Chương 77: Mưa Rơi Trên Cánh Đồng - Nỗi Nhớ Chớm Nở

Cơn mưa cuối đông lất phất rơi trên những cánh đồng trơ trọi, làm không khí thêm se lạnh. Thời An đứng dưới mái hiên, ngắm từng giọt mưa rơi lẫn vào màu đất ẩm, lòng dâng lên cảm giác trống trải. Khoảng thời gian Thiên phải đi xa khiến cô nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc bên nhau đều quý giá biết bao.

Thiên xuất hiện trong chiếc áo mưa màu xanh, tay cầm chiếc ô, ánh mắt anh nhìn cô đầy yêu thương và lo lắng.
— An… — giọng anh trầm ấm — em không bị ướt chứ?

Cô lắc đầu, nở nụ cười nhẹ, mắt long lanh:
— Em ổn, Anh. Mưa thế này khiến em nhớ anh hơn thôi.

Anh tiến lại gần, nắm chặt tay cô dưới chiếc ô, hơi ấm từ bàn tay lan tỏa khắp cơ thể cô.
— Anh cũng vậy, An à. Mỗi giây phút xa em, anh đều nhớ… nhớ đến mức tim như muốn vỡ ra.

Mưa rơi lác đác trên mái hiên, trên con đường nhỏ dẫn ra bến sông. Họ cùng nhau bước đi, tay vẫn đan chặt, không ai nói gì, chỉ để cho nỗi nhớ và tình yêu ngập tràn. Mỗi bước chân như nhắc nhở rằng họ đã cùng nhau vượt qua bao thử thách, và giờ đây, chỉ còn lại sự bình yên dù cơn mưa lạnh thấm vào từng sợi tóc.

— Anh à… — Thời An khẽ thì thầm — em không thích khoảng cách này, nhưng nó cũng giúp em trân trọng từng phút giây bên anh.

Thiên gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
— Anh biết, An à. Và anh cũng trân trọng từng khoảnh khắc, từng cái nắm tay, từng nụ cười của em.

Họ dừng lại giữa cánh đồng, mưa rơi nhẹ trên vai, trên tóc, trên cánh tay. Thiên kéo Thời An vào lòng, ôm thật chặt, cảm nhận nhịp tim cô hòa cùng nhịp tim mình.
— Anh hứa, dù đi đâu, dù bao lâu, trái tim anh vẫn hướng về em, An. Không gì có thể chia cắt chúng ta.

Cô khẽ tựa đầu vào vai anh, thở dài nhẹ nhõm:
— Em biết, Anh. Và em cũng hứa, sẽ chờ anh trở về, sẽ giữ trọn tình yêu này, không một chút do dự.

Mưa chậm rãi trôi qua, cánh đồng trở nên mát lạnh và thơ mộng. Những giọt mưa còn sót lại trên lá, trên cỏ, lấp lánh như những viên pha lê nhỏ. Thời An và Thiên đứng đó, ôm nhau giữa không gian tĩnh lặng, để nỗi nhớ chớm nở trong tim trở thành niềm hạnh phúc riêng tư.

Trong giây phút ấy, họ hiểu rằng khoảng cách chỉ là tạm thời, và tình yêu của họ đã trở nên vĩnh cửu. Mỗi giọt mưa rơi là một nhịp nhớ, mỗi cơn gió thoảng qua là một lời hứa, rằng dù có xa nhau, trái tim họ vẫn luôn thuộc về nhau, trọn đời không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro