Chương 54: Bóng Chiều Trên Dòng Nước - Lặng Giữa Nỗi Nhớ
Chiều buông xuống chậm rãi, bầu trời pha lẫn sắc tím và vàng nhạt, trải dài trên mặt sông phẳng lặng. Tôi ngồi tựa lưng vào cột hiên, đôi mắt dõi theo những con sóng nhỏ lăn tăn, lòng trống trải đến lạ. Thiên đã rời nhà từ sớm, nói chỉ đi vài ngày, vậy mà mới một buổi thôi, tôi đã thấy căn nhà như thiếu mất điều gì đó.
Tiếng guốc gõ nhẹ trên nền gạch vang lên. Mẹ bước đến, tay cầm chén trà nóng. Bà ngồi xuống cạnh tôi, nhìn ra bến sông. “Nhớ nó hả con?”
Tôi cười khẽ, không giấu được: “Dạ… chắc con quen có anh bên cạnh rồi.”
Mẹ gật đầu, giọng chậm rãi như gió chiều: “Thương là vậy đó, con à. Nhưng nhớ đừng để nỗi nhớ làm mình yếu đi. Vợ người ta, đôi khi phải học cách đứng vững khi chồng không ở nhà.”
Tôi cúi đầu, đáp nhỏ: “Con biết rồi, mẹ.”
Mùi trà nóng bay lên thoảng hương nhài. Dưới bến, tiếng nước vỗ vào mạn thuyền nghe đều đều. Lũ trẻ trong xóm đang chơi đùa, hò hét gọi nhau, tiếng cười trong trẻo làm không gian dịu lại. Tôi ngước nhìn lên trời – nơi mây vẫn lững lờ trôi, lòng thầm nhủ: “Anh đi bình an, nghe không, Thiên?”
Cả buổi chiều hôm ấy, tôi loanh quanh trong sân, chạm tay vào từng gốc cau, từng hàng rào hoa giấy. Mỗi nơi đều như in bóng dáng của anh. Ở góc hiên, nơi anh từng treo chiếc áo bà ba sau buổi làm vườn, vẫn còn hương nắng. Ở bàn gỗ, quyển sổ tay anh viết vẫn còn dang dở, dòng cuối cùng dừng lại ở câu: “An cười, là ngày của anh đủ sáng.”
Tôi khẽ chạm vào chữ viết ấy, ngón tay run run. Lòng dâng lên một niềm thương không gọi được tên.
Tối đến, trời đổ mưa nhẹ. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói, hòa cùng tiếng ếch nhái ngoài đồng. Tôi ngồi bên cửa, ánh đèn dầu lập lòe soi mờ bóng dáng mình trên vách. Lúc ấy, tôi bỗng nhận ra – yêu không chỉ là cùng nhau cười trong vui, mà còn là học cách đợi trong yên.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Là Hoài Anh và Ngọc Quyên, hai người bạn thân từ thuở nhỏ. Cả hai ướt mưa, nhưng vẫn cười tươi rói.
“Bà ngồi đây một mình làm gì buồn vậy? Tụi tôi ghé chơi nè!” – Ngọc Quyên nói, vừa vắt nước trên tóc.
Tôi bật cười: “Tụi bây mà không đến chắc tao nói chuyện với con mèo luôn quá.”
Cả ba ngồi quanh ngọn đèn dầu, chuyện trò rôm rả. Hoài Anh kể chuyện ngoài chợ, Quyên khoe cái áo mới mua. Thỉnh thoảng, cả hai lại chọc tôi đỏ mặt khi nhắc đến Thiên. “Nhìn bà vậy thôi chứ thương ông chồng thấy rõ. Mới xa có một ngày mà mắt nhìn ra cửa suốt!” – Hoài Anh cười khanh khách.
Tôi giả vờ nghiêm: “Không có! Chỉ là… quen thôi.”
“Quen hay nhớ?” – Ngọc Quyên chớp mắt trêu.
Tôi chỉ biết cười, nhưng tim lại đập nhanh như bị bắt quả tang.
Khi hai đứa bạn về, trời đã tạnh mưa. Tôi tiễn họ ra ngõ, nhìn theo bóng họ khuất dần trong sương đêm. Cả làng trở lại yên tĩnh. Chỉ còn tiếng dế rúc dưới rặng tre và ánh đèn leo lét trong nhà.
Tôi trở vào, khép cửa. Ánh trăng non lấp ló qua khe mái. Tôi lại lấy quyển sổ của Thiên, mở ra, cầm bút. Trang giấy trắng tinh, hương mực nhẹ thoảng lên. Tôi viết:
“Anh Thiên, hôm nay trời lại mưa. Em nhớ anh. Nhưng em vẫn ổn, vẫn ăn cơm đủ ba bữa, vẫn cười như anh dặn. Chỉ là, có những lúc gió thổi qua, em cứ tưởng anh đang về.”
Tôi dừng lại, nhìn dòng chữ ấy thật lâu. Rồi khẽ gấp sổ lại, đặt bên khung cửa sổ. Ngoài kia, mây đã tan, trăng tỏa sáng vàng dịu. Dòng sông lấp lánh ánh bạc, như tấm gương dài soi bóng bến làng.
Tôi thì thầm một mình: “Thiên, anh có thấy không? Bình minh ngày mai chắc sẽ đẹp lắm. Em sẽ đợi anh về, kể cho em nghe chuyện anh gặp ở thị trấn, nghe không?”
Tôi tựa đầu vào song cửa, khẽ mỉm cười. Nỗi nhớ trong lòng vẫn đó, nhưng không còn là khoảng trống nặng nề, mà là một sự dịu dàng, ấm áp – giống như ánh trăng đang rải xuống bến nước yên bình.
Ở nơi nào đó xa hơn khúc sông này, có lẽ Thiên cũng đang nhìn lên bầu trời, và nghĩ đến tôi – như tôi đang nghĩ về anh, lặng lẽ, nhưng trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro