42: Chạm Mặt


Lần trước ở đoàn phim, nếu không phải Hứa Giai Kỳ kịp thời cứu người, đẩy Ngô Triết Hàm ra khỏi chỗ máy móc rơi xuống, hậu quả không dám tưởng tượng. Lúc này đây, chuyện chậu hoa Ngô Triết Hàm lại bị liên lụy trong đó, tuy rằng không có bị thương, nhưng mà chuyện này cũng đủ làm Quang Anh run sợ trong lòng.

Sao lại có thể trùng hợp như vậy, hai lần xảy ra chuyện đều có Ngô Triết Hàm ở bên cạnh?

Hắn kinh sợ hỏi Ngô Triết Hàm: "Ngô tổng, có cần tôi để người an bài khách sạn cho ngài không?"

"Chúng tôi đã đặt phòng khách sạn rồi." Mạc Hàn nói.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Quang Anh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi để người đưa ngài về khách sạn trước đi."

Ngô Triết Hàm không cự tuyệt, lúc rời đi, cố ý như vô tình nhìn về phía Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ cúi đầu suy nghĩ mọi chuyện, lúc này không chú ý tới ánh mắt của cô.

Đã quay phim xong, nhưng Vương Thừa Uyển lại ở trong bữa tiệc đóng máy xảy ra chuyện, hơn nữa lúc xảy ra chuyện còn có người đầu tư đứng bên cạnh, chờ những người khác đi hết rồi, Quang Anh mới gọi giám đốc khách sạn tới lý luận: "Chúng tôi ở chỗ này của anh chúc mừng, kết quả lại ra chuyện như vậy, anh nói xem làm sao bây giờ?"


Giám đốc nhìn chậu hoa rơi dập nát trên mặt đất, còn có vài vết máu, cẩn thận nói: "Thiết kế bày biện của khách sạn chúng tôi rất an toàn, hơn nữa mỗi ngày đều có người kiểm tra. Bồn hoa này tuy rằng treo ở chỗ cao, nhưng mà không gian đặt mặt bàn rất lớn, trừ phi có người di chuyển, trong tình huống bình thường là không có khả năng rơi xuống. Xin hỏi người của anh có người nào di chuyển bồn hoa này hay không?"

Quang Anh táo bạo mà nói: "Hoa này lại không phải là bảo bối, chúng tôi không có việc thì động tới nó làm gì. Anh đừng mơ tưởng đẩy trách nhiệm đến trên người chúng tôi!"

"Quang tiên sinh ngài tạm thời đừng nóng nảy." Giám đốc nhẹ nhàng nói: "Tôi không có trốn tránh trách nhiệm, chỉ là muốn hỏi rõ ràng, nếu là vấn đề bên chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ phụ trách đến cùng."

Biểu tình của Quang Anh không dễ chọc, giám đốc thiếu chút nữa khom lưng với hắn.

Đang lúc hai người giằng co, một thanh âm xen vào nói: "Không phải có camera sao? Xem một chút là sẽ biết."

Quang Anh theo tiếng nhìn lại, kinh ngạc nói: "Giai Kỳ? Cô chưa đi sao?"

Hứa Giai Kỳ hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói: "Đạo diễn, lần trước ở phim trường Ngô tổng thiếu chút nữa bị va phải, lúc này đây lại gặp được chuyện như vậy, ngài không cảm thấy kỳ quặc sao?"

Quang Anh xác thật có nghi ngờ, chỉ là hắn không muốn hoài nghi người trong đoàn phim, theo bản năng cảm thấy là sai lầm của khách sạn: "Ý cô là?"

"Tôi cảm thấy chuyện này giống như là có người cố ý bày ra." Ngữ khí Hứa Giai Kỳ kiên định mà nói: "Cho nên tốt nhất vẫn là xem máy quay một chút."

Vì thế vài người đi đến phòng theo dõi của khách sạn.


Chuyện mười phút trước mới phát sinh, muốn tra camera rất dễ dàng.

Sau khi xem toàn bộ chuyện đã trải qua, giám đốc khách sạn vốn đang thập phần bất mãn với Quang Anh trầm mặc.

Giám đốc thẳng lưng, chỉ vào Vương Thừa Uyển lén lút trong video, nói: "Quang tiên sinh, ngài cũng thấy được, là Vương tiểu thư này tự mình di chuyển chậu hoa, tự mình cầm lấy dây kéo chậu hoa rơi xuống trên đầu mình. Cho nên, chuyện này xác thật không phải trách nhiệm của chúng tôi."

"Thật xin lỗi. . . . Vừa rồi đã hiểu lầm các anh." Quang Anh co được dãn được, ý thức được sai lầm nhanh chóng đi xin lỗi.

"Không sao." Giám đốc nói: "Hiện tại tình hình đã sáng tỏ, ngài xem chuyện này có thể dừng ở đây được hay không?"

Vẻ mặt Quang Anh xấu hổ, gật đầu nói: "Phiền phức các anh rồi."

"Không cần khách khí."

"Từ từ." Mắt thấy hai người này sắp xong việc, Hứa Giai Kỳ vội nói: "Giám đốc, có thể đưa bản khác của đoạn video này cho chúng tôi được không?"

Giám đốc thấy trên tay nàng cầm một cái USB, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, tươi cười thân thiện mà nói: "Đương nhiên không thành vấn đề."

Sau khi từ phòng điều khiển đi ra, Quang Anh hỏi Hứa Giai Kỳ muốn USB, nói: "Cho tôi đi, tôi đi hỏi Thừa Uyển một chút xem cô ấy rốt cuộc vì sao lại muốn làm như vậy."

Còn có thể vì sao, người nào đó si tâm vọng tưởng chưa từ bỏ ý định, ở trong phim trường bỏ lỡ cốt truyện "Anh hùng cứu mỹ nhân", nhân dịp tiệc khánh công muốn diễn lại một lần nữa.

Lúc ấy nhìn thấy hành động kia của Vương Thừa Uyển, Hứa Giai Kỳ buồn bực không thôi, thời điểm check cameras mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, quả thật đối với mạch não của người xuyên sách này xem thế là đủ rồi.

Tự mình đập mình, đây là cái thể loại ngu ngốc gì?

Hứa Giai Kỳ không nhịn được cười ra tiếng, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Quang Anh, ung dung nói: "Đạo diễn Quang, ngài chẳng lẽ còn nhìn không ra Vương Thừa Uyển là đang cố ý sao? Còn vì sao làm như vậy. . . Tôi cảm thấy cô ta có khả năng thích Ngô tổng, cố ý thương tổn mình, để khiến cho Ngô tổng chú ý. Người này vì người mình thích mà đi thiết kế hết thảy, ngài đi chất vấn cô ta không phải làm cô ta xấu hổ sao? Hơn nữa người bị thương lại là cô ta không phải Ngô tổng, ngài hà tất phải nhọc lòng?"

Vương Thừa Uyển trà xanh đa dạng chồng chất, Hứa Giai Kỳ cảm thấy Quang Anh đi hỏi cũng hỏi không ra lý do. Ngô Triết Hàm lông tóc vô thương, muốn định tội Thừa Uyển cũng định không được, hà tất làm điều thừa.

"Thừa Uyển thích Ngô tổng?" Quang Anh ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ, trong video khi Vương Thừa Uyển đối mặt với Ngô Triết Hàm có chút xấu hổ ngại ngùng, xác thật có chút ý vị sâu xa.

Vì để cho người mình thích chú ý liền tự tổn thương chính mình, cốt truyện này cũng quá cẩu huyết đi?! Quang Anh thực sự không thể lý giải.

Hình tượng bên ngoài của Vương Thừa Uyển vẫn luôn rất tốt, một khuôn mặt tựa như mối tình đầu, làm người khác cảm thấy rất đơn thuần. Lần đầu tiên Quang Anh nhìn thấy cô cũng rất vừa lòng, cho rằng cô là đóa hoa trắng tinh khôi thuần khiết, không nghĩ tới sẽ làm ra chuyện tâm cơ như vậy.

Hình tượng một người trong giới giải trí có thể dễ dàng sụp đổ chỉ qua một vài hành động, chỉ là tự mắt chứng kiến một nữ diễn viên sụp đổ hình tượng đẹp đẽ, Quang Anh cảm thấy thổn thức.

Hắn nhìn qua vô số người, đây là lần đầu tiên nhìn lầm.

Hứa Giai Kỳ thấy hắn đã bị mình thuyết phục, thả USB lại trong túi xách, xoay người rời đi.

"Từ từ." Quang Anh gọi lại nàng, "Cô lấy đoạn video này, không phải là muốn. . ."

Qua hơn hai tháng ở chung, Quang Anh phát hiện Hứa Giai Kỳ rất thẳng thắn chân thành, thấy thế nào cũng không giống như là loại người sẽ ở sau lưng dùng ám chiêu. Hình tượng Vương Thừa Uyển ở trong lòng hắn đã sụp đổ, chẳng lẽ hình tượng Hứa Giai Kỳ cũng muốn sụp? Chẳng lẽ ánh mắt nhìn người của hắn kém như vậy? Quang Anh lâm vào sự hoài nghi.

Hứa Giai Kỳ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười cười nói: "Yên tâm đi đạo diễn, tôi không ác độc như vậy, chỉ cần người không phạm tôi tôi bảo đảm không phạm người. Video này tôi đi đưa cho Ngô tổng xem."

"Ngô tổng?" Quang Anh hơi hơi suy tư, nói: "Cô là muốn cho Ngô tổng biết, đây hết thảy đều là do Thừa Uyển cố ý thiết kế?"

"Đúng vậy."

"Vì sao?" Nói rất đúng người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng đây là đang làm gì?

"Bởi vì tôi cũng thích Ngô tổng."

Hứa Giai Kỳ lộ ra tươi cười giống như hồ ly, không cố kỵ mà nói thẳng: "Cô ấy muốn câu dẫn Ngô tổng, tôi đương nhiên không thể để cô ta thực hiện được, tôi phải làm Ngô tổng thấy rõ bộ mặt thật của cô ta. Phụ nữ sao, vì tình yêu luôn là không từ thủ đoạn."

". . . ."

"Đạo diễn Quang cảm thấy tôi làm như vậy là không đúng sao?"

Chuyện giữa tình địch đối chọi gay gắt với nhau, Quang Anh một người ngoài cuộc thật đúng là không nên xen vào, cứng họng trong chớp mắt, nói: "Tôi coi như cái gì cũng không biết."


Nói xong sải bước rời đi, vừa đi vừa ở trong lòng cảm thán: Phụ nữ thật đáng sợ.

Lúc trước nghe được Hứa Giai Kỳ nói Vương Thừa Uyển xứng đáng bị đập, Đới Manh tưởng các nàng có xích mích, Hứa Giai Kỳ nhìn thấy Vương Thừa Uyển xui xẻo thì vui sướng khi người gặp họa. Sau khi xem video xong, cô bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng nói: "Vương Thừa Uyển này thật sự rất dối trá a, bề ngoài thì như tiểu bạch hoa thanh thuần, không nghĩ tới sau lưng lại có tâm cơ như vậy."

Hứa Giai Kỳ không bày tỏ ý kiến.

"Giai Kỳ em là như thế nào đoán được cô ta cố ý?"

Hứa Giai Kỳ cười lạnh nói: "Không phải đoán, là em tận mắt nhìn thấy cô ta động tay chân với bồn hoa kia."

"May mắn bị chị phát hiện rồi đi tra máy quay?" Mỹ Linh tràn ngập khinh thường với Thừa Uyển, tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Tiểu Kỳ, chị nói chị thích Ngô tổng?!"

"Không thể sao?" Hứa Giai Kỳ ngẩng cổ 45 độ nhìn lên sao trời, si mê mà nói: "Người phụ nữ hoàn mỹ vừa xinh đẹp vừa có tiền giống như Ngô tổng, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy đã bị cô ấy mê đảo, trong lòng rốt cuộc không thể chứa người khác."

"Cho nên, em nói em cùng cô ấy có xích mích, là bởi vì Ngô tổng???" Đới Manh lên tiếng.

Hứa Giai Kỳ thu xiếc vừa diễn lại, mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Thật là, chị cái gì cũng rõ vậy."

Đới Manh cười hắc hắc, nói: "Nói như vậy, em cùng Vương Thừa Uyển chính là tình địch a! Khó trách em chán ghét cô ta." Cô chỉ vào USB trong tay nàng, "Em thật sự muốn đưa cho Ngô tổng xem sao?"

"Ừm."

"Loại kỹ nữ tâm cơ như cô ta không xứng với Ngô tổng, Tiểu Kỳ em ủng hộ chị!" Mỹ Linh nắm tay kích động mà nói: "Chị lớn mật lên, sớm ngày bắt được trái tim Ngô tổng!"

Hứa Giai Kỳ còn không biết Ngô Triết Hàm ở tại khách sạn nào, nàng nhắn tin trên WeChat hỏi Mạc Hàn, Mạc Hàn nói cho nàng biết tên khách sạn cùng số phòng.

Ngô Triết Hàm lại có thể ở cùng khách sạn với nàng, cùng tầng, hơn nữa còn là đối diện chéo.

Thật sự quá tiện.

Sau khi trở lại khách sạn, Hứa Giai Kỳ không vội đi tìm Ngô Triết Hàm, nàng về phòng mình trước, tẩy mùi rượu trên thân đi, phun chút mùi hương nước hoa thoang thoảng, thay đổi váy ngủ gợi cảm.

Nàng cố ý làm cho đầu tóc hơi hơi hỗn độn, để mặt mộc, như xuất thủy phù dung*.

(*) Xuất thủy phù dung: Hoa sen mọc lên từ nước trong.

Nhìn làn da mình vô cùng mịn màng, đôi mắt long lanh sáng ngời, đôi môi mềm mại đầy đặn, Hứa Giai Kỳ nhìn vào trong gương tự luyến nói: "Nhìn chính mình mà tôi cũng phải động tâm, không tin lần này Ngô Triết Hàm còn có thể cầm giữ được."


Mỹ Linh lau lau nước miếng, thẳng tắp nhìn nàng nói: "Tiểu Kỳ, chị cứ như vậy đi gặp Ngô tổng sao?"

"Có vấn đề sao?"

Mỹ Linh nhìn dáng người nàng thướt tha, giơ tay nhấc chân cũng phát ra phong tình mê người, chần chờ nói: "Chị đây là muốn dùng sắc mê hoặc đi. . . ."

"Không sai a." Hứa Giai Kỳ thản nhiên thừa nhận.

Trong lúc Tiểu Hạ đang kinh ngạc cảm thán, Hứa Giai Kỳ khoác một cái áo khoác mỏng, lắc lắc vòng eo thon nhỏ mở cửa phòng đi ra. Một chân vừa mới bước ra được một nửa, đã vội thu về.

"A!" Mỹ Linh theo sau bị nàng dẫm vào chân.

"Suỵtt!"

"Làm sao vậy?" Mỹ Linh dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu hỏi nàng.

Trên mặt Hứa Giai Kỳ thu hết lại phong tình, cau mày, nói: "Phía trước có tình địch."

Hứa Giai Kỳ nghe được mà như lọt vào trong sương mù, thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Trên hành lang yên tĩnh, Vương Thừa Uyển quấn băng gạc ở trên đầu đang gõ cửa phòng Ngô Triết Hàm.

Mỹ Linh vội thu đầu về, như lâm vào đại địch mà nói: "Cô ta có phải cũng muốn dùng sắc mê hoặc Ngô tổng hay không a! Động tác của cô ta như thế nào còn nhanh hơn so với chị, hiện tại làm sao bây giờ?"

Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là phải yên lặng hóng biến này.

Quần áo của Vương Thừa Uyển còn chưa có thay đổi, trên váy liền áo màu trắng dính vài giọt máu, hẳn là mới từ bệnh viện trở về. Đầu thì đã bị băng bó, còn ăn mặc kín cổng cao tường như vậy, dùng sắc mê hoặc hẳn là không có khả năng.

Nhưng mà tiểu trà xanh này cứ thích làm hồ ly tinh, Hứa Giai Kỳ rất tò mò cô lần này lại muốn làm cái gì.

Hứa Giai Kỳ cùng Mỹ Linh hai cái đầu một cao một thấp song song nhìn ra bên ngoài, tư thế có chút buồn cười.

Vương Thừa Uyển gõ lần thứ nhất không có động tĩnh, lần thứ hai cửa mới mở ra.

Ngô Triết Hàm tưởng là Mạc Hàn, mở cửa mới phát hiện ra là Vương Thừa Uyển, ngẩn người.

"Ngô tổng." Sắc mặt Vương Thừa Uyển hiện vẻ tái nhợt, đôi mắt như sương mù mờ mịt, nhìn mà thương. Cô nhìn vưu vật tuyệt thế tựa hồ như mới tắm xong còn đang quấn khăn tắm kín mít, tầm mắt xẹt qua xương quai xanh quyến rũ của Ngô Triết Hàm lộ ra bên ngoài, nuốt ngụm nước miếng, nói: "Lúc ấy máu chảy vào mắt nên em không nhìn thấy gì, chị không sao chứ?"

Ngô Triết Hàm không biết cô là như thế nào biết được số phòng mình, còn chạy riêng tới quan tâm không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, nhìn thấy trên trán cô có băng gạc, dừng một chút, nói: "Tôi không có việc gì. Còn em?"

Mặt Vương Thừa Uyển lộ vẻ thống khổ, lắp bắp mà nói: "Đau quá, khâu hai mũi, em sợ để lại sẹo."

Hai người trao đổi WeChat không đến nửa ngày, Ngô Triết Hàm tự nhận là quan hệ cùng cô không thân, hỏi han ân cần hoàn toàn không cần thiết. Nhưng mà cô trơ mắt nhìn Vương Thừa Uyển bị đập phải, động lòng trắc ẩn, nói: "Hiện tại kỹ thuật thẩm mỹ rất phát triển, em không cần quá lo lắng."

Vương Thừa Uyển: "Oa !!!"

Ngô Triết Hàm không biết an ủi người khác, thấy hốc mắt cô đỏ bừng như sắp khóc, đột nhiên thấy đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Thời gian không còn sớm, em trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Vương Thừa Uyển thật vất vả đi hỏi mãi mới nghe được Ngô Triết Hàm ở phòng nào, mới nói nói mấy câu đã phải rời đi, tuy không cam lòng nhưng mà lại sợ Ngô Triết Hàm phiền chán, ngập ngừng nói: "Em đi trở về đây, chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon."

Từ ngủ ngon này đối với Ngô Triết Hàm mà nói thì quá thân mật, môi cô giật giật, thật sự nói không nên lời, nhàn nhạt nói: "Thong thả."

Vương Thừa Uyển lưu luyến mỗi bước đi tới thang máy.

"Ngô Triết Hàm, em đáng thương như vậy, chị sao lại không nhìn em nhiều hơn một cái? Trong tiểu thuyết nguyên nữ chính bị muỗi cắn một phát chị cũng đau lòng muốn chết, vì sao đầu em bị đập, chị vẫn thờ ơ?"

Ánh mắt Vương Thừa Uyển ai oán nhìn cánh cửa phòng kia, càng nghĩ càng thương tâm, càng thương tâm càng buồn bực.

Đêm nay cô tỉ mỉ thiết kế hết thảy, chính là muốn cho Ngô Triết Hàm "anh hùng cứu mỹ nhân" với cô, không nghĩ tới lại bị Hứa Giai Kỳ phá hủy!


Hứa Giai Kỳ cái đồ nữ phụ ác độc này vì sao luôn phải đối nghịch với cô!

Vương Thừa Uyển chỉ lo lui về phía sau, lại không cẩn thận đụng vào một người, vội không ngừng xin lỗi: "Tôi không cố ý . . ." Câu cuối còn chưa nói xong, quay đầu đã phát hiện được là Hứa Giai Kỳ, mày liễu của cô dựng ngược, tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Hứa Giai Kỳ kéo kéo áo khoác mỏng, che lại ngực nói: "Muốn ăn tôi sao? Sợ quá."

Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ cần có một động tĩnh ầm ĩ gì thì cũng rất dễ dàng dẫn người trong phòng đi ra ngoài, Vương Thừa Uyển hận không thể moi gan móc phổi nàng, nhưng cũng không dám mạo hiểm ở nơi công cộng xé rách mặt mũi với nàng.

Bản thân Hứa Giai Kỳ chính là nữ phụ ác độc, thanh danh xấu, cho dù không vào giới giải trí, nàng còn có gia tài hàng tỉ. Nhưng mà một khi hình tượng của Vương Thừa Uyển sụp đổ, không có chỗ đứng trong giới giải trí thì cái gì cô cũng không có.

Vương Thừa Uyển lại một lần nữa thống hận tác giả không công bằng, Hứa Giai Kỳ một nữ phụ ác độc dựa vào cái gì có tiền như vậy, mà trong thẻ của nguyên nữ chính đáng thương kia chỉ có hai trăm vạn!

Cho nên cô nhất định phải nắm lấy Ngô Triết Hàm, cô phải chân chính làm kẻ có tiền, cô phải làm phu nhân hào môn cao cao tại thượng mỗi người đều muốn sủng!

Vương Thừa Uyển liều mạng áp lại bản tính, mới nhịn xuống không có đi lên xé mặt Hứa Giai Kỳ so với cô còn đẹp hơn vài phần.

Tương lai còn dài, nữ phụ ác độc nhất định sẽ lộ ra dấu vết, cô chờ.

Vương Thừa Uyển bình phục lại tâm tình, làm bộ dường như không có việc gì mà muốn bỏ qua cho nàng chạy lấy người.

Hứa Giai Kỳ duỗi tay ngăn cô lại.

"Làm gì?" Vương Thừa Uyển cảnh giác.

Sắc mặt Hứa Giai Kỳ tối tăm, nói thầm vào lỗ tai cô: "Những chuyện cô làm tôi đã xem rất rõ ràng, lần sau nếu là còn dám động vào Ngô Triết Hàm, tôi đập chết cô."

Ngữ khí âm độc lại nhẹ nhàng nói ra, hơi thở lạnh băng phun tới đây, như là có con rắn độc ghé vào bên cổ cô. Phía sau lưng Vương Thừa Uyển chợt phát lạnh, đột nhiên đẩy nàng ra: "Tôi nghe không hiểu chị đang nói cái gì."

"Cô thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Hứa Giai Kỳ thong thả ung dung mà nói: "Sau khi xảy ra chuyện, tôi cùng đạo diễn Quang đi tra máy quay. Nếu Ngô Triết Hàm nhìn thấy những hành động đó của cô, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?"

__________
11/8/2022
Hannah

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro