Chương 1: Dáng Sáng Bên Sông

Trời sớm tinh mơ, sương còn phủ trắng mặt sông. Tiếng mái chèo của những ghe chợ nổi xa xa vỗ nhịp đều đều như đánh thức cả vùng quê. Tôi đứng bên cửa sổ nhà hội đồng Tạ, nghe hơi nước lạnh vờn quanh, tay siết chặt vành khăn lụa. Ngày hôm nay, nhà bên kia sông - hội đồng Khương - mở tiệc mừng vụ mùa mới. Mẹ bảo tôi phải sang, không chỉ để chúc mừng mà còn là dịp... "ra mắt".

Tôi vốn không ưa những cuộc tụ họp đông đúc. Nhưng lời mẹ, tôi không thể cãi. Bà đã khéo léo chọn cho tôi chiếc áo bà ba màu thiên thanh, dặn: "Con cứ điềm đạm, đừng nói nhiều, ai hỏi mới trả lời." Tôi khẽ gật, trong lòng lặng sóng mà vẫn run lên một nhịp lạ.

Qua đò, tôi nhìn thấy ngôi nhà hội đồng Khương sừng sững giữa vườn cau. Đám trẻ con chạy rộn ràng, tiếng cười lan khắp lối. Và giữa tiếng rộn ràng ấy, một bóng dáng cao lớn nổi bật: Khương Thiên.

Cậu đứng tựa hàng cột gỗ, áo trắng giản đơn, mắt khẽ nheo lại dưới nắng. Ánh nhìn của cậu như lướt qua đám đông mà chẳng dừng ở ai, cho đến khi... chạm vào tôi. Giây phút ấy, tôi bỗng thấy mọi âm thanh như ngừng lại. Trái tim đập mạnh, lồng ngực như bị giữ chặt.

Cậu bước đến, nụ cười nhạt nhưng giọng nói rõ ràng:
"Cô cả nhà Tạ phải không? Nghe danh đã lâu."

Tôi mím môi. Thay vì trả lời, tôi chỉ khẽ cúi đầu. Một cái nhìn ngạo mạn thoáng hiện trong mắt cậu, nhưng không hẳn khó chịu - như thể đang chờ tôi bật ra điều gì.

Bên kia, mẹ gọi tôi bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Tôi vội bước lùi, giấu đi hơi thở còn run. Trong đầu bỗng vang câu tự nhủ: Mình ghét kiểu cười nửa miệng đó... ghét thật đấy.

Nhưng khi rời mắt khỏi cậu, tôi lại bắt gặp chính mình khẽ quay đầu nhìn lần nữa.

Bấy giờ tôi mới hiểu, có những người, chỉ cần gặp một lần, cả đời cũng khó mà quên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro