâm nhìn chằm chằm cô.

"Thật!" Thẩm Y Y nói một cách chắc nịch, nói đùa, cô vẫn biết ai mới là người sống cùng cô đến hết cuộc đời.

Lý Sâm trở nên vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro