Chương 38: Gác Tre Đêm Giao Thừa - Lời Thì Thầm Trước Thềm Cưới
Đêm giao thừa năm ấy là một trong những đêm tôi nhớ nhất đời. Từ chiều, cả xóm đã đỏ rực sắc đào, sắc quất. Nhà tôi treo câu đối đỏ, cha quét sân, mẹ xếp mâm ngũ quả. Mùi bánh tét đang luộc tỏa khắp vườn, thơm ngọt quyện cùng khói bếp.
Quyên ôm chồng lì xì sang, cười vang:
“Năm mới của dâu nhà hội đồng chắc to nhất xóm. Mày đúng là sướng nhất đời rồi đó.”
Tôi cười: “Nhờ có mày tiếp tay chuẩn bị, tao mới nhẹ nhõm chứ bộ.”
Nó bĩu môi: “Tao mà không gắn bó thì ai giúp mày chọc quê cả làng.”
Khi trăng thượng huyền treo cao, tiếng trống giao thừa vang rộn. Thiên xuất hiện với chiếc áo dài gấm xanh, tay cầm cành đào nhỏ.
“Chúc An cùng gia đình năm mới bình an,” cậu nói, giọng ấm đến lạ.
Cha mẹ tôi mời cậu vào thắp hương tổ tiên. Hương trầm bay quyện với mùi bánh tét, thành mùi Tết không lẫn đâu được.
---
Sau nghi lễ, Thiên rủ tôi lên gác tre. Gió đêm mát rượi, bầu trời đen thẫm rắc sao. Pháo tre ngoài xóm nổ lách tách, ánh sáng đỏ cam chiếu lên khuôn mặt cậu.
“An,” cậu khẽ thì thầm, “chỉ còn ít tuần nữa là cưới. Năm mới, tôi hứa dù đời có thế nào, cũng sẽ nắm tay em qua hết mọi mùa Tết.”
Tôi lặng người trước lời hứa. Ánh sáng pháo hoa rực lên, soi rõ đôi mắt Thiên đang nhìn tôi đầy trìu mến. Tôi đáp, giọng run nhẹ nhưng dứt khoát:
“Em cũng hứa. Dù giàu nghèo, mưa nắng, em vẫn bên anh – như bây giờ.”
Chúng tôi ngồi đó rất lâu, nghe tiếng pháo dần thưa, nghe sông vỗ vào bờ. Khi đồng hồ gà gáy báo canh ba, tôi chợt thấy Tết này khác hẳn: không chỉ là khởi đầu một năm, mà là khởi đầu của đời sống vợ chồng đang tới. Và trong khoảnh khắc giao thừa ấy, tôi biết – tình yêu chúng tôi đã được trời đất chứng giám, vững bền như chính nhịp đập của con sông quê không bao giờ ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro