Ngoại truyện 4: Ngày Mưa Nhớ Nhung - Khoảnh Khắc Riêng Tư
Mưa rơi lất phất, từng hạt nước nhỏ nhoi vỗ lên mái hiên, tạo nên âm thanh dịu dàng, vừa buồn vừa lãng mạn. Thời An đứng bên cửa sổ, tay chống cằm, nhìn ra ngoài trời xám xịt. Mưa làm cô nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, khi còn trẻ, khi cô và Thiên lần đầu gặp nhau dưới cơn mưa bất chợt trên con đường làng. Một nỗi nhớ nhẹ nhàng len lỏi trong lòng, khiến tim cô rung động.
Thiên bước vào, áo mưa còn ướt nhẹp, mùi hương quen thuộc lan tỏa. Anh nhìn An, đôi mắt tràn ngập yêu thương:
— Em à… mưa thế này, anh nghĩ ngay đến An. Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng chạy dưới mưa không?
Thời An cười khẽ, mắt long lanh:
— Nhớ chứ… nhưng hôm đó em bị ướt hết, còn bị anh kéo đi khắp làng nữa.
Thiên tiến đến, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt của cô, đôi tay ấm áp chạm vào da thịt An:
— Anh xin lỗi… nhưng anh nhớ khoảnh khắc đó, nhìn em chạy cười, trái tim anh đã biết rằng mình sẽ không rời xa em nữa.
…
Cả hai cùng nhau ngồi bên bàn trà, ly trà nóng tỏa khói nghi ngút, mùi hương trà hòa cùng mưa, tạo cảm giác ấm áp đến lạ thường. Thời An đặt tay lên tay Thiên, giọng trầm ấm:
— Anh à… dù mưa hay nắng, em vẫn muốn mỗi khoảnh khắc đều có Anh bên cạnh.
Thiên siết nhẹ tay cô, ánh mắt dịu dàng:
— Anh cũng vậy, An à. Dù mưa có rơi, gió có thổi, anh sẽ luôn ở bên em.
…
Ngoài cửa sổ, những giọt mưa chảy trên tấm kính, phản chiếu ánh mắt họ như những hạt ngọc lấp lánh. Thời An nghiêng đầu vào vai Thiên, cảm nhận nhịp tim anh hòa cùng nhịp tim mình. Thiên đặt tay lên mái tóc cô, thì thầm:
— Em biết không, mỗi lần nhìn An, anh lại thấy may mắn vì có em bên cạnh.
Thời An mỉm cười, giọng run run vì xúc động:
— Anh… em cũng vậy… mỗi ngày có Anh là em thấy trọn vẹn.
…
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng trong căn phòng nhỏ, họ vẫn bình yên, như thể thế giới chỉ còn riêng họ. Thiên đưa An ra gần cửa sổ, cùng nhìn những giọt mưa rơi, đôi tay vẫn nắm chặt nhau. Tiếng mưa, tiếng thở, tiếng trái tim đập… tất cả hòa quyện tạo nên một bản nhạc dịu dàng và riêng tư.
Thời An quay sang Thiên, ánh mắt trìu mến:
— Anh à… em muốn giữ mãi khoảnh khắc này, chỉ có mình Anh và em, chẳng ai khác, chẳng gì khác.
Thiên ôm cô từ phía sau, đầu gối nhẹ chạm vào ghế, thì thầm:
— Anh cũng muốn vậy, An à… ngày mai, ngày kia, những năm tháng sau, anh sẽ luôn giữ cho em khoảnh khắc yên bình như thế này.
…
Cả buổi chiều trôi qua trong tiếng mưa rơi và những lời thì thầm. Thời An và Thiên trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt, cười đùa với nhau, xen lẫn những cái nhìn trìu mến và những nụ hôn nhẹ trên má, trên trán. Không cần phô trương, không cần hoa lệ, chỉ cần bên nhau, tất cả đều trở nên ý nghĩa.
Khi trời bắt đầu nhá nhem, ánh sáng mờ ảo len qua khung cửa, tạo nên một không gian vừa mơ màng vừa ấm áp. Thiên nắm tay An, đặt lên môi cô một nụ hôn dài, như muốn truyền hết tất cả yêu thương trong tim:
— An à… anh yêu em, nhiều hơn bất cứ điều gì.
Thời An mỉm cười, tựa đầu vào vai anh:
— Em cũng yêu Anh, Thiên à… và em hứa sẽ không bao giờ rời xa Anh.
…
Mưa bên ngoài vẫn rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ, chỉ có tình yêu, sự bình yên và hạnh phúc ngập tràn. Họ biết, dù thế giới ngoài kia có thay đổi, họ vẫn có nhau, vẫn có khoảnh khắc riêng tư này, vẫn có những ngày mưa, những cơn gió nhẹ, và những phút giây trọn vẹn bên nhau mà không gì có thể lấy đi.
Ngày mưa ấy không chỉ là một ngày bình thường, mà còn là minh chứng cho tình yêu bền chặt, cho sự quan tâm, thấu hiểu và gắn bó mà họ dành cho nhau. Khoảnh khắc này sẽ được họ giữ mãi trong tim, như một kỷ niệm đẹp, dịu dàng và không thể quên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro