Chương 35: Ngày Hội Lúa Vàng - Lời Hứa Vĩnh Cửu

Sáng sớm, tiếng trống hội vang vọng khắp xóm, đánh thức cả làng quê đang chờ ngày mừng mùa gặt. Mùi rơm khô xen với mùi lúa chín lan trong gió, khiến bước chân tôi như nhẹ hẳn. Hôm nay là hội lúa vàng, lễ lớn nhất trong năm, cũng là dịp các gia đình tạ ơn trời đất và chúc phúc cho những đôi lứa sắp cưới.

Tôi mặc áo dài trắng, thắt chiếc khăn lụa xanh mà mẹ tặng, nhìn vào gương thấy má ửng hồng tự nhiên. Quyên đứng ngoài hiên gọi lớn:
“Mày xong chưa đó? Chợ trưa rồi!”
Tôi khúc khích: “Ra liền đây.”

Ngoài đồng, người dân đã tụ họp đông đúc. Băng rôn bằng lá dừa treo khắp lối đi, cờ màu bay phấp phới. Thiên cùng Hùng Đức đứng chờ gần bến nước, cả hai đều khoác áo bà ba nâu giản dị. Gặp tôi, Thiên mỉm cười, ánh nhìn dịu như nắng đầu thu.

Lễ hội bắt đầu bằng màn rước lúa – nghi thức tôn vinh vụ mùa bội thu. Tôi và Thiên đi giữa đoàn, tay cầm bó lúa chín vàng óng. Tiếng chiêng, tiếng trống hòa lẫn tiếng trẻ con cười đùa, như gom cả trời đất vào một bản nhạc rộn rã.

Sau nghi thức chính, mọi người kéo về sân đình thưởng thức tiệc quê. Bánh tét, cá kho tộ, canh chua bông điên điển tỏa hương thơm ngát. Quyên vừa ăn vừa trêu:
“Coi bộ dâu rể năm nay được làng để mắt ghê ha. Mày nổi tiếng rồi đó An.”
Tôi bật cười, đẩy nhẹ vai nó: “Bớt nói, coi chừng nghe lọt ra, cha mẹ tao mắc cỡ.”

Khi mặt trời ngả dần về phía tây, Thiên nhẹ nhàng kéo tay tôi rời đám đông. Chúng tôi men theo con đường nhỏ ra bờ sông – nơi từng in dấu biết bao kỷ niệm. Hoàng hôn nhuộm nước thành sắc cam vàng, gió sông mơn man, mang theo hương lúa chín.

Thiên đứng lặng một lúc, rồi quay sang, mắt nhìn thẳng vào tôi:
“An… hôm nay là ngày trời đất chứng giám cho mùa vàng. Tôi muốn nói điều này từ lâu: Dù có bất kỳ sóng gió nào, tôi hứa sẽ luôn bên An, sẽ cùng An đi đến hết đời.”

Tim tôi khẽ rung lên, từng lời cậu nói như tan chảy trong hoàng hôn. Tôi siết chặt bàn tay cậu, trả lời không chút ngập ngừng:
“Em cũng hứa. Dù mai này đời có đổi thay, em vẫn sẽ nắm tay anh, chăm chút từng ngày.”

Gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo mùi lúa thơm ngát. Tiếng trống hội từ xa vẫn dội về, hòa với tiếng sóng vỗ bờ nghe như khúc hát chúc phúc. Trên cao, mặt trời rút dần, nhường chỗ cho vầng trăng non mới nhú – vầng trăng như chứng nhân cho lời thề của chúng tôi.

Khi trở về, cả làng đã lên đèn, ánh sáng vàng ấm trải dài trên con đường đất. Bọn trẻ chạy chơi cười khanh khách, người lớn tụm lại bàn chuyện vụ mùa. Giữa tất cả rộn ràng ấy, tôi và Thiên lặng lẽ nắm tay nhau, lòng đầy bình yên.

Đêm xuống, trăng sáng vằng vặc soi khắp cánh đồng lúa vừa gặt. Tôi ngẩng nhìn bầu trời, nghe nhịp tim của chính mình hòa với nhịp tim Thiên. Tôi biết, tình yêu của chúng tôi đã được mùa vàng, đất trời và cả làng quê này chứng giám – một lời hứa vĩnh cửu không gì có thể phai mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro