Chương 79: Hoàng Hôn Trên Dòng Sông - Lời Thề Vĩnh Cửu

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm màu đỏ thẫm lên dòng sông lững lờ trôi, làm không gian xung quanh trở nên lãng mạn và yên ắng đến lạ. Thời An đứng trên bờ sông, tay nắm chặt tay Thiên, ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc và biết ơn. Sau bao sóng gió, họ cuối cùng cũng tìm thấy bình yên bên nhau.

— Anh à… — cô khẽ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn — em chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, chúng ta lại có thể bình yên như thế này.

Thiên nhìn cô, ánh mắt trầm ấm, bàn tay siết chặt bàn tay cô:
— Anh cũng vậy, An à. Mọi khó khăn, mọi thử thách trước kia… đều khiến anh nhận ra rằng chỉ cần có em, anh có thể vượt qua tất cả.

Họ cùng nhau đi dọc bờ sông, nơi từng cánh hoa dại cuối mùa vẫn đung đưa trong gió nhẹ. Mỗi bước chân như nhắc nhở rằng tình yêu của họ không chỉ được thử thách mà còn trở nên bền vững hơn. Thiên bất chợt dừng lại, kéo cô vào lòng:
— An… hôm nay, trước dòng sông này, anh muốn hứa với em một lần nữa. Dù mai sau có thế nào, anh sẽ luôn bên em, không rời, không thay đổi.

Thời An tựa đầu vào vai anh, giọng trầm ấm:
— Em cũng hứa, Anh. Bên anh, em tìm thấy niềm tin, tìm thấy hạnh phúc mà em từng nghĩ là xa vời. Mỗi khoảnh khắc bên anh đều là quý giá.

Hoàng hôn dần lặn, ánh sáng cuối ngày phản chiếu lên mặt nước, tạo nên những vệt sáng lung linh như khắc sâu khoảnh khắc này vào tim họ. Sóng sông nhấp nhô, tiếng gió lùa qua hàng cây, tất cả như hòa cùng nhịp tim của họ, tạo nên một bản hòa ca riêng tư.

— Từ nay, mỗi ngày trôi qua, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi điều — Thiên nói, giọng đầy quyết tâm — không còn khoảng cách, không còn lo lắng, chỉ có anh và em, trọn đời.

Cô khẽ cười, đôi mắt long lanh hạnh phúc:
— Em biết, Anh. Và em tin rằng, dù giông bão hay nắng hạn, chúng ta vẫn sẽ bên nhau, vì tình yêu của chúng ta đủ mạnh để vượt qua tất cả.

Hoàng hôn khuất sau chân trời, để lại màu tím nhạt trên dòng sông. Thời An và Thiên đứng đó, tay trong tay, hít thở không khí trong lành, lòng tràn đầy niềm tin. Mỗi lời thề, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ hôm nay đều trở thành lời nhắc nhở rằng tình yêu vĩnh cửu không chỉ là cảm xúc mà còn là sự cam kết, là niềm tin trọn vẹn vào nhau.

Khi mặt trời cuối cùng biến mất, họ vẫn đứng bên nhau, biết rằng từ khoảnh khắc này trở đi, không điều gì có thể tách họ rời. Dòng sông lặng yên, hoàng hôn nhạt dần, nhưng trong tim họ, tình yêu rực sáng, vĩnh cửu, và trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro