Chương 463
Sau khi làm xong cơm, Thẩm Y Y và Nhị Bảo bưng về, ký túc xá vang lên mấy tiếng keng keng keng, Nhị Bảo đi theo tiếng động, lập tức nhìn thấy cha cậu đang sửa vòi nước cho cậu. Kêu lên một tiếng "ôi", nói: "Tổng giám đốc Lý thế mà hạ mình sửa vòi nước cho kẻ hèn này sao?"
Lý Sâm nhìn cậu một cái, không đợi Lý Sâm nói chuyện, sau lưng Nhị Bảo có một cái tay vươn ra, kéo Nhị Bảo về: "Nhị Bảo, cái thói quen ăn nói móc mỉa này của con có thể sửa đổi không?"
Lúc ăn cơm, mẹ Trâu ở sát bên bưng tới một dĩa thịt, mời bọn họ ăn, một nhà ba người đều biết bà ấy đang biểu đạt áy náy, không từ chối, chuyện này coi như thôi.
Ký túc xá của Nhị Bảo là một phòng ngủ một phòng khách, đêm đó Lý Sâm và Thẩm Y Y ngủ ở trong phòng Nhị Bảo, Nhị Bảo ngủ ở bên ngoài.
Ngày hôm sau, Nhị Bảo cầm theo hoa quả, đồ ăn vặt cha mẹ mang đến chia cho lãnh đạo, đồng nghiệp và còn có lính của cậu trong bộ đội ăn.
Mấy năm nay Nhị Bảo được điều đến, Lý Sâm và Thẩm Y Y không ít lần dùng danh nghĩa "mạnh thường quân đóng góp cho xã hội" quyên tặng vật tư cho đại đội, chỉ là căn cứ vào các phương diện cân nhắc, chưa từng đề cập tên của Nhị Bảo.
Những người lãnh đạo cũng không phải thùng cơm, hiển nhiên biết chuyện này.
Nghe nói bọn họ tới, đặc cách bảo là huấn luyện phi hành buổi chiều hôm nay có thể mời người nhà đến tham quan.
Làm cho Nhị Bảo kích động, các em trai, em gái, anh trai đều có lĩnh vực mình am hiểu, đồng thời đều để cha mẹ nhìn thấy được, chỉ có cậu vẫn không có!
Cậu cũng muốn cha mẹ sẽ hãnh diện về cậu, thế là lập tức chạy về đi đón cha mẹ cậu.
Hai ngày này Lý Sâm và Thẩm Y Y tới chơi với Nhị Bảo, cho nên cũng không sắp xếp công việc, rời giường ăn bữa sáng và tán gẫu với những người trong khu viện, sau đó trở về ký túc xá của Nhị Bảo.
Lý Sâm nhàn rỗi nhàm chán, giúp Nhị Bảo sửa đồ dùng đã hư trong nhà.
Thẩm Y Y cũng không có chuyện làm, giúp Nhị Bảo thu dọn đồ đạc. Trước đó Nhị Bảo đã thu dọn rồi, nhưng cậu tương đối cẩu thả, phòng ốc tạm thời thu dọn nhìn trông rất sạch sẽ, nhưng thật ra không khác mấy.
Có điều Thẩm Y Y không muốn động vào đồ Nhị Bảo quá nhiều, hiện tại công cụ truyền tin vẫn chưa thuận tiện, sợ tới khi cô và Lý Sâm đi rồi Nhị Bảo sẽ tìm không thấy.
Cô rất nhanh đã làm xong, ngẩng đầu tìm Lý Sâm nói chuyện phiếm.
Chỉ thấy người đàn ông đang sửa cái bàn, cái bàn đó đã hơi cũ, một cái chân bàn trong đó hơi mục rồi, anh muốn đổi chân bàn mới.
Anh nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt hết sức chăm chú. Sau khi tháo chân bàn hư xuống, cầm một khối gỗ lên nghiêm túc so sánh, mặc dù trong phòng mở quạt nhưng anh vẫn nóng không chịu được, da thịt trần trụi phủ mồ hôi ươn ướt, bắp thịt rắn chắc căng thật chặt, mảnh gỗ vụn rơi xuống quần áo và trên da của anh, thỏa thỏa một cái cẩu thả Hán hình tượng.
Mấy năm này, theo sự phát triển trong sự nghiệp của Lý Sâm, Thẩm Y Y, nhà bọn họ càng ngày càng giàu có, địa vị xã hội xưa đâu bằng nay, chất lượng cuộc sống cũng đạt tới một giai đoạn mới, cách sống càng xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bởi vậy sự thay đổi được kéo theo đó, không chỉ ở tư tưởng, hiểu biết, đối xử với người khác của bọn họ, mà càng nhiều là sự cảm nhận của người khác đối với bọn họ! Bất kể là cha Lý, mẹ Lý, hay là mấy đứa nhỏ, Tiểu Bối, hoặc là Lý Sâm... đặc biệt là Lý Sâm!
Làm người lèo lái công ty, Lý Sâm không cần tự tay làm mọi việc giống như trước kia, công việc của anh có cấp dưới, sinh hoạt có bảo mẫu, đi đến đâu cũng có người vây quanh, ăn nói cẩn trọng, làm việc quả quyết, giàu nứt tường đổ vách, trông rất cao xa vời.
Cho nên dáng vẻ giờ này phút này của anh, quả thực khiến Thẩm Y Y hoảng hốt giây lát. Dường như thời gian lại lôi về thời điểm cô vừa xuyên về, bọn họ ở trong căn nhà nhỏ ở nông thôn, cô ở dưới mái hiên chơi với ba đứa nhỏ, anh đang ở trong sân sữa chữa đồ dùng trong nhà.
Ánh nắng ấm áp, năm tháng an yên!
Thẩm Y Y mãi một lúc lâu không có động tĩnh, Lý Sâm đã phát hiện, ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô ngẩn người nhìn mình chằm chằm, bèn hỏi: "Vợ, sao vậy?"
Thẩm Y Y đang muốn nói cái gì thì Nhị Bảo đã trở về, nói với bọn họ chuyện có thể đi tham quan huấn luyện phi hành.
Thẩm Y Y mừng rỡ: "Thật sao?" Con trai là một chiến sĩ không quân quang vinh, làm một người mẹ, cô đương nhiên muốn đi xem dáng vẻ hiên ngang của cậu trên chiến trường!
"Thật!" Nhị Bảo kích động hơn cả mẹ cậu, thấy quần áo của cha bị dính bẩn, thúc giục cha nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo khác.
Chờ Lý Sâm sửa soạn xong, hai vợ chồng ngồi trên xe của Nhị Bảo.
Mẹ Trâu và các gia đình khác nghe được tin tức thì rất kinh ngạc: "Hôm nay cũng không phải là ngày lễ gì..."
Con trai của bà ấy trở về cùng với Nhị Bảo, cười giải thích với bà ấy: "Hôm nay chúng ta là dính lây ánh sáng của cha mẹ đại đội trưởng Lý, cha mẹ cậu ấy quyên tặng cho đại đội không ít vật tư mới có được cơ hội!"
Đám người: "???"
Sân huấn luyện là một vùng đất trống bao la, bốn phía có đường cảnh giới, ngoại trừ nhân viên nội bộ thì không ai có thể đi vào, Lý Sâm và Thẩm Y Y chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.
Có điều tầm mắt vòng ngoài cũng không tệ, có thể nhìn thấy từng chiếc máy bay tiêm kích lóa mắt, cực ngầu và xe kéo, cùng với các phi công tham dự huấn luyện.
Các phi công mặc thuần một màu trang phục huấn luyện và mũ giáp. Trong tình huống các thân hình của các phi công đều không chênh lệch nhiều, có chút khó phân biệt được ai với ai!
"Anh Sâm, Nhị Bảo là người phía trước." Cuối cùng Thẩm Y Y đã tìm ra Nhị Bảo rồi, hơi kích động chỉ vào Nhị Bảo nói với Lý Sâm.
Lý Sâm buồn cười, nhìn cô: "Anh thấy từ lâu rồi!"
Thẩm Y Y thả tay xuống, cố ý nói: "Em còn tưởng rằng anh không nhận ra con của anh nữa đó?"
"Nói cái gì đó?" Lý Sâm búng nhẹ vào đuôi lông mày của cô, tức giận nói: "Đó là con trai anh!"
"Anh cứ mạnh miệng." Thẩm Y Y nói: "Nhị Bảo ở đây, anh chắc chắn sẽ nói không nhận ra nó."
Lý Sâm: "..."
Đài chỉ huy truyền lệnh, phi công lần lượt bước lên máy bay tiêm kích, Lý Sâm và Thẩm Y Y nhìn thấy Nhị Bảo ngồi lên chiếc thứ nhất, sau khi điều chỉnh tốt vị trí thì cậu bỗng nhiên hất hất cái cằm về phía Lý Sâm, Thẩm Y Y, làm một động tác giơ nắm đấm. Cách mũ giáp, Lý Sâm và Thẩm Y Y thấy không rõ ánh mắt của cậu lắm. Nhưng có thể cảm nhận được cậu vào khoảnh khắc này tự tin như vậy! Kiêu ngạo! Hăng hái khí phách!
Tiếng ầm ầm giống như sét đánh vang lên, Nhị Bảo điều khiển chiếc máy bay tiêm kích thứ nhất bắt đầu chạy đi. Giống như một mũi tên, bắn thẳng lên trời cao.
Ngay khoảnh khắc đó, khung cảnh hùng tráng, cực kỳ chấn động!
Thẩm Y Y nắm tay Lý Sâm bỗng nhiên siết chặt, nếu không phải sợ gây mất trật tự, cô sẽ kích động tới mức muốn thét lên: "Anh Sâm, Nhị Bảo!!!"
Lý Sâm ngước nhìn bầu trời, khóe môi mỉm cười!
Thẩm Y Y được anh ôm vai kéo vào lòng, bỗng nhiên xúc động muốn khóc, ánh mắt nhìn về phương hướng chiến cơ. Theo mệnh lệnh, từng chiếc chiến cơ đã xông lên trời xanh, nhưng Thẩm Y Y tìm kiếm được chiếc phi cơ của Nhị Bảo rất chuẩn xác.
Chờ Lý Sâm kịp phản ứng, trước ngực đã có thấm một vùng nước mắt rồi.
"Vợ?" Lý Sâm có chút hoảng, người đàn ông luôn luôn bình tĩnh bày mưu nghĩ kế khi đối mặt với nước mắt của cô vẫn luống cuống tay chân: "Em sao vậy?"
Thẩm Y Y lắc đầu, để cho Lý Sâm lau nước mắt cho cô, lại không ức chế được mỉm cười: "Em vui mừng thôi!"
Cô hít mũi một cái, thoải mái thư thái nói: "Kết cục của anh và ba đứa nhỏ đều bị em thay đổi, bốn người đều được sống cuộc đời mình muốn!"
Vẻ mặt Lý Sâm bình tĩnh lại, giọng nói xen lẫn đau lòng nói: "Có ngốc không?"
Thẩm Y Y không cảm thấy cô ngốc, ôm eo của anh, nói nốt lời vừa rồi muốn nói với anh ở ký túc xá của Nhị Bảo: "Anh Sâm, có thời gian chúng ta về nhà một chuyến đi, chỉ hai người chúng ta về!"
???
Lý Sâm không rõ: "Ngày mai chúng ta sẽ trở về!"
"Em nói là về nhà ở thôn Thanh Thủy." Thẩm Y Y dịu dàng nói: "Ngôi nhà khi chúng ta mới quen!"
Lý Sâm hơi sững người, ngay sau đó mỉm cười: "Được!"
-------HOÀN CHÍNH VĂN-------
Còn 7 chương ngoại nữa là xong nè. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro