Chương 22: Tiệc Họ Tạ - Sóng Ngầm Trong Tiếng Cười
Tin về buổi tiệc họ Tạ lan khắp làng. Mỗi năm nhà tôi đều tổ chức để con cháu quây quần. Năm nay đông hơn thường lệ, bởi nhiều thương lái và khách từ tỉnh cũng ghé.
Mẹ lo sắm sửa từ sớm. Tôi và Quyên giúp bếp núc, vừa gói bánh vừa trò chuyện. Nó liếc nhìn tôi, cười tinh quái:
“Bữa nay chắc Thiên qua đó. Mày chuẩn bị chưa?”
Tôi cười nhẹ: “Nó lo chuyện của nó thôi. Mày trêu hoài.”
Quyên chép miệng: “Thì tao mừng cho mày thôi mà.”
Chiều đến, sân nhà sáng rực đèn lồng. Người lớn nói cười rộn rã, trẻ con chạy khắp nơi. Thiên đến cùng cha mẹ, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt khi nhìn tôi lại chứa đựng nhiều điều sâu lắng.
Trong lúc mọi người đang nâng chén chúc tụng, ông Lâm Phước – người từng ngỏ ý kết thông gia – bất ngờ xuất hiện. Ông mỉm cười xã giao, nhưng đôi mắt như quan sát kỹ từng người. Tim tôi thắt lại.
Cha tôi niềm nở mời khách, nhưng không quên ra hiệu cho tôi đến chào. Khi tôi bước đến, ông Phước nhìn tôi bằng ánh mắt đánh giá, rồi gật gù:
“Con gái lớn nhà hội đồng Tạ thật xứng đáng.”
Thiên đứng cạnh, tôi thấy cậu hơi khựng lại. Trong bữa tiệc, tôi nhiều lần bắt gặp ánh nhìn đầy quyết tâm của cậu, như muốn nhắn nhủ: Đừng lo, tôi ở đây.
Khi tiệc tàn, khách dần ra về, Thiên khẽ kéo tôi ra hiên:
“Tôi đã nghe về người đàn ông đó. Dù ông ta nói gì, cô đừng để tâm. Tôi sẽ nói với cha mẹ sớm, để chuyện này có lối đi.”
Tôi gật đầu, lòng ấm áp giữa đêm đầy sao. Dẫu có những cơn sóng ngầm, tôi tin vào sự kiên định trong ánh mắt Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro