Chương 40: Trăng Non Đêm Cận Tết - Lời Hứa Bên Bờ Sông

Còn mười ngày nữa là Tết. Khắp làng, đào quất chen sắc đỏ vàng. Mùi khói bánh tét lan tỏa, quấn quýt cả những đêm gió bấc. Tôi theo mẹ ra chợ Tết từ sớm để chọn thêm vải may áo cưới. Mẹ tỉ mỉ ngắm từng cuộn lụa:
“Ngày trọng đại, con phải rực rỡ mà vẫn nền nã. Tấm này màu hồng phấn nhẹ, hợp với da con.”
Tôi gật đầu, hình dung chiếc áo dài tung bay dưới nắng mùng tám tháng Chạp.

Buổi chiều, Thiên rủ tôi đi dọc bờ sông. Nước sông mùa này lặng như tấm gương, phản chiếu bầu trời đang dần sẫm tím. Tiếng sáo trúc của đám trẻ mục đồng vọng lại, trong trẻo đến nao lòng. Thiên đưa cho tôi chiếc khăn tay thêu hoa cúc, đường kim chỉ đều tăm tắp.
“Anh tự thêu đó. Tặng An để giữ ấm tay những lúc gió về.”
Tôi sờ lên từng mũi chỉ, lòng dâng trào cảm giác khó tả.
“Anh thêu đẹp quá. Không ngờ chàng trai đồng áng lại khéo tay như vầy.”
Thiên cười: “Vì nghĩ đến em nên đường chỉ mới ngay.”

Chúng tôi ngồi xuống tảng đá cạnh bến, lắng nghe tiếng nước vỗ bờ. Thiên chợt im lặng một lúc lâu rồi nói:
“An à, cuộc đời sau này không chỉ toàn ngày nắng. Anh không hứa giàu sang, chỉ hứa sẽ cùng em gánh vác, dù mưa giông hay nắng hạn.”
Tôi nhìn sâu vào mắt cậu, thấy trong đó là sự chân thành không gì lay chuyển.
“Em không cần gì hơn lời hứa đó,” tôi đáp, giọng khẽ mà vững.

Trăng non lấp ló sau rặng tre, ánh bạc phản chiếu trên mặt sông như dát hàng ngàn sợi tơ. Gió bấc khẽ thổi, mang mùi lúa mới gặt, mang cả niềm hy vọng của hai người sắp bước sang một chương đời. Thiên nắm chặt tay tôi, hơi ấm truyền qua từng đầu ngón, hòa cùng hơi lạnh tháng Chạp.

Chúng tôi lặng lẽ nhìn trăng non nhô dần, không cần nói thêm gì. Trong im lặng, lời hứa đã khắc sâu: sau Tết, sau đám cưới, chúng tôi sẽ cùng nhau xây đắp mái ấm – giản dị mà bền lâu như chính con sông quê vẫn chảy miệt mài qua bao mùa trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro