Sống lại

"Linh Nguyệt, đi chết đi" Một người phụ nữ đục ngầu hai mắt hét lên một cách điên cuồng, thọt con dao trong tay về phía Linh Nguyệt.

Hai vệ sĩ đứng ở cửa nhìn thấy người phụ nữ đâm con dao xuyên qua cơ thể của Linh Nguyệt, nhưng đã không kịp ngăn cản, một người nhanh chóng chạy tới khống chế người phụ nữ nổi điên kia, một người kiểm tra vết thương của Linh Nguyệt.

Dòng máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo của cô, Linh Nguyệt cảm giác được cơ thể của mình tư từ lạnh đi, vệ sĩ vừa báo cáo chuyện cô bị tấn công với cấp trên, vừa cố tìm biện pháp cầm máu để máu chảy chậm hơn.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghĩ "Chết cũng tốt, đáng tiếc là mình còn một thí nghiệm chưa hoàn thành, kỳ nghỉ còn chưa trở về thăm bà ngoại."

Linh Nguyệt, là siêu cấp thiên tài ở thế kỷ 23, đã có nhiều cống hiến vô cùng to lớn trong các lĩnh vực như sinh học, vật lý và hóa học. 12 tuổi học đại học, 16 tuổi tốt nghiệp bằng tiến sĩ, vào làm ở viện nghiên cứu quốc gia, 20 tuổi được phong làm viện sĩ, trở thành đối tượng được bảo vệ cấp một của nhà nước, bị giết lúc mới 25 tuổi.

Nhưng cô gái thiên tài này từng phải trải qua tuổi thơ rất bất hạnh, mắc phải chứng rối loạn cảm xúc. Cô bị bán cho cha mẹ nuôi ngay khi vừa được sinh ra, bị cha mẹ nuôi ngược đãi tới năm 5 tuổi, sau đó bị bỏ rơi, bị đưa vào trại trẻ mồ côi năm tám tuổi, sau đó được một đôi vợ chồng nhà khoa học nhận nuôi. Đôi vợ chồng nhà khoa học không có con, muốn nhận nuôi một đứa bé để dưỡng lão đưa tang, đặc biệt đến trại trẻ mồ côi kiểm tra chỉ số thông minh, Linh Nguyệt có chỉ số thông minh cực kỳ cao.

Mới đầu đôi vợ chồng nhà khoa học đối xử với cô rất nhiệt tình, sau đó phát hiện ra cô thờ ơ với mọi thứ, không biểu lộ cảm xúc gì, đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý, bị chẩn đoán ra mắc chứng rối loạn cảm xúc. Bác sĩ tâm lý nói loại bệnh tâm lý này cần có sự quan tâm của người lớn, cần đối xử nhiệt tình, cùng đồng hành bầu bạn với cô, mới có thể từ từ khôi phục. Hai vợ chồng cảm giác như gặp phải sấm sét giữa trời quang, cứ nghĩ là nhặt được bảo bối, ai ngờ lại thành ra thế này. Bọn họ không thể trả người lại cho trại trẻ mồ côi, đành phải tiếp tục nuôi. Chỉ là, hai người không còn nhiệt tình với cô như lúc đầu, gửi Linh Nguyệt về sống với người mẹ đang ở một mình của vợ nhà khoa học, rồi chẳng ngó ngàng gì tới cô nữa.

Bà cụ là bác sỹ quân y đã về hưu, nghe nói cô bị mắc chứng rối loạn cảm xúc, cũng không biết nên đối xử thế nào với cô, đành phải nuôi dạy cô theo cách quản lý của quân đội, đồng thời luôn khắc sâu tư tưởng yêu nước, cống hiến cho đất nước, hiểu lễ nghĩa với Linh Nguyệt. Linh Nguyệt sống ở bên cạnh bà cụ bốn năm, sau đó nhảy lớp lên đại học, sau đó học thẳng từ nghiên cứu sinh lên tiến sĩ rồi vào viện nghiên cứu quốc gia.

Người giết cô là mẹ ruột của cô. Năm Linh Nguyệt 20 tuổi, cô nổi tiếng vì phát hiện ra một loại năng lượng sạch mới, cha mẹ ruột tìm tới nhận con ruột, nhận con ruột xong lại dùng thân phận cha mẹ ruột để đòi tiền. Nhưng đối phương không những đòi tiền không thành, còn bị toàn mạng chửi rủa. Vì vậy, bà ta ghi hận trong lòng, bị thế lực nước ngoài mua chuộc giết chết Linh Nguyệt.

Linh Nguyệt là nhà khoa học thiên tài cấp một quốc gia, xung quanh luôn có vệ sĩ bảo vệ, nhưng không ai ngờ cha mẹ ruột của cô lại tàn nhẫn đến vậy.

Trung Quốc, tháng 7 năm 1975, dưới tàng cây đại thụ trong sân phơi lương thực của đại đội thôn Lăng Gia, thị trấn Liễu Giang huyện An Lăng, thành phố Dương Xương tỉnh Tây Nam.

"Vợ đại đội trưởng ơi, con dâu út nhà bà sắp sinh rồi, sợ rằng lại là một lãnh đạo khác, nhà bà đúng là có phúc." Vợ của bí thư Đại đội hâm mộ nói.

"Phi phi, lần này nhất định là cháu gái." Vợ Đội trưởng Trần Tú Uyển khẳng định nói.

Có trời mới biết, nhà bọn họ muốn có cháu gái đến mức nào, trong nhà đã có mười một thằng nhóc, suốt ngày nghịch ngợm quậy phá, đến đau cả đầu. Chỉ mong cái bụng của con dâu út biết ganh đua, có thể sinh được cô con gái, như vậy mình sẽ có cháu gái ngoan ngoãn, thơm tho lại mềm mại. Nghĩ tới đây, vợ đội trưởng không khỏi mỉm cười.

Một người phụ nữ gầy gò có gò má cao đứng ở trong góc hung tọn nhìn chằm chằm vào vợ đội trưởng, trong lòng thầm oán hận: "Tại sao người phụ nữ này sinh được bốn đứa con trai, mà đứa con trai mình trông mong mãi mới có sau khi sinh được bốn đứa con gái giờ lại sinh ra ba đứa con gái, đến một đứa cháu trai cũng không có, ông trời đúng là không công bằng!"

"Mẹ ơi, về nhà ăn cơm thôi." Có người đứng gọi ở phía xa xa.

Trần Tú Uyển nhận ra là giọng nói của con dâu thứ ba nhà mình, bà ấy quay sang nói với mấy người có quan hệ khá tốt với mình ở bên cạnh đó: "Con dâu nhà tôi gọi tôi về nhà ăn cơm rồi, tôi đi về trước đây, lúc nào rảnh lại qua nhà nói chuyện nhé."

Lúc Trần Tú Uyển về đến nhà, cơm nước đã dọn xong.

Trên mặt bàn phủ đầy sắc xanh, món mặn duy nhất là đậu phụ hầm cá con.

"Ông này, cá ở đâu ra đấy?" Trần Tú Uyển nhìn về bạn già nhà mình, Đại đội trưởng Lăng Hằng Nghị.

"Mẹ ơi, vợ con sắp sinh rồi còn gì, con ra ngoài sông bắt cá, bồi bổ cho vợ và con gái ngoan của con." Lão Tứ Lăng Vệ Gia đắc ý nói.

Trần Tú Uyển cũng rất vui khi nghe con trai nói đứa bé trong bụng con dâu là con gái, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ tức giận nói: "Suốt ngày chỉ làm mấy trò oai ma tà đạo, chẳng chịu làm chuyện đứng đắn."

Sau đó, bà ấy quay sang hòa ái nói với con dâu út Trần Bội Dung: "Vợ lão Tứ à, con ăn nhiều vào, canh cá bổ lắm."

"Con biết rồi mẹ ạ." Trần Bội Dung vuốt ve bụng mình, trong lòng cũng mong cái thai này là con gái.

Lăng Vệ Gia nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của mẹ mình, gắp một miếng cải xanh cho vào miệng, thầm cảm thán mình là công cụ người đáng thương.

"Bà nội ơi, chúng cháu cũng muốn ăn cá cá." Lăng Đường ba tuổi nhìn chằm chằm vào canh cá trên bàn, trên khuôn mặt nhỏ búng ra sữa tràn đầy khát vọng.

Trần Tú Uyển gắp một miếng thịt cá cho cháu trai, cẩn thận gắp xương ra: "Ăn đi."

Nhìn mấy đứa cháu trai còn lại, Trần Tú Uyển ghét bỏ nói: "Các cháu lớn rồi, tự ăn đi, bà nội không gắp cho các cháu đâu."

Các cháu trai biết rõ bà nội ghét bỏ mình, tự chủ động kiếm cơm no áo ấm cho mình, ăn như gió cuốn mây tan.

Mấy người lớn đều không động vào thịt cá, chỉ ăn rau xanh đậu phụ, để thịt lại cho trẻ con và phụ nữ có thai.

Trên thực tế, nhà Đại đội trưởng không đến mức không ăn nổi thịt, chỉ là hiện tại muốn mua thịt đều cần phải có phiếu, phiếu thịt mỗi tháng lại đều có hạn.

Đêm khuya, Trần Bội Dung cảm thấy bụng đau từng con từng con một, vội vàng đánh thức chồng đang ngủ ở bên cạnh dậy: "Vệ Gia, mau đi gọi chị dâu cả và mẹ đi, em sắp sinh rồi."

Lăng Vệ Gia thấy vợ đau đến toát mồ hôi đầy đầu, vội vàng xỏ giày vào đi gọi chị dâu cả và mẹ.

Nghe thấy tiếng gọi lớn của Lăng Vệ Gia, hai người đều nhanh chóng thức dậy, chị dâu cả Trịnh Lệ Phương là y tá bệnh viện, có rất nhiều kinh nghiệm, thành thạo căn dặn: "Vệ Gia, em đi đun một nồi nước sôi đi, mẹ đi nấu đường đỏ trứng gà, để con xem em dâu tư thế nào trước đã."

Trịnh Lê Phương đi vào phòng thấy Trần Bội Dung nằm ở trên giường, thấy cô ấy đau đến mức nắm chặt ga trải giường, vội vàng hỏi thăm tình hình: "Em dâu tư, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi."

"Cứ đau từng con một, a."

Trịnh Lê Phương kiểm tra tình hình của Trần Bội Dung, nắm lấy tay của Trần Bội Dung, nói: "Em dâu tư, em chỉ mới mở bốn ngón tay thôi, phải chờ một lúc nữa mới có thể sinh."

Đúng lúc này, Trần Tú Uyển nấu xong trứng gà đường đỏ.

"Mẹ ơi, mẹ đút cho em dâu tư ăn trứng gà đường đỏ đi, phải giữ sức để lát nữa sinh con, con đi chuẩn bị ít đồ."

Đến lúc trời gần sáng, Trần Bội Dung mới sinh được cái thai trong bụng ra, không phụ sự mong đợi của mọi người, là một bé gái.

Lăng Vệ Gia chờ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc to vang lên trong phòng, anh ta đứng hình trong chốc lát, sau đó lo lắng gọi: "Mẹ, chị dâu cả, sao rồi, có sao không."

"Không sao không sao, là một bé gái, con chờ một lát, chờ chị dâu cả lau dọn cho vợ con đã." Trần Tú Uyển vui mừng khôn siết đi ra nói với con trai út nhà mình, sau đó lại nghiêng người quay lại trở về, bế cháu gái nhỏ gọt ngào nhà mình lên hôn.

Một lát sau, Trịnh Lê Phương lau dọn sạch sẽ cơ thể giúp Trần Bội Dung, rồi mớ gọi Lăng Vệ Gia đi vào.

Thấy vợ mình nằm ở trên giường, Lăng Vệ Gia hơi lo lắng, vội vàng hỏi chị dâu cả: "Vợ em không sao chứ?"

"Không sao, vợ em chỉ mệt mỏi nên ngủ thôi. Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì chị đi về trước đây, chờ vợ em tỉnh, các em xem đã có sữa chưa, chưa có thì gọi chị qua."

"Vâng, em cám ơn chị."

Đến khi trời sáng, Trần Tú Uyển mới quyến luyến giao cháu gái cho con trai nhìn đến thèm ở cạnh đó, đi nấu bữa sáng.

Lăng Vệ Gia cẩn thận bé bảo bối nhà mình vào trong lòng, trái tim như muốn tan ra, sau đó nhìn con gái nhỏ của mình từ từ mở mắt, đôi mắt đen láy trong veo, nhìn rất đẹp mắt: "Cục cưng, cha là cha con đây."

Linh Nguyệt nhìn khuôn mặt người đàn ông trung niên phóng đại trước mắt mình, nghi ngờ hỏi: "Cha? Mình đã chết rồi cơ mà?"

Lúc này, Trần Bội Dung cũng đã tỉnh lại, cô ấy lo lắng gọi: "Vệ Gia, cho em xem bảo bảo."

"Vợ à, em nhìn này, có phải con gái chúng ta rất đẹp đúng không." Lăng Vệ Gia cẩn thận đặt con gái vào trong lòng Trần Bội Dung.

"Ừ ừ. Tiểu Kiều kiều của mẹ." Trần Bội Dung dịu dàng nhìn con gái mình.

Nhìn người phụ nữ trước mắt này, Linh Nguyệt như nhận ra mình đã đầu thai lần nữa, cô nhìn chằm chằm vào Trần Bội Dung không chớp mắt một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Trời sáng, mấy đứa nhóc đứng ở ngoài cửa phòng Lăng Vệ Gia la hét ầm ĩ đòi xem em gái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro