Chương 24: Gió Lành Đầu Mùa - Lời Cha Dặn

Sáng hôm sau, gió sông đã mát hơn mọi ngày. Mùi bông điên điển và lúa non quyện trong sương sớm, khiến cả không gian như vừa được gội sạch. Tôi thức dậy với cảm giác lâng lâng khó tả, bàn tay vẫn còn lưu chút ấm từ sợi dây chuyền bạc Thiên trao. Mỗi lần chạm vào, tim tôi lại rung lên những nhịp khó kìm.

Mẹ bước vào phòng, ánh mắt bà dịu dàng mà sâu sắc:
“An, cha con gọi xuống phòng khách. Có chuyện muốn nói.”

Tôi khẽ gật, tim bỗng dồn dập. Bước xuống nhà, tôi thấy cha đang ngồi bên ấm trà, dáng người toát lên vẻ trầm ngâm. Ông nhìn tôi thật lâu, rồi chậm rãi:
“Con gái à, cha biết gần đây có nhiều người để ý con. Họ hàng cũng có lời qua lại. Cha không ép, nhưng muốn nghe chính con nghĩ gì.”

Tôi bối rối. Trong đầu, hình ảnh Thiên bên sông tối qua cứ hiện rõ. Tôi khẽ đáp:
“Thưa cha… con muốn tự mình chọn. Con tin vào người con thương.”

Cha nở một nụ cười hiền, ánh mắt như hiểu hết:
“Cha chỉ mong con được hạnh phúc. Hồi trẻ, cha với mẹ cũng phải đấu tranh mới được ở bên nhau. Nếu con tin tưởng ai, cứ vững lòng. Nhà hội đồng Khương cũng là chỗ quen biết bao đời, cha không phản đối. Nhưng nhớ, hạnh phúc phải do con nắm giữ.”

Tôi cảm nhận hơi ấm từ câu nói ấy lan khắp người. Bao lo lắng bấy lâu như tan ra, chỉ còn niềm tin bền bỉ.

Buổi trưa, tôi sang nhà Quyên phụ nhổ rau. Nó vừa vẫy tay vừa trêu:
“Bữa qua mày được tặng tín vật, hôm nay cha mày chắc đã biết hết rồi hén?”
Tôi đỏ mặt: “Tao chưa kể mà… nhưng cha tao hiền, hiểu chuyện lắm.”
Quyên nheo mắt: “Vậy là đường tình của mày suôn sẻ rồi nha. Thiên coi vậy chớ thương mày hết dạ đó.”

Chúng tôi cười nói rộn ràng, tiếng cười hòa với tiếng gà gáy bên sân, bình yên đến lạ.

Chiều, Thiên đến tìm tôi. Cậu mặc áo bà ba nâu, tay cầm một giỏ trái cây chín. Vừa thấy tôi, cậu cười hiền:
“Hôm nay cha cô có nói gì không?”
Tôi gật nhẹ, ánh mắt long lanh: “Cha tôi bảo tin vào người mình thương. Anh… đừng lo.”

Thiên thở phào, rồi bất chợt nhìn tôi đầy quyết tâm:
“An, tôi sắp phải theo cha lên Sài Gòn vài ngày lo chuyện làm ăn. Nhưng trước khi đi, tôi muốn hứa: Dù xa cách, tôi vẫn sẽ trở về, và khi trở về, tôi sẽ xin cha mẹ hai bên cho chúng ta một lời hẹn chính thức.”

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt cậu, thấy trong đó là sự chân thành không thể phủ nhận. Gió sông lùa qua, tóc tôi bay nhẹ, chạm khẽ vào vai cậu.

“Em chờ,” tôi thì thầm, giọng chắc nịch.

Chúng tôi đứng bên bờ sông, nơi từng chứng kiến bao lần gặp gỡ, để gió đầu mùa mang đi những lo toan. Ánh hoàng hôn nghiêng mình xuống mặt nước, phản chiếu đôi hình bóng sát bên nhau – lặng lẽ, nhưng trọn vẹn một lời hẹn ước cho ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro