Chương 1
Cậu là người đầu tiên trong trường trung học Bạch Tháp muốn đánh lén tôi, lại còn là một nữ sinh.
Ánh nắng sớm mai tỏa chiếu xuống mặt đất, cuối cùng tôi cũng đến trường trung học Bạch Tháp - ngôi trường hàng trăm năm tuổi rất nổi tiếng.
Ngay ở cổng trường là đài phun nước theo nhạc, những giọt nước long lanh trong suốt tựa pha lê vui vẻ bắn lên theo nhịp điệu của âm nhạc.
Tôi nheo mắt kiếm tìm ở nơi xa, cuối cùng cũng thấy hai tòa Bạch Tháp hình bát giác nổi tiếng được xây bằng đá cẩm thạch, chúng đứng nhô hẳn lên khỏi khu rừng rậm rạp xanh tươi. Trên góc tháp là chiếc chuông đồng phát ra những tiếng lanh lảnh theo từng nhịp gió như đang đón chào học sinh mới.
Vội ném đống hành lý cho Hùng Á Luân đang nheo đôi mắt anh đào đứng ngây người ở đó, tôi lè lưỡi làm bộ mặt quỷ với cậu ta rồi đeo ba lô chạy vào vườn hoa phía sau đài phun nước.
"Phi Phi, cẩn thận lạc đấy...". Tiểu Hùng ở phía sau hét lớn.
"Không lạc được đâu". Tôi không cần cậu ta quan tâm, chỉ đi lại loanh quanh trong trường sao lạc đường được chứ? Mà nếu có lạc thì với vẻ ngoài đáng yêu dễ thương tôi cũng sẽ hỏi được đường thôi.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Tôi biết Hùng Á Luân sẽ giúp tôi cất hành lý bởi chúng tôi là thanh mai trúc mã mà. Muốn tiếp tục được cậu ấy chăm sóc nên tôi mới vào trung học Bạch Tháp này, còn cậu ấy đã học lớp mười một rồi.
Trường Bạch Tháp đúng là rất rộng. Tôi đi xuyên vườn hoa, vượt qua sân vận động đến khu rừng trúc đào rộng lớn. Trên cây là những bông hoa màu hồng và trắng chen nhau tỏa hương thơm ngát.
Trong rừng có từng nhóm người túm năm tụm ba tung tăng đi dạo, tôi cũng đi chậm lại.
Bỗng tôi cảm thấy hít thở hơi khó khăn, lúc này mới nhớ ra mình không thể ngửi được mùi của trúc đào. Hồi trước ở cửa nhà Tiểu Hùng có trồng một hàng trúc đào, lần nào đến nhà cậu ấy, đầu óc tôi cũng choáng váng, mãi sau này mới đổi trồng cây tường vi mà tôi thích nhất. Tường vi thật tuyệt, vừa đẹp vừa thơm, lại còn ăn được.
Chợt nhớ đến Hùng Á Luân, tôi nhận ra mình chạy đi xa quá rồi, không biết ký túc của mình ở chỗ nào, lát nữa đi đâu tìm cậu ấy đây?
Tôi vội vàng chạy khỏi rừng trúc đào, trước mắt tôi là một hồ sen nở đầy hoa. Hai bên hồ, hàng hàng liễu rủ, cành liễu khẽ lay động theo làn gió làm mặt hồ gợn sóng.
Phía sau hàng liễu là một con đường nhỏ quanh co uốn lượn rợp bóng cây xanh dẫn đến tòa kiến trúc cổ ba tầng.
Từ lâu tôi đã nghe nói trong trường Bạch Tháp có những tòa nhà cổ, không ngờ vừa đến tôi đã được tận mắt nhìn thấy.
Cảm giác thật kỳ diệu...
Tôi đi vòng quanh tòa nhà, tâm trạng cực kỳ phấn khích.
Trên bức tường chắc dày khắc rất nhiều hoa văn, họa tiết miêu tả lịch sử lâu dài và sự huy hoàng trước kia của trường.
"Thì ra danh sĩ cuối đời Thanh, Hạ Minh Chi từng học ở đây".
"Thì ra nữ sinh đầu tiên trong lịch sử đã tốt nghiệp tại đây".
Nơi đây còn có rất nhiều học sinh, thỉnh thoảng họ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên rồi kêu lên đầy cảm thán.
Nhưng điều hấp dẫn tôi nhất chính là hai ngôi Bạch Tháp hài hòa ngự trên sườn núi phía sau tòa nhà cổ này. Chúng cao khoảng mười tầng, đã mấy trăm năm qua đi nhưng trên bề mặt những phiến đá cẩm thạch màu trắng ấy lại không vương nhiều dấu tích của thời gian.
"Cao thật... Thần kỳ quá...". Tôi không kìm được thốt lên.
"Đúng thế". Phía sau có tiếng một nam sinh vang lên.
Tôi không ngoảnh lại mà vẫn chăm chú ngắm nhìn ngọn tháp, thật khó tưởng tượng người xưa đã làm thế nào để xây được ngọn tháp cao thế này. Trong lòng tôi bỗng dấy lên khát vọng mãnh liệt muốn vào đó xem sao.
"Đừng nhìn nữa, nó thường mê hoặc người ta bước vào đó đấy. Hơn nữa đó là cấm địa của trường Bạch Tháp, ngoài các thầy cô tuần tra ra không ai được vào hết". Nam sinh phía sau kéo tay ngăn cản mong muốn của tôi.
"Đồ lưu manh!". Tôi buột miệng, quay lại định dạy cho cậu ta một bài học.
Thế nhưng khi nhìn rõ dung nhan cậu ta, tôi bất giác sững người. Trước đây tôi luôn cho rằng Tiểu Hùng là đẹp trai nhất, không ngờ cậu nam sinh dáng người cao ráo xa lạ này còn tuấn tú cuốn hút hơn cậu ấy. Đôi mắt đen láy như viên ngọc dường như ẩn chứa vô vàn tình ý khiến người ta nhìn mà tim không khỏi loạn nhịp. Sống mũi thẳng cao, đôi môi đẹp hoàn hảo, tỏa ánh hào quang tựa nhân vật trong truyện tranh.
"Tôi sợ cậu bị mê hoặc thôi! Rất nhiều người đều nói nhìn ngọn tháp lâu quá sẽ bị nó hút mất tâm trí. Nghe nói bên trong từng nhốt thiên thần".
"Thiên thần? Thật không?". Tôi mở to mắt, nhìn nam sinh trước mặt với vẻ khó tin, trong đầu hiện lên hình ảnh hoàng tử thiên thần trong phim "Ma giới".
"Dù sao cũng đừng đến gần nó". Cậu ta cười, giọng nói trầm ấm dễ nghe đầy sức hút.
"Tại sao? Cậu nhìn xem, nó hoành tráng thế kia, mấy trăm năm rồi mà vẫn trắng bóng sáng loáng như vậy. Cậu nghe tiếng chuông đi...". Tôi không kìm được thốt lên, "Ngọn tháp đẹp như thế lại là cấm địa, nếu có cơ hội nhất định tôi phải lẻn vào trong xem thế nào".
"Tốt nhất cậu đừng vào đó. Hôm khác tôi sẽ đưa cậu
đi tham quan thư viện cổ". Cậu ta cười dịu dàng rồi kéo tôi ngồi xuống bên hồ sen.
Bàn tay to lớn rắn chắc của cậu ta nắm chặt tay tôi.
Gương mặt nhìn nghiêng của cậu ta làm tôi hơi chột dạ. Bất giác không hiểu sao lại như thế, vậy nên tôi liền hất tay cậu ta ra, thỉnh thoảng quay lại nhìn ngọn tháp. Con người là loài động vật kỳ lạ. Càng sợ lại càng muốn nhìn.
Bỗng tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
"Thôi chết...". Nhảy dựng ngược lên, tôi quên béng mất Tiểu Hùng. Sao tôi lại có thể quên mất cậu ấy chứ. Từ nhỏ đến lớn cậu ấy lúc nào cũng bảo tôi là đồ không tim không phổi, lúc nào cũng quên lửng cậu ấy. Vì thế tiếng chuông điện thoại của tôi đổi thành bài Búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ, như thế mỗi khi điện thoại reo là tôi biết ngay cậu ấy gọi.
"Về thôi, sắp ăn trưa rồi". Giọng nói luôn điềm tĩnh của Tiểu Hùng vang lên.
"Được rồi. Tớ về đây. Nhớ rồi, nhớ rồi. Tòa nhà 4 giường số 6". Tôi ngắt lời Tiểu Hùng, sau đó nhìn cậu nam sinh trước mặt với vẻ xin lỗi rồi chuẩn bị đi.
Phía trước là ngã rẽ, tôi không biết đường nào dẫn đến ký túc xá nữ.
Tôi ngẩn người.
"Hì hì, cậu gì ơi...". Tôi ngượng ngùng ngoảnh lại nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ kia, sợ sệt nói.
Sao tôi phải sợ nhỉ? Có lẽ vì chưa từng gặp nam sinh nào đẹp trai quyến rũ thế này chăng? Nụ cười của cậu khiến người ta nếu không cẩn thận sẽ rơi vào hố sâu không thoát ra được. Không đúng, Tiểu Hùng cũng rất đẹp trai mà, cậu ấy có đôi mắt anh đào, khuôn mặt trắng hồng mịn màng.
Trời, mình đang nghĩ linh tinh cái gì thế này...
"Có việc gì không?". Cậu ta lịch sự hỏi.
"Khụ khụ...". Tôi giả vờ ho mấy tiếng, mặt thoáng đỏ, "Xin hỏi ký túc xá nữ ở đâu?".
Lén ngẩng lên nhìn vẻ nhịn cười của cậu ta, tôi bất mãn hừ một tiếng.
Cậu ta tiến lại trước mặt tôi, nói: "Để tôi đưa cậu đi. Trường Bạch Tháp rất rộng, học sinh mới dễ bị lạc đường lắm".
"Sao cậu biết tôi là học sinh mới?". Nói xong tôi liền nhận ra mình thật ngốc, vội vàng nói tiếp, "Ý tôi là cậu là học sinh cũ à?".
"Học sinh cũ?". Cậu ta cười lớn.
Mặt tôi nóng bừng, hừ, chỉ là thỉnh thoảng nói nhầm thôi mà. Nếu là Tiểu Hùng thì chắc chắn cậu ấy sẽ không cười tôi. Mà nếu dám cười thì tôi sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay ngay. Nghĩ thế tôi lập tức giơ tay lên phía sau cậu ta.
Dường như có mắt sau gáy vậy, cậu ta liền quay lại tóm lấy tay tôi: "Cậu là người đầu tiên ở trường Bạch
Tháp muốn đánh lén tôi, lại còn là nữ sinh".
Tôi nhìn nụ cười đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt cậu ta, thấy hơi sợ, lắp bắp nói: "Cậu, à, cậu đẹp trai hơn khi cười đấy...".
"Ha ha ha...". Cậu ta lại không kìm được bật cười lớn, nắm lấy tay tôi rồi nói, "Tôi thích cậu đấy, cậu rất thú vị".
"Tôi chỉ đùa thôi mà...". Tôi giật mình rụt tay lại, giấu sau lưng, run rẩy nói, giọng càng lúc càng nhỏ, mấy từ cuối cùng chỉ có mình nghe thấy. Lầm bầm mấy câu, tôi nhận ra phía trước đã xuất hiện nhiều người hơn.
Tôi chợt nghĩ, sợ cái quái gì nhỉ? Mình có làm gì sai đâu? Thế là gan dạ hơn một chút, tôi nhíu mày lại, chu môi lên bất mãn nói: "Cậu đúng là đẹp trai, nhưng không biết khiêm tốn. Tiểu Hùng nhà tôi cũng rất đẹp trai".
"Tiểu Hùng là ai?". Đôi mắt đen tựa ngọc của cậu ta lóe sáng, gương mặt vẫn là nụ cười tỏa nắng đó.
"Không cho cậu biết". Tôi vốn định bảo là búp bê gấu nhà tôi, nhưng thấy tòa nhà phía trước có số 4 đỏ to oành, trên hàng ghế bên dưới tòa nhà là cậu con trai mặc áo trắng quần bò đang ngồi đó lo lắng nhìn quanh.
"Hùng Á Luân". Tôi vừa gọi vừa vẫy tay.
"Té ra cậu ta chính là Tiểu Hùng". Cậu con trai bên cạnh tôi gật gù, nheo mắt đi thẳng về phía Hùng Á Luân.
"Chào cậu, tôi là Thất Hiểu Mộ". Cậu ta chìa tay về phía Tiểu Hùng.
Thì ra cậu ta là Thất Hiểu Mộ, không biết có Lục Hiểu Mộ, Ngũ Hiểu Mộ không? Tôi đang nghĩ lung tung thì nghe Tiểu Hùng vừa lịch sự giới thiệu vừa nhìn tôi nghi hoặc.
Tôi nhăn mặt trêu đùa rồi nhún vai kéo cậu ấy về phía ký túc.
"Sao cậu lại bỏ mặc người ta như thế?". Tiểu Hùng ngoảnh lại nhìn Thất Hiểu Mộ vẫn đứng im chỗ đó.
"Chẳng phải chỉ là người dẫn đường thôi sao, có cần thiết phải quen thân không?".
"Nếu là dẫn đường thì càng nên cảm ơn người ta chứ. Sao nói đi là đi luôn như thế. Ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn. Cậu ấy à, càng lớn càng...".
"Sao cậu lắm lời thế hả?". Tôi dừng lại, giận dữ hét lên.
Tiểu Hùng suýt nữa đâm sầm vào tôi, vội vàng lùi lại một bước, bình tĩnh nhìn tôi.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đáng ghét". Trong đầu tôi bỗng hiện lên gương mặt của cậu nam sinh kia, làn da nâu bóng mịn cùng nụ cười tỏa nắng khiến má tôi thoáng ửng đỏ.
"Được rồi, tớ biết cậu đang đói, đói đến mức phát cáu. Xem chỗ ở xong thì chúng ta đi ăn cơm được không?".
Tiểu Hùng đúng là Tiểu Hùng, lúc nào cũng dịu dàng như ngọc.
Đúng, Tiểu Hùng giống như viên ngọc hiền hòa, còn Thất Hiểu Mộ lại tựa như tia nắng ban mai.
Mình bị sao thế này? Sao cứ lôi Tiểu Hùng ra so sánh với tên kia chứ?
Vì mới vào năm học nên khu ký túc khá náo nhiệt, người qua người lại đông như mắc cửi. Để người ta nhìn thấy bộ dạng hám trai của tôi thì thật không hay. Nghĩ thế tôi vội cúi đầu lủi vào ký túc.
"Phi Phi... lâu lắm không gặp". Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào truyền đến tai, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cô gái ôm chầm lấy.
Mùi hương quen thuộc, tôi nhận ra đó là bà chị họ của tôi - Đào Yên Nhiên, một nữ sinh ham ăn, nhiều lời, thích đọc truyện cổ tích.
Tôi cố thoát ra khỏi vòng tay đó, thở hổn hển nói: "Chị thân yêu của em, chị đến lúc nào thế? Chị ở chỗ nào, khi nào thu dọn xong em sẽ qua thăm chị".
"Con bé này, lúc nào cũng đãng trí vậy hả? Chị đã bảo muốn học cùng trường với mọi người còn gì". Đào Yên Nhiên vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía Tiểu Hùng đang đứng ngoài cửa.
Tôi chợt nhớ chị ấy từng hỏi nguyện vọng của tôi, rồi nói là muốn học cùng trường với tôi, không ngờ thành hiện thực rồi.
Thấy hai mắt chị ấy sáng trưng, cứ dính chặt về phía sau, tôi tò mò quay lại nhìn, phát hiện ở cửa có thêm một người nữa - Thất Hiểu Mộ, cậu ta đang nói chuyện rất vui vẻ với Hùng Á Luân.
Cậu ta theo đến tận đây tìm mình sao? Tôi nhìn Thất Hiểu Mộ vẻ khó hiểu, rồi lại nhìn bà chị họ, chị ấy mặt đỏ lựng lên, gương mặt bầu bĩnh lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh xắn.
Tôi đang định trêu mấy câu thì thấy mặt chị ấy đỏ gay, lấy hết dũng khí vẫy vẫy tay với hai người kia: "Hi, chào các cậu. Tớ là Đào Yên Nhiên, chị họ của Phi Phi, giờ là bạn cùng phòng, bạn học trong tương lai".
"Cái gì? Bạn cùng phòng? Chị nói là chị sẽ sống cùng em trong ký túc?". Tôi tái mặt. Không phải chị ấy được mẹ phái đến giám sát tôi đấy chứ? Từ nhỏ mẹ đã bắt Tiểu Hùng giám sát tôi. Nhưng may bổn tiểu thư đây đã thu phục được cậu ấy, thỉnh thoảng nếu có phạm lỗi thì sẽ uy hiếp không cho cậu ấy nói với mẹ. Còn bà chị họ này thì khác, đã nói nhiều thì chớ lại chẳng giữ được điều gì trong lòng. Hu hu, sau này tôi thảm rồi.
Hôm sau, chúng tôi chính thức vào học.
Bạn cùng bàn tôi là một cậu nam sinh nhỏ con, cậu ta giới thiệu tên là Tiểu Cường, vì cậu ta sợ nhất gián nên mọi người đều gọi cậu ta như thế.
"Em biết gì không?". Buổi chiều, tôi đang ủ rũ nằm bò ra bàn thì chị họ xán lại gần.
"Gì thế?". Tôi chán nản uể oải dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên mặt bàn.
"Trong ngọn tháp kia có thiên thần, thiên thần đấy. Em nói xem liệu nó có cánh không? Đoán xem nó có bay được không? Mắt có phải màu lam không?". Chị ấy hoa chân múa tay, mặt đỏ phừng phừng vì phấn khích.
Tôi biết nhất định chị ấy sẽ có bộ mặt khoa trương như thế mà, bởi đầu giường chị ấy có cả đống truyện cổ tích, lại cả bộ truyện Harry Potter chị ấy thích nhất nữa.
"Sao em chẳng hào hứng gì thế hả?". Phấn khích một lúc lâu, không thấy tôi có phản ứng gì, chị ấy nhìn tôi kỳ quái.
"Em cũng hứng thú lắm. Nhưng đáng tiếc đó là cấm địa. Hơn nữa trí tưởng tượng của chị cũng thật khiến người ta khâm phục". Lại còn mắt màu lam nữa chứ, tôi không khỏi bật cười.
"Nhưng mọi người đang bàn đến chuyện này... Hơn nữa nghe nói nếu cầu nguyện trên đỉnh tháp sẽ thành hiện thực đấy. Em không thấy tò mò sao?".
"Tại sao em phải tò mò? Nếu cầu nguyện mà thành hiện thực thì đi học làm gì? Thi cử làm gì? Đi cầu cho mình thành người thông minh nhất, giàu có nhất, hạnh phúc nhất là xong. Có phải chị đọc nhiều truyện cổ tích quá nên đầu óc có vấn đề rồi không?", tôi phản bác.
Chị ấy nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ cứ như không quen biết vậy: "Hình như đây không phải phong cách của em".
"Vậy em nên thế nào? Điều này có nghĩa là em đã lớn rồi nhưng chị vẫn còn rất ấu trĩ. Dù sao lúc này em cũng không hứng thú". Tôi bực mình nhìn chị ấy rồi ngâm nga bài "Vẽ nhà lao", tiếp tục vẽ vòng tròn trên bàn.
"Chị ấu trĩ? Em... Thôi được rồi, ai bảo chị là chị họ của em chứ". Chị ấy chọc chọc người tôi rồi đổi chủ đề, "Đúng rồi, em biết không? Thì ra Thất công tử học lớp 11A đấy". Nói rồi chị nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.
Thất công tử? Có phải ý nói trong trường Bạch Tháp có bảy chàng tuấn mã không? Tôi nghĩ giây lát rồi thản nhiên nói: "Liên quan gì đến em?".
"Em không biết Thất công tử của trường Bạch Tháp sao?". Đào Yên Nhiên chớp chớp đôi mắt to thô lố của mình, nhìn tôi như nhìn quái vật vậy.
"Không biết".
"Cậu... Đó là Thất công tử đẹp trai nhất, tỏa sáng nhất trường ta đấy". Mấy bạn xung quanh nghe thấy ba chữ Thất công tử liền nhao nhao bàn tán.
"Tại sao tớ phải biết? Các cậu thật vô vị". Tôi giở sách ra úp lên mặt mình. Mấy người này cả ngày không phải nói cậu này đẹp trai thì sẽ bảo cậu kia phong cách, nếu không sẽ là bạn gái này với bạn trai kia có vấn đề gì đó, rồi chỉ mong ngóng ngày đêm có được thật nhiều tin tức để thỏa mãn tính hóng hớt của họ.
Mà Thất công tử kia có tốt thế nào cũng không thể bằng Tiểu Hùng được. Từ hồi học cấp hai cậu ấy đã nhận được rất nhiều thư tình. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ trả lời, cậu ấy chỉ có mình tôi thôi.
Tiểu Hùng đúng là thiên thần hộ mệnh của tôi. Ha ha... Tôi đắc ý nghĩ.
"Bốp". Đào Yên Nhiên đập sách lên đầu tôi, "Sao em có thể không hòa đồng với mọi người thế hả? Em như thế là không theo kịp thời đại, lạc hậu đấy...".
"Chị đừng có lải nhải nữa đi...". Tôi không nhịn được nhảy dựng lên, "Em là em, sao lại phải giống người khác?".
"Được, em muốn khác người chứ gì? Thế nơi mọi người không dám đến em có dám không?". Đào Yên Nhiên bị chọc tức, đặt quyển sách đánh "bốp" xuống mặt bàn.
Các bạn xung quanh bị tiếng động đó làm cho giật mình, quay lại nhìn chúng tôi.
Đào Yên Nhiên không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý liền ghé sát tai tôi, hạ giọng nói: "Đảm bảo em có hứng thú".
"Em... không hứng thú". Theo những gì tôi biết về chị ấy, ngoài ham ăn, nhiều lời và hóng hớt ra, tôi chẳng thấy chị ấy có hứng thú với việc gì khác.
"Đồ nhát gan. Em có dám vào ngọn tháp kia không?". Đào Yên Nhiên nói xong, lặng lẽ ung dung nhìn tôi.
Lẽ nào chị ấy cũng muốn vào tòa Bạch Tháp sao?
Đương nhiên tôi rất hứng thú với Bạch Tháp, nhưng tôi không thể để lộ điều đó trước mặt chị ấy được. Tôi không trả lời, một mình ra khỏi lớp, vô tình lại đến gần tòa Bạch Tháp.
Tôi đứng ngẩn ra nhìn nó.
Hai ngọn tháp đứng sừng sững đối diện nhau, những đám mây trắng lững lờ trôi qua đỉnh tháp. Dưới bầu trời xanh lam, ngọn tháp với màu trắng thuần khiết càng trở nên thanh tú, đoan trang. Tôi bỗng nhận ra ngọn tháp bên phải cao hơn một chút. Hai tòa Bạch Tháp một thấp một cao nhìn như đôi tình nhân vậy.
Sao lại nghĩ đến tình nhân nhỉ? Tôi bỗng bật cười.
"Cậu ở đây à? Đang nhìn gì mà thất thần thế? Gọi mấy lần rồi mà không nghe. Trường Bạch Tháp rộng thật đấy, nếu không phải nhờ Đào Yên Nhiên thì tớ chẳng thể tìm được cậu". Phía sau vang lên tiếng của Hùng Á Luân.
Lại là Đào Yên Nhiên. Tôi bực mình nhìn bà chị họ đang dương dương đắc ý đứng bên cạnh Tiểu Hùng gặm táo.
Tôi bỗng nhớ vẻ mặt của chị ấy nhìn Tiểu Hùng và Thất Hiểu Mộ hôm đầu tiên nhập học. Tôi nghĩ chắc là chị ấy thích Thất Hiểu Mộ, nếu không thì sao lại đỏ mặt? Tôi bỗng nảy ra ý đồ chọc ghẹo.
"Thất Hiểu Mộ, cậu đến đấy à...". Tôi vẫy tay về phía sau Đào Yên Nhiên, nhân lúc chị ấy quay đi tôi vội kéo tay Tiểu Hùng chạy mất.
Khi sực tỉnh thì chúng tôi đã chạy xa rồi, chị ấy tức
tối đuổi theo một quãng nhưng không kịp, bực dọc cắn mấy miếng táo rồi ném lõi về phía chúng tôi.
"Ha ha ha...". Tôi cười sung sướng.
"Cậu vẫn nghịch ngợm như thế. Là học sinh cấp ba rồi đấy, chẳng ra dáng thiếu nữ gì cả. Thời xưa ở tuổi này là lấy chồng được rồi đấy". Hùng Á Luân ở bên cạnh thong thả nói, nhưng sự cưng chiều trong mắt cậu ấy không thể thoát khỏi pháp nhãn của tôi.
"Sao cậu giống mẹ tớ vậy? Có phải ghét tớ rồi không? Tớ thuộc hàng trí thức không được trọng dụng". Tôi cố ý chu mỏ làm nũng. Tiểu Hùng chưa bao giờ nói không với tôi, cậu ấy lúc nào cũng gây chuyện cùng tôi. Theo cách nói của mẹ thì tôi đã làm hỏng một thiếu niên tốt. Nhưng đó là do cậu ấy tự nguyện mà.
Nhớ có lần đi ăn ở quán vỉa hè, trong món ăn có sâu nhưng thái độ của ông chủ vô cùng khó chịu, đã không đổi còn bắt trả tiền. Tôi tức lộn ruột trộn hết đống gia vị trên bàn với nhau, còn Tiểu Hùng chỉ lặng lẽ nhìn rồi đưa tôi dầu, muối và các thứ khác. Rồi chúng tôi nấp vào một chỗ nhìn khách hàng than phiền gia vị khó ăn, còn ông chủ thì không ngừng xin lỗi, khiến bọn tôi vui sướng cười rũ rượi.
Lại một lần khác tôi nhất quyết muốn biết liệu chim sẻ có lục phủ ngũ tạng như thỏ không, thế là tôi ép Tiểu Hùng chưa từng sát sinh phải cầm dao phẫu thuật một con thỏ và một con chim sẻ, hại cậu ấy mấy tháng liền không dám ăn thịt.
Hồi cấp hai, mọi người bảo dưới trường có một cái hầm trước đây dùng để tránh máy bay, bây giờ có phù thủy dơi ác độc sống trong đó. Thế rồi mấy người bọn tôi cùng hẹn nhau vào đó xem, đúng là trong đó có rất nhiều dơi nhưng không có phù thủy nào cả. Tiểu Hùng không muốn đi nhưng cuối cùng cũng đi theo, dơi bay ra, cậu ấy dùng thân mình bảo vệ tôi nên bị dơi cắn một phát, còn phải đi bệnh viện nữa. Cũng may bàn tay cậu ấy vẫn hoàn hảo, không bị tì vết nào, nếu không tôi sẽ thấy vô cùng có lỗi với đôi tay mười tuổi đã giành giải vàng cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc, mười hai tuổi đã mở triển lãm tranh cá nhân. Đó là "đôi tay vàng" cực kỳ đáng tiền. Nhưng hình như từ lần đó, chúng tôi, chính xác hơn là tôi, bớt phóng túng đi nhiều. Theo lời của mẹ thì cuối cùng tôi không còn hoang dã như xưa nữa.
Con người rồi cũng phải trưởng thành, bây giờ Tiểu Hùng rất ít khi đùa nghịch cùng tôi, tôi cũng không dám lấy tay vò đầu cậu ấy nữa. Gương mặt cậu ấy giờ tôi phải ngưỡng mộ rồi. Hơn nữa cậu ấy càng ngày càng ôn hòa, càng ngày càng ưa nhìn. Sau này cậu ấy nhất định sẽ rất đào hoa.
Bây giờ chúng tôi đều đã lớn, không biết cậu ấy có đồng ý điên với tôi một lần nữa không? Thật ra tôi chỉ muốn vào Bạch Tháp, dường như nó có ma lực gì đó thu hút tôi, càng không cho tôi lại càng muốn vào.
Tôi thở dài, cắn đầu ngón tay nhìn ngọn tháp trên sườn dốc.
"Rất đẹp, nếu được vào một lần thì tốt biết mấy". Hiếm khi Tiểu Hùng lại có suy nghĩ giống tôi.
Tôi gật đầu lia lịa, kéo tay cậu ấy nói: "Vậy chúng ta vào đi".
"Nhưng tớ nghe nói đó là cấm địa, mấy bạn nam lớp tớ đã bàn nhau hôm nay thử vào xem sao".
Thì ra mọi người cũng rất tò mò. Tôi vuốt cằm nheo mắt nhìn ngọn tháp, nghĩ xem làm thế nào để Tiểu Hùng đưa tôi theo.
"Tớ nghĩ, để họ vào trước, có cơ hội thì tớ sẽ đưa cậu đi", Tiểu Hùng chậm rãi nói.
"Thật không?". Tôi nghiêng đầu nhìn Tiểu Hùng cũng đang ngẩng lên nhìn ngọn tháp. Lần đầu tiên thấy cậu ấy có hứng thú với những chuyện kiểu thế này đến vậy. Ánh mắt dõi xa xăm, không biết cậu ấy đang nghĩ gì.
"Tớ đã bao giờ lừa cậu chưa?".
"Tốt quá!". Tôi reo lên, đúng thế, chỉ cần Tiểu Hùng hứa thì nhất định cậu ấy sẽ làm được.
Mấy ngày sau đó, rất nhiều học sinh mới muốn tiếp cận ngọn tháp đều bị bại lộ. Gần đây nhất là hôm kia có người vừa đập vỡ cửa của một ngọn tháp thì bị phát hiện. Cô lao công thường quét dọn ở đó nói bên trong rất sạch sẽ, chẳng có gì đáng sợ, cũng chẳng có thiên thần, yêu quái gì hết.
Thế thì sao lại đóng cửa? Gần như tất cả học sinh mới đều đang suy nghĩ vấn đề đó.
Nghe nói cánh cửa bị làm hỏng đã khá cũ, không thể sửa xong một sớm một chiều. Thế là ngọn tháp được mở rộng ra như cái động đen ngòm không đáy, khiến người ta lạnh sống lưng, nhưng lại không thể kìm được trí tò mò muốn nhìn một lần.
Liệu bên trong có thần tiên xinh đẹp mang đôi cánh như Đào Yên Nhiên nói không? Tôi vô cùng kích động, vì mai tôi và Tiểu Hùng sẽ lẻn vào đó.
Theo Tiểu Hùng thì nhiều học sinh mới cố vào bên trong nhưng đều thất bại, thầy cô tuần tra chắc chắn đã cực kỳ cảnh giác. Hơn nữa thời gian gần đây cậu ấy cũng tìm hiểu rõ quy luật đi tuần của thầy cô, hiếm khi cậu ấy lại nhiệt tình, chu đáo thế này khiến tôi ngày càng khâm phục.
Màn đêm vừa buông, hương hoa phảng phất trong làn gió nhẹ khiến lòng thanh thản.
"Búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ, nhảy nào, nhảy nào, một, hai...". Tôi đang trong nhà vệ sinh thì điện thoại đổ chuông. Tiểu Hùng đáng chết, sớm không gọi muộn không gọi, lại gọi đúng lúc Đào Yên Nhiên ở trong phòng, nhất định chị ấy sẽ nhấc máy cho xem.
"Tiểu Hùng à... Phi Phi á?... Nó đang trong nhà vệ sinh... Ừ... Ồ! Có chuyện gì thế, nói với tớ cũng thế thôi mà, tớ có thể chuyển lời cho nó... Không được à? Không phải chứ? Lẽ nào hai người có bí mật gì đó?".
Nghe cái giọng ngọt xớt của Đào Yên Nhiên tôi chỉ muốn xông tới nện cho vài phát. Nhưng cái giọng đó vẫn truyền từ ban công vào tai tôi: "Thế à... Tớ đùa cậu thôi mà...".
Tôi lập tức hét lên: "Không được tán chuyện bằng điện thoại của em. Em phải tiết kiệm tiền".
Nhưng Đào Yên Nhiên vẫn tiếp tục nói: "Cậu chắc chứ? Vậy được, lát tôi sẽ bảo nó".
"Rầm!". Tôi đạp tung cửa, hầm hầm nhìn bà chị họ đang ngậm kẹo mút.
"Cậu ấy ngắt máy rồi, cậu ấy bảo đã mua quà sinh nhật, bảo em xuống nhận". Đào Yên Nhiên cười ngượng.
"Sau này không được nghe điện thoại của em", tôi giật lấy điện thoại, bực mình vung tay lên nói.
"Hai người...", Đào Yên Nhiên thận trọng hỏi.
"Trật tự! Không được nói linh tinh. Năm nào cậu ấy cũng tặng quà cho em, có gì lạ đâu? Năm nào em cũng tặng quà cậu ấy. Giống như năm nào em cũng tặng chị đấy thôi", tôi bất mãn kêu lên, "Nhưng đừng có tưởng chị là chị họ thì có thể tùy tiện nghe điện của em. Từ giờ giữ khoảng cách ba mét khỏi cái điện thoại của em".
Đào Yên Nhiên không hề nổi giận mà ngược lại cười hì hì: "Phòng chỉ dài năm mét, ngoài giường và bàn ra, không gian còn lại chưa đủ ba mét. Hôm nay sinh nhật em, đừng giận mà, cho cái kẹo này, chúc mừng sinh nhật". Chị ấy cười cười rồi lấy trong túi ra một cái kẹo mút màu đỏ đưa cho tôi.
Tôi mềm lòng, thôi được rồi, nể tình chị ấy là chị họ và hôm nay sinh nhật tôi nên tạm thời không giận nữa. Tôi nhận lấy kẹo từ tay chị, bóc lớp giấy rồi cho vào miệng, nói: "Kẹo mút không tính là quà sinh nhật, hôm khác phải bù cho em". Bỗng nhớ ra chắc chắn Tiểu Hùng tìm tôi vì việc vào ngọn tháp kia chứ không chỉ đơn giản là tặng quà sinh nhật, tôi lập tức phấn khích hẳn lên: "Ha ha, chị họ yêu quý, em phải đi đây! Bye bye...".
Tôi che miệng cười, thuận tay đóng cửa lại rồi tung tẩy chạy xuống dưới.
Trong khu rừng trúc đào, tôi hơi choáng váng khi Tiểu Hùng lấy ra một chiếc hộp màu đỏ rất đẹp.
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ".
Tôi cười nhận lấy chiếc hộp, năm nào Tiểu Hùng cũng nhớ sinh nhật của tôi, vào ngày này tôi đều nhận được những thứ mình thích, tôi vội xé lớp giấy bọc.
"Biết cậu nóng vội mà, may là chỉ dùng giấy bọc bình thường. Biết sớm thì không bọc cho nhanh". Tiểu Hùng ở bên cạnh cười nhìn tôi ném lớp giấy bọc vào thùng rác.
"Đẹp quá...". Đó là chiếc hộp bát âm to hơn hộp cơm của tôi một chút. Bên trong có một chú gấu làm bằng vải bạt vụng về dắt tay một cô búp bê vải, chế tác rất tinh xảo. Chiếc hộp rất nặng, xung quanh được bọc nhung nhưng có thể sờ được miếng gỗ bên trong.
"Búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ, nhảy nào, nhảy
nào, một, hai...". Tôi vặn dây cót ở đáy hộp, chiếc hộp bắt đầu chuyển động, dưới đáy có đèn phát sáng.
Không gian trở nên phiêu lãng trong tiếng nhạc du dương, búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ nhịp nhàng.
"Có thích không?". Tiểu Hùng nghiêm túc nhìn tôi.
"Cái này rất đắt phải không? Sao tớ chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ? Ủa, hình như là đồ cũ?". Tôi bỗng phát hiện lớp nhung quanh hộp hơi phát sáng dưới ánh đèn, nhìn kỹ thì thấy hình như bị sờn nên mới phát sáng.
Cái hộp bát âm này là đồ cũ?
"Cậu đúng là ngốc, đương nhiên là cũ rồi. Cậu quên rồi sao? Có lần chúng ta đi Bạch Sa Châu, ở đó có một con phố cổ...". Tiểu Hùng khẽ cốc lên trán tôi rồi lấy lại hộp bát âm.
"Đúng rồi". Tôi nhớ rồi, hôm đó bọn tôi đến Bạch Sa Châu chơi, nhìn thấy một chiếc hộp bát âm trong cửa hàng đồ cổ, tôi còn đùa là búp bê và chú gấu trông rất giống chúng tôi. Khi âm nhạc vang lên nhìn chú gấu vụng về dắt búp bê khiêu vũ, chúng tôi đều cười ngặt nghẹo. Lúc đó tôi rất muốn mua nhưng khi hỏi giá thì giật mình, thì ra là đồ cổ của châu Âu thế kỷ 19, rất có giá trị.
"Đắt lắm...". Tôi thoáng đau lòng, một cảm giác khó nói thành lời bao phủ trái tim, ngòn ngọt, chua chua... Tôi cảm động đến sống mũi cay cay, mắt cũng hơi ươn ướt rồi.
Tiểu Hùng thật tốt với tôi.
"Ha ha. Cậu rất cảm động phải không?". Tiểu Hùng trêu tôi, nói rồi ghé mặt lại gần, "Tớ không ngại được cậu thơm một cái để biểu thị lòng cảm ơn đâu".
"Cậu tránh ra...". Tôi phì cười, tung một quyền ra nhưng Tiểu Hùng tránh được.
Nhân lúc không chú ý tôi vẫn ghé lại khẽ thơm lên má cậu ấy: "Cảm ơn cậu...".
Tiểu Hùng hơi khựng người, rồi mỉm cười vuốt mái tóc ngang vai của tôi: "Đồ ngốc, có cần thêm cái nữa không? Hồi nhỏ lần nào cậu cũng thơm hai má mà". Nói rồi cậu ấy ghé bên má kia lại gần.
"Được voi đòi tiên". Tôi đỏ mặt đẩy cậu ấy ra rồi chạy đi.
Tôi biết cậu ấy chỉ thể hiện bộ mặt láu lỉnh đó trước mặt tôi thôi, giống như hồi bé vậy, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy tim mình suýt đập loạn nhịp. Nghĩ đến đó tim tôi bỗng "thình thịch thình thịch".
"Cẩn thận". Tiểu Hùng đuổi theo kéo tôi đang ngẩn người chạy vào trong rừng, "Vào giờ này hôm nào cũng có thầy cô tuần tra".
"Đúng thế". Một giọng nói quen thuộc khác vang lên, đồng thời cũng có một cánh tay khác kéo tay kia của tôi.
Tôi giật mình suýt chút nữa thì hét lên, nhưng chợt nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đào Yên Nhiên: "Em họ Phi Phi thân yêu, chị đến đây".
"Tôi cũng đến đây". Nghe giọng nói quen quen đó, tôi ngẩng lên thì thấy nụ cười tỏa nắng và đôi mắt đen láy như ngọc bích của Thất Hiểu Mộ.
Tôi đỏ bừng mặt, không biết vừa nãy họ có nhìn thấy tôi thơm Tiểu Hùng không, nhưng chắc chắn là họ đã ở đây một lúc rồi.
"Hai người muốn vào tháp, chị cũng muốn vào", Đào Yên Nhiên nhỏ giọng nói.
"Hứ!". Tôi không kìm được hứ một tiếng.
"Suỵt, có người đến". Tiểu Hùng vẫn chăm chú quan sát con đường dẫn đến ngọn tháp.
Tôi rút tay ra khỏi Tiểu Hùng và Thất Hiểu Mộ, giật lại hộp bát âm mà ôm chặt trong lòng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tiểu Hùng, một nhóm các thầy tuần tra đi rồi hai mươi phút sau mới có một nhóm khác đến. Khi họ đến thì bọn tôi đã lẻn lên tầng hai của ngọn tháp hỏng cửa kia rồi.
"Thì ra trong tháp rộng thế này", tôi khẽ thốt lên, mơ hồ rất lâu sau mới nghe được tiếng vọng lại.
"To thế... thế này...".
Chúng tôi nhìn nhau không dám nói gì thêm nữa.
"Tiếp tục không?", Tiểu Hùng hỏi nhỏ.
"Đã đến rồi mà không lên thì ra thể thống gì chứ? Lẽ nào lại bỏ cuộc giữa chừng?". Thất Hiểu Mộ nói rồi tiến lên phía trước.
Tiểu Hùng quay lại kéo tay tôi rồi bước từng bước lên chiếc cầu thang xoắn. Cầu thang khá rộng và sạch sẽ, tay vịn cũng không một hạt bụi.
Đào Yên Nhiên đi sau cùng, bình thường cô nàng nhiều lời là vậy mà giờ cũng im lặng, vẻ mặt sợ sệt đầy thận trọng.
"Ha ha, thì ra chị họ cũng có lúc sợ à?". Tôi không kìm được liền bật cười.
"Có giỏi thì đi cuối xem". Đào Yên Nhiên không phục kéo tôi ra sau rồi nắm lấy vạt áo Tiểu Hùng.
"Đồ nhát gan!" - Tôi thầm rủa.
"Các cậu đi trước đi, tôi muốn nghỉ một lát". Trong bóng tối vang lên giọng Thất Hiểu Mộ.
Ba người chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước. Dần dần tôi cũng không theo kịp Tiểu Hùng và Đào Yên Nhiên. Nhìn Tiểu Hùng ở đằng trước, tôi thoáng giận, đây là lần đầu tiên cậu ấy bỏ tôi lại phía sau. Nhưng khi chạm vào chiếc hộp bát âm trong lòng, lại nhớ đến những điều tốt đẹp cậu ấy làm cho mình, thế là tôi nghiến răng đi tiếp.
Leo lên một tầng nữa, tôi càng lúc càng thở không ra hơi, thậm chí cảm giác nhịp thở không phải của mình nữa. Gió thổi sau lưng làm tôi có cảm giác có thứ gì đang đi theo khiến tôi sợ đến mức không dám quay lại nhìn. Dù biết chẳng có gì đáng sợ nhưng mỗi lần gió lùa thổi đến lại khiến tôi lạnh toát sống lưng, chân tay cũng lạnh ngắt.
Tôi dừng lại lấy hơi, ngẩng lên thì bọn Tiểu Hùng đã mất hút ở chỗ rẽ.
"Tiểu Hùng đáng chết! Hu hu...". Tôi sụt sịt, sợ hãi liếc mắt nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay tôi. Ngoảnh lại, tôi thấy đôi mắt vẫn tỏa sáng ngay cả trong đêm đen mờ mịt, tôi biết Thất Hiểu Mộ đã đuổi tới nơi.
Tay cậu ta rất to, ấm áp, khác với bàn tay trắng trẻo mềm mại như tay con gái của Tiểu Hùng. Lần đầu tiên tôi biết tay con trai mạnh mẽ đến vậy.
"Đừng sợ, có tôi đây".
"Nhiều lời". Dù nói cứng thế nhưng trong lòng tôi vẫn rất cảm động.
Lúc này, nhờ ánh trăng bàng bạc rọi vào trong tháp, phản chiếu lên gương mặt cậu ta, tôi mới thấy được sự khích lệ trong đôi mắt có thần đó.
Càng lên cao cầu thang càng hẹp, không gian cũng chật chội hơn. Đến tầng mười chỉ có căn phòng rộng khoảng mười mét vuông. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy ánh đèn đường trong trường Bạch Tháp ở phía xa, bên dưới có người đang đi lại, có lẽ là mấy học sinh muốn vào trong tháp bị thầy tuần tra bắt được.
Tiểu Hùng lên đến tầng mười vẫn chăm chú quan sát, không biết đang nhìn cái gì. Trên tay vịn cầu thang của tầng mười có rất nhiều hoa văn, mỗi cột trụ còn có khắc hình chim bay.
"Mệt chết được, ngồi nghỉ tí đã". Tôi ngồi xuống, lấy tay quệt lên sàn, hầu như không có bụi, xem ra cô lao công rất chăm chỉ quét dọn ở đây.
"Tôi xem một tí được không?", Thất Hiểu Mộ nhìn hộp bát âm trong tay tôi, hỏi.
"Đây là quà sinh nhật Tiểu Hùng tặng đúng không?". Trong giọng nói của Đào Yên Nhiên có chút ghen tị, chị ấy giơ tay ra định lấy.
Tôi dẩu môi nghiêng người không cho xem.
"Nhỏ nhen. Cho xem tí đi mà".
"Đặt nó dưới đất đi". Tiểu Hùng nãy giờ quan sát ngọn tháp bỗng nói.
Tiểu Hùng đã nói vậy, tôi đành để hộp bát âm xuống, nhẹ nhàng vặn cót. Tiếng nhạc vang lên, chú gấu và búp bê khẽ chuyển động, ngọn đèn nhỏ khiến bóng của chú gấu và búp bê được phản chiếu lên tường, bóng hình ấy vì chuyển động theo tiếng nhạc du dương mà trở nên khá rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro