Chương 433
"Trong vòng năm năm." Lãnh đạo ôn hoà nói, lãnh đạo cũng nhận thấy được hai vợ chồng trước mặt này không phải sáng suốt, độ lượng như trong tưởng tượng của mình, bọn họ giống như những người làm cha làm mẹ bên ngoài, sẽ lo lắng cho tình hình khi ở bên ngoài của Lý Yến Thanh, do đó lãnh đạo sẽ cân nhắc cố gắng giảm bớt sự lo lắng của Lý Sâm, Thẩm Y Y:
"Đồng chí Lý, đồng chí Thẩm, hai người yên tâm, mặc dù không thể bằng trong nhà, nhưng cuộc sống trong tương lai của đồng chí Lý Yến Thanh tổ chức sẽ sắp xếp ổn thỏa, nếu như hai người nhớ em ấy, cũng có thể gọi điện thoại cho em ấy."
Đương nhiên, gọi điện thoại sẽ có hạn chế.
Lý Sâm nhìn vợ anh một cái, sau đó nhìn về phía Đại Bảo: "Con quyết định tốt chưa?"
Đại Bảo áy náy nhìn mẹ, cậu có thể cảm nhận được dường như mẹ không muốn để cậu đi.
"Con không cần lo cho mẹ." Cuối cùng Thẩm Y Y đã mở miệng nói: "Mẹ nhất định là không muốn để cho con đi, đây là suy nghĩ riêng của người làm mẹ, nhưng mẹ có thể hiểu cách làm của con, cũng ủng hộ lựa chọn của con, cho nên con chỉ cần dựa theo trái tim con mà đi là được!"
Đại Bảo nhìn về phía cha, Lý Sâm cũng gật đầu một cái với cậu bé.
Thời khắc mấu chốt, lãnh đạo và Liêu Chí Viễn đều căng thẳng nhìn Đại Bảo.
Trong ánh mắt của mọi người, cuối cùng Đại Bảo gật đầu một cái, nói: "Con đã quyết định rồi."
Cậu bé phải đi, cái này không chỉ là bởi vì quốc gia cần cậu bé, cũng là bởi vì đây là giấc mộng của cậu bé!
Thẩm Y Y vừa không nỡ đồng thời rất vui mừng. Lý Sâm cũng vậy, đối với đứa con trai lớn từ nhỏ đã hiểu chuyện, chu toàn, anh luôn luôn dành thêm mấy phần thương yêu và coi trọng.
Bây giờ nhìn thấy Đại Bảo đã trưởng thành còn ưu tú hơn suy nghĩ của anh, sau vui mừng đã nảy sinh mấy phần thưởng thức dành cho người trưởng thành.
Đại Bảo có được ủng hộ và cổ vũ của cha mẹ, hiếm khi ngại ngùng một lần, chân thành nói: "Con sẽ cố gắng hết sức. Tranh thủ trong vòng hai năm sẽ trở về!"
Lãnh đạo có được đáp án khẳng định của Đại Bảo thở phào một hơi đã nghẹn nãy giờ???
Liêu Chí Viễn càng kích động, bị nước miếng của mình làm sặc, ho khụ khụ đáng thương.
"Tiểu Viễn, cháu không sao chứ?" Thẩm Y Y quan tâm nói, Liêu Chí Viễn là bạn của Đại Bảo thì cô biết, trước kia cũng đã đến nhà chơi, không rõ vì sao cậu ấy kích động như vậy, ra hiệu Đại Bảo rót một ly nước cho cậu ấy.
Liêu Chí Viễn đã ho đến mức mặt đỏ bừng, yếu ớt xua tay.
Lãnh đạo hiểu vì sao đồng cảm nhìn cậu ấy, Lý Sâm, Thẩm Y Y không biết là hạng mục gì cho nên không biết vì sao Liêu Chí Viễn kích động vậy, nhưng những người trong cuộc như bọn họ thì biết.
Hạng mục này từ năm năm trước là bắt đầu, đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển mang tính đột phá nào, chỉ hai năm nữa kết thúc... Rõ là si tâm vọng tưởng!!!
Có điều lãnh đạo không có nói thẳng ra, bọn họ lựa chọn Lý Yến Thanh, cũng không phải là thật sự cảm thấy cậu bé nhất định có thể hoàn thành hạng mục này, chỉ là ôm một tia hi vọng biến ngựa chết thành ngựa sống, nhỡ đâu chàng thiếu niên thiên tài này thật sự có thể đột phá kỳ tích thì sao?
Hiện tại đương nhiên không thể đả kích lòng tự tin của cậu bé.
Đại Bảo rời đi.
Ngoại trừ Lý Sâm, Thẩm Y Y không có bất kỳ người nào biết, dẫn theo Lý Sâm và Thẩm Y Y tạm thời thu dọn hành lý cho cậu và những quyển sách trước kia Thẩm Y Y ở trạm phế phẩm đã nhặt cho cậu. Đi một chuyến này, Lý Sâm và Thẩm Y Y cũng không biết cậu sẽ ở phương trời xa nào.
Nhìn xe chậm rãi được lái rời đi trong tầm mắt, Thẩm Y Y có chút phiền muộn: "Dường như bọn nhỏ đều đã dần dần trưởng thành."
Đại Bảo là vậy, Nhị Bảo cũng thế...
Lý Sâm ôm vai của cô, nhỏ giọng nói: "Em cảm khái thế này khiến anh cảm thấy hai ta đều già đi rồi."
"Em không có già!" Thẩm Y Y lập tức ngồi thẳng lên, sờ mặt, khẽ nói: "Gương mặt này của em chưa tới mức già, ra ngoài người khác đều nói em là chị của Đại Bảo, Nhị Bảo đó, không giống anh..."
Lời chưa dứt không cần nói cũng biết...
Mặt Lý Sâm sa sầm, uy hiếp nhìn cô: "Em nói anh già?"
"Dù sao nói anh ba mươi mấy sẽ có người tin!" Thẩm Y Y cố ý nói: "Nói em hai mươi tuổi cũng sẽ có người tin!"
Lý Sâm: "..." Cô vợ không biết xấu hổ.
Nhưng anh thừa nhận, vợ anh nói đúng, cơ thể đã được hệ thống cải tạo của vợ anh không hề có vẻ già, khuôn mặt vừa trắng vừa xinh đẹp vẫn tràn đầy sức sống và trắng bóc như trứng gà luộc, nói cô hai mươi tuổi thật sự không quá.
Ngược lại là anh, trước đó ở nông thôn làm việc kiếm công điểm, sau khi tới thủ đô lại vì làm ăn mà bôn ba khắp nơi, hiển nhiên không bù được sự gia tăng của tuổi tác, sự chênh lệch bề ngoài của anh với vợ anh càng thêm lớn.
Cảm giác sốt ruột đánh úp Lý Sâm, anh giả bộ điềm tĩnh hỏi: "Vợ, không gian của em còn mỹ phẩm dưỡng da chống lão hóa không?"
???
Thẩm Y Y phụt mấy tiếng rồi phì cười, chế nhạo nói: "Sợ em chê anh hả?"
Lý Sâm tay đặt tại ngang hông của cô ngữ khí nguy hiểm nhưng lại mang theo mấy không thể xem xét u oán: "Có hay không?"
"Có có có!" Thẩm Y Y quả thật bội phục người đàn ông này, cảm thấy anh vừa đáng yêu vừa buồn cười, lại lỡ bật cười, Lý Sâm ghé mắt nhìn cô, cô không kìm nén được nữa, cười ra nước mắt.
Thật ra Lý Sâm đã suy nghĩ rất nhiều.
Người đàn ông vốn không dễ trông có vẻ già, huống chi mấy năm này lúc Thẩm Y Y thoa mỹ phẩm dưỡng da có đôi khi sẽ thuận tay thoa luôn cho anh, những vật phẩm trong không gian hiển nhiên không cần hoài nghi, không nói biến già thành trẻ, nhưng vẫn là có chút hiệu quả.
Thay đổi lớn nhất của anh thật ra là khí chất của anh, khí chất của anh trở nên càng thêm mạnh mẽ, trưởng thành và chững chạc, đứng bên cạnh Thẩm Y Y có chênh lệch tuổi tác nhưng không quá lố, tạo một cảm giác hài hòa cường thế và nhu hòa.
Lý do Đại Bảo rời đi, Lý Sâm, Thẩm Y Y và trường học đã thống nhất, đó là do nhà nước cử ra nước ngoài học!
Về phần làm sao che giấu vết tích, chính là chuyện của trường học.
Người bên cạnh Thẩm Y Y đều tin, lúc này xuất ngoại là chuyện hiếm, chớ nói chi là được nhà nước cử đi, các hàng xóm đều hâm mộ cực kỳ, luôn miệng khen Đại Bảo ưu tú có tiền đồ.
Vì thế, còn kéo theo một đợt làm ăn cho trung tâm dạy học.
Cha Lý, mẹ Lý cũng được thơm lây. Hết sức tự hào về đứa cháu trai ưu tú này, Nhị Bảo, Tiểu Bảo còn có Tiểu Bối cũng thế, chỉ là dẫu sao cũng là người trong nhà, dễ nhận thấy điều kỳ lạ hơn người ngoài. Chuyện lớn như ra nước ngoài học, trước đó lại không hề có động tĩnh gì, cũng không một lời từ biệt, làm sao có thể không kỳ lạ được?
Nhưng với sự tín nhiệm dành cho Lý Sâm, Thẩm Y Y, cộng thêm dưới sự sắp xếp của Lý Sâm, Thẩm Y Y, đặc biệt để Đại Bảo gọi điện thoại trở về một lần. Ông bà nội, em trai, em gái mới hoàn toàn tin tưởng cháu trai, anh trai đã đi du học.
Chỉ có cha Thẩm, mẹ Thẩm không dễ lừa gạt!
Thẩm Y Y bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng lời Đại Bảo nói tiết lộ cho bọn họ một chút, cũng không ám chỉ về cái gì, nhưng đương nhiên hai cụ trong nhà cũng đoán được rồi, vừa tự hào vừa đau lòng, nhỏ giọng hỏi con gái, con rể: "Thế này cần đi bao lâu?"
"Năm năm." Lý Sâm tiếp lời.
Năm năm!
"Năm năm? Lâu như vậy?" Cha Thẩm, mẹ Thẩm hít một hơi.
"Còn không phải?" Thẩm Y Y thở dài, mặc dù Đại Bảo nói cậu bé sẽ... Mau chóng trở về, nhưng chuyện này ai có thể nói chính xác được?
Không nói chính xác được!
Mẹ Thẩm càng đau lòng, nếu như là làm gì khác còn tốt, coi như không được gặp mặt thì bọn họ nhờ người đưa chút gì cũng được, nhưng cái này hiển nhiên không được...
Thẩm Y Y thấy dáng vẻ cha mẹ cô lo lắng âu sầu, đang muốn nói chút gì an ủi họ thì ngoài cửa truyền đến giọng của chàng trai đưa thư: "Ngô Tiểu Mạn, có kiện hàng!"
"Ra liền." Phòng phía đông phát ra giọng nói của Ngô Tiểu Mạn.
Thẩm Y Y tự giác ngừng đề tài này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro