Ngoại truyện 1: Sáng Sớm Trên Bến Sông - Khởi Đầu Hạnh Phúc
Sương sớm vẫn còn phủ mờ trên mặt sông, những giọt nước long lanh đậu trên lá sen, phản chiếu ánh sáng nhạt của mặt trời vừa ló dạng phía chân trời. Không khí trong lành, se lạnh nhưng tràn đầy sức sống của buổi sáng mới khiến Thời An hít thật sâu, cảm nhận từng nhịp thở như hòa vào dòng chảy yên bình của thiên nhiên. Cô đứng trên bậc thềm gỗ, mắt hướng về dòng sông nơi đã chứng kiến biết bao kỷ niệm, nơi lần đầu tiên cô gặp Thiên, nơi mọi trái tim trẻ con đã rung động, nơi mà từ nay trở đi sẽ là nơi bắt đầu mỗi ngày mới của họ.
Thiên đứng bên cạnh cô, tay vẫn nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương và dịu dàng. Anh nhìn cô, cười mỉm mà ánh mắt nói lên tất cả.
— An… sáng sớm mà em đã ra bến sông à?
— Em muốn hít thật sâu không khí ở đây, Anh à. Em thấy bình yên… — Thời An đáp, giọng nhẹ nhàng, mắt nhìn ra xa dòng sông.
Thiên đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc cô bay trong gió, rồi kéo cô gần hơn vào lòng.
— Bình yên… chỉ khi có em bên anh, An à. — Anh thì thầm.
Họ đứng đó trong im lặng, nghe tiếng sóng nước lăn tăn vỗ vào bờ, nghe tiếng chim hót líu lo trong những tán cây gần bến. Khoảnh khắc ấy, mọi ồn ào, mọi lo lắng, mọi khó khăn trước đây như tan biến. Chỉ còn lại hai người, tay trong tay, trái tim hòa nhịp cùng nhau.
…
Thiên cầm tay An, dẫn cô đi dọc bến sông. Nước phản chiếu ánh mặt trời buổi sớm, những tia sáng nhảy múa trên mặt sóng, lung linh như ngàn viên pha lê. Thời An cười khẽ, nắm chặt tay Thiên hơn.
— Anh biết không, Anh… em đã nhớ những ngày bên sông này từ lâu rồi. Dù trước đây chúng ta bận rộn, lo lắng… nhưng giờ đây, khi cùng nhau, mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ.
Thiên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy quyết tâm:
— Anh cũng vậy, An. Mỗi giây phút bên em đều quý giá, và anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
Họ dừng lại ở một ghềnh đá nhỏ, nơi những bông hoa dại vẫn nở sau những cơn mưa gần đây. Thời An cúi xuống, vuốt nhẹ những cánh hoa, hít lấy hương thơm thoang thoảng.
— Những bông hoa này… chẳng phải giống như tình cảm của chúng ta sao, Anh? Qua mưa nắng, vẫn bền vững và đẹp đẽ.
— Đúng vậy, An à… anh sẽ giữ gìn tình cảm này, giữ gìn em, như giữ gìn chính sự sống của mình. — Thiên nói, siết tay cô nhẹ nhàng.
…
Họ cùng ngồi xuống bờ ghềnh, đôi chân chạm nhẹ vào dòng nước mát. Thiên nhìn mặt An, ánh mắt dường như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tim.
— An, từ hôm nay, chúng ta sẽ có rất nhiều buổi sáng như thế này, cùng nhau đi dọc sông, trò chuyện, cười đùa, và kể nhau nghe mọi điều…
Thời An cười, ánh mắt long lanh hạnh phúc:
— Em biết, Anh. Và em mong rằng chúng ta sẽ luôn cùng nhau, không bao giờ rời xa.
Thiên nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng, hơi thở ấm áp lan tỏa:
— Anh hứa, An à. Không có giông bão nào chia cắt được chúng ta. Anh sẽ luôn là bến bờ bình yên cho em, nơi em có thể tựa vào bất cứ khi nào mệt mỏi.
…
Một chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ trên sông, tiếng mái chèo khua nước nhịp nhàng vang vọng vào bến. Thời An và Thiên cùng nhau quan sát, cười khẽ. Không gian bình yên đến mức họ tưởng như cả thế giới chỉ còn lại hai người. Thiên cúi xuống, hôn nhẹ lên trán An, rồi lên má cô, ánh mắt chan chứa tình cảm:
— Anh yêu em, An. Tình yêu của anh không bao giờ thay đổi.
Thời An khẽ mỉm cười, tựa đầu vào vai anh:
— Em cũng yêu Anh, Thiên à… hơn bất cứ điều gì trên đời này.
…
Dòng sông lặng yên, ánh sáng buổi sớm chiếu rọi khắp không gian, phản chiếu hình ảnh hai con người đang ngồi bên nhau, tay trong tay. Sóng nước lăn tăn, lá sen rung nhẹ, tất cả như hòa cùng nhịp tim của họ. Thời An và Thiên trò chuyện, cười đùa, kể nhau nghe về những giấc mơ nhỏ, những dự định cho tương lai, những điều mà trước đây họ chưa từng có thời gian để chia sẻ.
Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều chứa đựng tình yêu sâu sắc, sự quan tâm và sự trân trọng lẫn nhau. Khoảnh khắc ấy kéo dài vô tận, và dường như thời gian cũng chậm lại để nhường chỗ cho hạnh phúc của họ.
…
Khi mặt trời lên cao hơn, chiếu ánh sáng vàng rực rỡ xuống mặt nước, Thời An nắm tay Thiên, nhìn thẳng vào mắt anh:
— Anh à, em tin rằng từ nay về sau, mỗi ngày của chúng ta đều sẽ bắt đầu bằng bình yên và kết thúc bằng hạnh phúc.
Thiên mỉm cười, mắt long lanh:
— Anh cũng tin, An à. Và anh sẽ làm tất cả để bảo vệ bình yên này, để mỗi buổi sáng chúng ta đều được bắt đầu bên nhau.
…
Sáng sớm trên bến sông hôm ấy, không chỉ là sự khởi đầu của một ngày mới, mà còn là minh chứng cho tình yêu bền vững, cho hạnh phúc trọn vẹn của hai con người đã vượt qua mọi thử thách để tìm thấy nhau. Ánh sáng mặt trời phản chiếu lên mặt nước, như soi sáng cả một chặng đường đầy yêu thương mà họ đã và sẽ cùng nhau bước qua, một chặng đường mà chỉ có hạnh phúc, bình yên, và tình yêu là mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro