Chương 70: Ánh Hoàng Hôn - Lời Thú Nhận Cuối Cùng
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả con sông nhỏ mà Thời An và Thiên thường cùng nhau đi dạo. Ánh sáng cam vàng rọi lên mái tóc cô, khiến Thiên chẳng thể rời mắt. Anh bước đến gần, đôi tay khẽ đặt lên vai cô, hơi ấm lan tỏa qua lớp áo mỏng.
— Em biết không, — anh bắt đầu, giọng trầm ấm mà run run một chút, — từ lần đầu gặp em, anh đã biết rằng không có gì quan trọng hơn em cả.
Thời An khẽ mỉm cười, mắt ánh lên niềm hạnh phúc và cả chút e ngại. Cô khẽ đặt tay lên tay anh, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ nhưng ổn định của trái tim anh.
— Anh từng không nói ra… nhưng em biết, — cô nói nhỏ, — em cũng yêu anh từ lúc chưa nhận ra.
Thiên nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt đầy quyết tâm:
— Thế thì giờ anh sẽ nói rõ. Anh yêu em, An. Yêu em đến tận cùng, không một giây phút nào chùn bước.
…
Cô nhìn anh, cảm giác tim mình như sắp vỡ ra nhưng lại tràn đầy bình yên. Những năm tháng gian nan, hiểu lầm, sợ hãi, tất cả giờ đã lùi lại phía sau. Chỉ còn họ, đứng bên nhau dưới bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn.
— Em cũng yêu anh… — cô thì thầm, giọng run run, — và sẽ luôn yêu, dù có chuyện gì xảy ra.
Thiên cúi đầu, đặt trán lên trán cô, hơi thở hòa cùng nhịp tim cô. Không cần lời nói nào thêm, chỉ cần khoảnh khắc này, họ đã trao trọn cả trái tim và tâm hồn cho nhau.
…
Dưới ánh hoàng hôn, gió nhẹ thổi qua mặt sông, làm lăn những giọt nước còn sót lại trên lá cây. Thiên ôm cô vào lòng, thì thầm:
— Từ nay về sau, bất kể mưa bão hay nắng hạn, anh sẽ luôn bên em, An.
Cô tựa vào anh, khẽ cười:
— Và em cũng vậy, Anh.
Dòng sông phản chiếu ánh hoàng hôn, lấp lánh như những viên ngọc, như chứng nhân cho tình yêu của họ — một tình yêu đã trải qua mọi sóng gió, giờ đây trở nên vĩnh cửu, êm ả, và không thể nào phai mờ.
Và dưới ánh sáng cuối ngày ấy, họ đứng bên nhau, cùng hít thật sâu bầu không khí bình yên, biết rằng đây sẽ là khởi đầu cho một cuộc đời mới, trọn vẹn và đầy ắp yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro