Chương 69: Con Đường Cũ - Bước Chân Vẫn Quay Về
Thời An bước ra khỏi nhà, đôi mắt hướng về con đường cũ nơi cô và Thiên từng dạo bước hàng trăm lần trước đây. Mưa đêm qua đã rửa sạch bụi đường, để lại mùi đất ẩm và hương cỏ non thoang thoảng. Cô hít sâu, cảm giác bình yên lan tỏa, khác hẳn với những ngày tháng bồn chồn lo âu trước kia.
Thiên đi cạnh cô, tay nắm chặt tay cô. Ánh mắt anh nhìn xuống đôi bàn tay đan vào nhau, rồi quay lên nhìn cô. Nụ cười nhẹ nhõm hiện trên gương mặt anh:
— Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đi qua con đường này không?
— Nhớ chứ, — cô đáp, giọng lạc đi một chút vì xúc động, — khi ấy em còn nghĩ… liệu anh có thực sự để ý đến em không.
Anh nắm tay cô chặt hơn, giọng trầm ấm:
— Lúc đó anh để ý, nhưng chưa dám nói. Giờ thì anh sẽ không để em bước đi một mình thêm lần nào nữa.
…
Họ dừng lại dưới tán cây già, nơi những chiếc lá còn đọng những giọt sương sáng lấp lánh. Thời An nhìn Thiên, thấy ánh mắt anh chứa đầy sự kiên định và dịu dàng. Không cần lời nói, cô hiểu rằng anh đã vượt qua mọi sợ hãi, mọi nghi ngờ để quay về với cô.
— Anh có sợ không? — cô hỏi, khẽ đặt tay lên vai anh.
— Sợ gì? — anh đáp, nhưng giọng run run một chút, — Chỉ sợ mất em.
Cô bật cười, vừa mỉm cười vừa rơi nước mắt, cảm giác như mọi nỗi buồn, mọi hiểu lầm đều tan biến.
— Em cũng sợ… nhưng giờ thì em biết, chỉ cần anh bên cạnh, em sẽ không còn sợ nữa.
…
Hai người tiếp tục bước dọc con đường cũ, mỗi bước chân như nhịp tim hòa cùng nhau. Mưa đêm qua đã làm sạch mọi dấu vết, nhưng kỷ niệm vẫn còn nguyên vẹn, như những ngôi sao vẫn sáng trên bầu trời buổi sớm. Thời An nhìn Thiên, nói khẽ:
— Anh biết không, em từng nghĩ rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ chia xa. Nhưng giờ… em biết, không gì có thể tách chúng ta ra được.
Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô:
— Vậy thì chúng ta sẽ bước tiếp, An à. Dù con đường có dài đến đâu, chỉ cần có em, anh cũng không ngại.
…
Họ dừng chân bên bờ sông, nơi ánh nắng buổi sáng chiếu xuống mặt nước, tạo nên một tấm gương phản chiếu hình bóng hai người. Thời An nắm tay Thiên, nhìn vào mắt anh, cảm nhận được nhịp tim hòa cùng nhịp tim của chính mình.
— Anh có hứa… không bao giờ bỏ rơi em không?
— Anh hứa, — anh đáp chắc nịch, — dù có chuyện gì xảy ra, dù mưa giông hay nắng hạn, anh sẽ luôn bên em.
Cô tựa vào vai anh, hít sâu mùi sương còn sót lại, nghe tiếng nước chảy róc rách. Lần này, họ không cần lời hẹn hay lời thề, bởi tất cả đều đã khắc sâu trong tim. Con đường cũ vẫn còn, nhưng bước chân họ giờ đây chỉ hướng về phía trước, cùng nhau, không còn khoảng cách, không còn sợ hãi.
Và dưới ánh bình minh chiếu rọi trên dòng sông, tình yêu của họ lại bắt đầu một chương mới, nhẹ nhàng, bền chặt, và không bao giờ phai nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro