Chương 30: Lời Thề Bên Sông - Trăng Vẹn Toàn
Đêm sau buổi dạm hỏi, tôi không sao ngủ được. Tiếng côn trùng ngoài hiên rả rích, trăng sáng như đổ mật. Trong lòng dâng lên cảm giác vừa yên bình vừa xao xuyến.
Thiên nhắn người gọi tôi ra bến sông. Tôi khoác nhẹ khăn choàng, bước ra, thấy cậu đứng chờ dưới ánh trăng. Ánh sáng bạc phủ lên vai, khiến gương mặt cậu như khắc họa từ sông nước.
“An,” Thiên khẽ nói khi tôi đến gần, “đêm nay trăng tròn, tôi muốn chúng ta cùng thề một lời.”
Tôi gật nhẹ, tim run rẩy. Chúng tôi đứng bên dòng sông quen thuộc, nơi từng chứng kiến bao lần gặp gỡ, từ những cái nhìn đầu tiên đến những hẹn ước lặng thầm.
Thiên rút từ túi ra sợi dây chuyền bạc – tín vật ông bà để lại mà cậu từng trao. Cậu khẽ cầm tay tôi:
“Từ nay về sau, dù nắng hay mưa, tôi nguyện trọn đời che chở cho An, như dòng sông này luôn nuôi dưỡng quê mình.”
Tôi nhìn sâu vào mắt cậu, thấy cả vầng trăng lung linh:
“Em, Thời An, xin hứa trọn lòng cùng Thiên, dẫu sóng gió vẫn bên anh, như bến này vẫn đợi dòng sông trở về.”
Chúng tôi cùng buộc lời hẹn bằng chính sợi dây chuyền ấy, rồi thả nhẹ một cánh hoa điên điển xuống nước. Dòng sông lặng lẽ đưa cánh hoa trôi đi, như chứng nhân của lời thề.
Gió đêm thổi qua, mang hương lúa chín, mang cả tiếng đàn bầu từ xa vọng lại. Thiên nhẹ kéo tôi vào vòng tay, hơi ấm hòa vào làn gió mát rượi.
Trăng trên cao tròn đầy, soi sáng cả bến sông. Tôi biết, từ đêm nay, chúng tôi đã bước sang một chương mới – nơi tình yêu không chỉ là lời hẹn, mà là lời thề trọn đời, vĩnh viễn như dòng nước quê hương không bao giờ ngừng chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro