Chương 66: Gió Qua Lưng Đồi - Bóng Hình Xa Dần

Cơn mưa đã dứt hẳn từ sáng sớm, chỉ còn lại hơi sương mỏng phủ nhẹ trên những tán tre và mái ngói xám. Con đường làng loang loáng nước, ánh nắng muộn soi qua, phản chiếu thành những vệt sáng lung linh như dát vàng. Tôi đứng ở hiên nhà, mắt dõi về phía con đường Thiên đã đi từ tờ mờ sáng. Mỗi bước chân anh rời khỏi, lòng tôi lại như bị ai bóp nghẹt.

Mọi việc trong nhà hôm nay đều diễn ra chậm chạp lạ thường. Tôi nhóm bếp, đun nước, nấu cơm, nhưng chẳng tập trung được. Mỗi khi nghe tiếng gió lùa qua, tôi lại ngỡ là tiếng xe ngựa của anh về. Nhưng rồi chỉ có sự im lặng, xen lẫn tiếng chim kêu vắng vẻ nơi vườn sau.

Ngọc Quyên sang, tay cầm rổ rau.
— Gì mà mặt mày cứ như người mất hồn vậy, An? Ông chồng mày mới đi nửa ngày mà trông như mất cả thế kỷ.

Tôi lườm cô, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu nổi lo lắng:
— Tao chỉ thấy lạ, ảnh đi từ sớm mà giờ vẫn chưa về.

Quyên cười khẩy, đặt rổ rau xuống bàn:
— Ở đó mà lo! Mấy ông kiểu Thiên, lên chợ huyện gặp người quen, uống trà nói chuyện một chút là cả buổi liền. Mày làm vợ rồi mà chưa quen tính ổng à?

Tôi khẽ cười, nhưng nụ cười không chạm được tới đáy mắt. Có những lo lắng chẳng cần lý do, chỉ là linh cảm – mà linh cảm của phụ nữ, nhiều khi chính xác đến đáng sợ.

Chiều muộn. Bầu trời dần sẫm, những dải mây xám lững lờ trôi như chẳng biết nên rơi hay tan. Tôi vẫn chưa thấy Thiên về. Lòng nóng như lửa đốt. Tôi ra đầu ngõ nhìn, rồi quay vào, rồi lại bước ra.

Lần này, từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập. Tôi mừng rỡ, tim đập thình thịch, tưởng rằng Thiên đã về. Nhưng người cưỡi ngựa lại là một anh phu trạm quen mặt, áo quấn sũng nước, thở hổn hển. Anh dừng lại trước cổng, vừa trông thấy tôi đã gọi lớn:
— Cô An! Cô An ơi, có chuyện rồi!

Tôi choáng váng. Chân run đến mức phải vịn vào cột hiên mới đứng vững.
— Chuyện… chuyện gì vậy anh? Thiên… anh Thiên sao rồi?

Người phu ấy đưa tôi mảnh giấy ướt, chữ nhòe nhưng vẫn đọc được: “Tai nạn trên đường đèo. Đang được đưa về y quán.”

Trời đất chao đảo. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, cổ họng khô khốc. Mọi thứ xung quanh mờ đi, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tưởng đã tạnh, nay lại bắt đầu lác đác. Tôi lao vào nhà, vội khoác áo, bỏ mặc tiếng gọi của Quyên phía sau:
— An! Mày điên rồi hả? Trời sắp mưa lại đó!

Tôi chỉ kịp đáp:
— Tao phải đi!

Đường lên đèo quanh co, lầy lội sau cơn mưa dài. Tôi chạy không nghỉ, váy áo lấm lem, chân trượt mấy lần vẫn không dừng lại. Tiếng gió rít bên tai, tiếng tim đập trong ngực – tất cả hòa thành một nỗi sợ đang gào thét.

Khi tôi đến nơi, trời đã nhập nhoạng tối. Dưới gốc cây ven đường, vài người đang tụ lại. Giữa đám đông, tôi thấy chiếc xe ngựa quen thuộc của Thiên, một bánh gãy gập, phần mui vỡ nát. Còn anh – nằm bất động trên tấm chiếu, áo rách, máu thấm qua vai.

Tôi quỵ xuống bên cạnh, run rẩy nắm lấy tay anh.
— Thiên! Anh nghe em không? Là em đây…

Mí mắt anh khẽ động, giọng yếu ớt:
— An… đừng khóc… anh không sao… chỉ là trượt ngã…

Tôi cắn môi, nước mắt tràn ra.
— Không sao mà máu nhiều thế này hả anh?

Thiên cố gượng cười, bàn tay anh nắm lấy tay tôi thật chặt.
— Anh hứa rồi, mà… anh sẽ về cùng em…

Tôi nức nở, gục đầu lên ngực anh. Mùi máu hòa lẫn mùi mưa, nồng nặc và lạnh lẽo.

Người trong trạm bảo:
— Phải đưa về ngay y quán. Còn cơ hội.

Tôi gật đầu, nước mắt rơi không ngừng.
— Cứu anh ấy, xin cứu anh ấy.

Đêm đó, khi Thiên được đưa vào y quán, tôi ngồi bên ngoài suốt, áo choàng ướt sũng, mắt không rời cánh cửa. Tiếng dao mổ, tiếng nước sôi, tiếng y sinh hối hả vang lên bên trong khiến tim tôi đau đến muốn nổ tung.

Quyên tìm đến, mang theo đèn dầu. Nó đặt tay lên vai tôi, giọng khàn đi:
— Mày phải vững lên, An. Thiên mạnh mẽ lắm, ảnh sẽ không sao đâu.

Tôi gật đầu, dù lòng chỉ còn lại nỗi sợ. Giữa đêm mưa gió, tôi nguyện cầu trong lặng lẽ, rằng nếu có thể đổi lại bình yên cho anh, tôi sẵn sàng đánh đổi cả phần mình.

Khi cánh cửa y quán mở ra, tôi bật dậy. Người thầy thuốc bước ra, mồ hôi đẫm trán, giọng trầm nặng:
— Còn sống. Nhưng… cần thời gian dài để hồi phục. Vết thương sâu lắm.

Tôi bật khóc, quỵ xuống ngay thềm. Nước mắt hòa lẫn nước mưa, nhưng lần này là nước mắt của hy vọng.

Tôi khẽ thì thầm, như nói cho cả trời đất nghe:
— Cảm ơn… vì vẫn giữ anh lại cho em.

Bên trong, Thiên nằm im, sắc mặt nhợt nhạt. Tôi ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh của anh.
— Anh Thiên, em ở đây rồi. Anh nhất định phải tỉnh lại, nghe không?

Ngoài kia, gió lại thổi qua lưng đồi, mang theo tiếng lá xào xạc – như lời thì thầm của đất trời, vừa bi thương vừa dịu dàng.
Và tôi biết, giữa giông bão, vẫn còn một điều chưa từng mất – đó là tình yêu tôi dành cho anh, vững như lời nguyện năm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro