Chương 3: Tiếng Đồn Ven Sông
Mấy ngày sau bữa tiệc, cả vùng ven sông đã râm ran chuyện tôi và Khương Thiên. Bà con xung quanh cứ gặp mẹ tôi là lại nửa đùa nửa thật:
“Coi chừng con gái hội đồng Tạ sắp thành dâu nhà Khương rồi nghen!”
Mẹ chỉ cười hiền, nhưng ánh nhìn bà dành cho tôi mỗi tối dường như nặng thêm một chút mong chờ. Tôi giả vờ không biết, vẫn cặm cụi thêu khăn trong phòng, lòng lại rối bời.
Chiều nay, tôi ra bến sông một mình, muốn hít chút gió mát. Không ngờ, từ bên kia bờ, Thiên đã chèo ghe sang.
“Nghe đồn tôi với cô sắp thành đôi. Cô nghĩ sao?” – cậu mở lời thẳng thắn.
Tôi hơi sững, cố giữ giọng bình thản:
“Lời người ngoài, quan tâm làm gì.”
Thiên bật cười, mái tóc xõa nhẹ trong gió:
“Vậy cô không ghét à?”
Tôi im lặng, mắt dán xuống mặt nước gợn sóng. Cậu đưa tay vớt lên một cánh hoa điên điển trôi lững lờ, thả lại cùng câu nói mơ hồ:
“Chẳng biết từ lúc nào, tôi lại mong tin đồn ấy thành thật.”
Tôi lặng người. Trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc vừa ấm vừa sợ, như con nước dâng cao mà chưa kịp đặt tên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro