Chương 46: Tiệc Cưới Trong Nhà Hội Đồng

Nhà hội đồng Khương hôm nay khác hẳn thường ngày. Từ ngoài cổng lớn đã dựng rạp cưới, cờ phướn tung bay, đèn lồng treo cao, khắp nơi ngập tràn tiếng cười nói. Tiệc cưới của con trai út hội đồng là sự kiện trọng đại, bà con xa gần, cả những người ở huyện lân cận cũng nô nức kéo đến.

Tôi được dìu xuống ghe, bước lên bến trong tiếng pháo nổ tưng bừng. Hai hàng bưng quả đỏ thắm rực rỡ tiến vào cổng lớn. Trong sân, những mâm cỗ đã bày đầy, hương thơm của xôi, gà, nem chả hòa lẫn mùi rượu ngọt. Trẻ con chạy quanh, vừa reo vừa tranh nhau nhìn cô dâu chú rể.

Tôi thấy mình như lạc vào giấc mơ. Từ ngày nhỏ, đã từng nhiều lần nghe kể về những đám cưới linh đình trong nhà hội đồng, nhưng chẳng bao giờ tôi nghĩ một ngày chính mình là nhân vật chính. Bước đi trên nền gạch đỏ, từng nhịp tim vang dội, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Thiên nắm tay tôi, dẫn vào chính điện. Bàn thờ gia tiên nghi ngút khói hương, trầu cau xếp thành tháp, bánh phu thê đặt ngay ngắn. Chúng tôi quỳ xuống, làm lễ trước gia tiên. Tiếng khấn vang trầm ấm, tôi nghe rõ từng chữ Thiên nguyện cầu: “Xin cho chúng con được sống bên nhau, hòa thuận trăm năm, vững bền như trời đất.”

Sau lễ gia tiên, tiệc cưới bắt đầu. Trống kèn nổi lên, tiếng hát bội vang vọng. Tôi cùng Thiên ngồi ghế chính giữa, đón nhận lời chúc phúc từ khắp nơi. Cốc rượu đầy rồi lại vơi, bánh trái ngọt lịm, hoa tươi rực rỡ.

Giữa lúc tiệc đang náo nhiệt, cha Thiên đứng lên, giọng dõng dạc:
“Hôm nay, nhà họ Khương có thêm con dâu hiền. Mong bà con cùng chúc phúc, để đôi trẻ sống trăm năm hạnh phúc.”

Tiếng vỗ tay vang khắp gian, tôi đỏ mặt cúi đầu. Ngọc Quyên từ phía dưới hô to:
“An ơi, mày nhớ là dù có làm dâu thì vẫn phải nhớ tụi tao nha!”
Tiếng cười bật ra, Hoài Anh cũng vẫy tay liên hồi. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm vô cùng – bởi giữa bao nghi lễ lớn lao, tôi vẫn còn bạn bè, vẫn còn tuổi trẻ đồng hành.

Thiên nghiêng sang, rót cho tôi chén rượu nhỏ:
“Chỉ uống chút thôi, em không quen đâu.”
Tôi bật cười: “Anh lo xa quá.”

Đêm xuống, pháo hoa rực sáng bầu trời. Ánh sáng lung linh soi rõ gương mặt người bên cạnh. Đêm tân hôn chưa đến, nhưng lòng tôi đã ngập tràn một cảm giác bình yên, như thể đây là nơi mình thuộc về từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro