Chương 27: Tin Xa Về - Niềm Vui Gặp Lại Gần Kề

Một buổi chiều cuối tháng, khi tôi đang tưới luống hoa trước sân, một cậu bé chèo ghe ngang qua, tay cầm lá thư.
“Chị An ơi, anh Thiên gửi!”

Tôi run lên, vội đón lấy phong bì. Nét chữ quen thuộc hiện rõ: “An thân, mọi việc ở Sài Gòn thuận lợi. Tôi nhớ cô nhiều. Chỉ ít ngày nữa, tôi sẽ về, mang theo điều cha tôi đã hứa với cha cô. Chờ tôi.”

Tôi đọc đi đọc lại, lòng tràn đầy niềm vui. Quyên vừa đến đã nghe tôi kể, nó cười to:
“Thấy chưa, tao bảo mà. Sắp được diện kiến chàng thương gia trẻ rồi đó!”

Chiều xuống, tôi một mình ra bến, nhìn mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực. Gió sông mang hương bông súng và rạ mới, như lời nhắn của thiên nhiên: chờ đợi sắp kết thúc.

Tối, cha nhìn tôi cười hiền:
“Tin tốt chứ gì? Cha cũng vừa nhận được thư của ông Khương. Họ sẽ sang sớm để bàn chuyện chính thức.”

Tôi khẽ đáp: “Dạ… cha,” nhưng tim thì rộn ràng đến nỗi khó giấu.

Đêm ấy, trăng sáng như rót bạc xuống sân. Tôi ngồi bên cửa, sợi dây chuyền bạc lấp lánh dưới ánh trăng, lòng dâng tràn một niềm tin vững chãi:
Chỉ ít hôm nữa, tiếng mái chèo quen thuộc sẽ lại vọng về, và người tôi thương sẽ lại đứng nơi bến sông này, mỉm cười như ngày đầu, để chúng tôi bắt đầu chương mới – không chỉ của tình yêu, mà của cả cuộc đời chung đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro