Chương 25: Tôi chủ đắc tội với Vương Thừa Uyển.


"Cô đã đắc tội với ai sao?"

Hứa Giai Kỳ ôm cánh tay cười lạnh một tiếng, cũng không để bụng có tài xế, nói: "Vương Thừa Uyển."

"Cô từ lúc nào mà đắc tội với cô ta?". Tô Kỳ hơi ngạc nhiên mà hỏi.

"Trước khi tôi ký hợp đồng với SiBa, chỉ là một ít ân oán cá nhân."

Liên quan đến Ngô Triết Hàm , Hứa Giai Kỳ không muốn nói quá rõ ràng, dù tính là muốn nói cũng nói không được, nàng cũng không thể nói Vương Thừa Uyển là một người xuyên sách, nhiệm vụ có thể là muốn đoạt lão bà với nàng?

Tô Kỳ nhất thời không còn lời gì để nói.

Vừa mới bắt đầu ký hợp đồng với Hứa Giai Kỳ, Tô Kỳ cho rằng mang nàng sẽ rất tốt, không nghĩ tới ngắn ngủn một tháng liền có đủ các loại tin đồn.

Tô Kỳ thở dài một hơi, nói: "Nơi cô hút thuốc tôi cũng có đi xem qua, xung quanh có mấy cái cameras, hẳn là đều theo dõi được, chỉ là hiện tại trường học nghỉ, trong khoảng thời gian này không được theo dõi."

Nói ngắn gọn, tạm thời không có cách nào tẩy trắng giúp nàng.

--------------

Đem thân thể mệt nhọc dựa vào ghế, Hứa Giai Kỳ nhắm mắt lại, ngữ khí tản mạn mà nói: "Vậy chờ trường học khai giảng xong rồi lại tắm rửa sạch sẽ đi, tôi có rất nhiều thời gian, không sợ chờ."

Tô Kỳ có chút lo lắng, quay đầu nói với Đới Manh: "Trong khoảng thời gian này cô để ý tới cô ấy hơn chút, đừng để cho cô ấy lên Weibo xem những cái bình luận ảnh hưởng đến tâm tình."

Đới Manh gật đầu, nói: "Được!"

Hứa Giai Kỳ mở to mắt, xem bộ dáng các cô như là lâm vào đại địch, bất đắc dĩ bật cười: "Còn không phải chỉ là một tin đồn không chân thật thôi sao, làm gì khẩn trương như vậy, tôi không để bụng."

Đèn đường dừng ở trên mặt nàng, thong dong bình tĩnh, ánh mắt kiên nghị. Tô Kỳ nhìn kỹ vài giây, nói: "Cô thật sự một chút cũng không giống như người mới ở trong giới giải trí, giống như lão bánh quẩy* đã lăn lộn rất nhiều năm hơn."

(*) Lão bánh quẩy: Kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm. Phương ngôn thường chỉ những kẻ xảo quyệt, cáo già, gian xảo. . .

Hứa Giai Kỳ nhìn cô, giả vờ tức giận nói: "Lão bánh quẩy cái gì, tôi là cáo già. Không đúng, cáo không bao giờ già, rốt cuộc tôi còn trẻ như vậy, còn xinh đẹp như hoa ~"

Tô Kỳ cùng Đới Manh thành công bị bộ dáng tự luyến của nàng chọc cười.

Vốn dĩ là đề tài rất trầm trọng, bị nàng nói thêm câu chọc cười như vậy tức khắc trở nên nhẹ nhàng.

Hôm nay về quá muộn, Hứa Giai Kỳ không có gọi video cùng với Ngô lão phu nhân, nàng thậm chí còn không xem điện thoại, tắm rửa xong liền đi ngủ, vẫn mặc váy ngủ bị người nào đó nói quá khó coi.


Cao ốc SiBa.

Rất nhanh đến giờ ăn cơm, thư kí Mạc gõ cửa tiến vào, hỏi Ngô Triết Hàm còn đang vùi đầu làm việc: "Ngô tổng, hôm nay đi ra ngoài ăn hay là gọi cơm hộp đây?"

Trên bàn còn có mấy tập văn kiện chưa xử lý, Ngô Triết Hàm cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ăn ở đây."

Phần ăn của nhân viên SiBa có thể so sánh với khách sạn năm sao, lúc Ngô Triết Hàm bận rộn công việc thường xuyên tới nhà ăn, chỉ là cô không thích náo nhiệt, lại lo lắng việc mình có mặt ở đó sẽ khiến những nhân viên khác câu nệ, cho nên nhà ăn xây riêng một khu dùng cơm cho cô, dùng bình phong* che chắn, có thể cách trở người nhìn trộm nào đó dụng tâm kín đáo.

(*) Bình phong (屏風): Là một loại đồ dùng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng được kết nối với nhau bằng bản lề hay một phương tiện nào đó. Bình phong có nhiều dạng thiết kế và được làm từ nhiều loại vật liệu khác nhau, chủ yếu dùng để trang trí.

Tuy rằng nhân viên SiBa đối với việc tổng tài tới nhà ăn ăn cơm đã thấy nhiều rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Dụ Ngôn tự mình tới múc cơm, bọn họ vẫn rất kinh ngạc.

Có người lặng lẽ nghị luận.

"Vì sao mỗi lần tôi nhìn thấy Ngô tổng đều có cảm giác cô ấy lại đẹp hơn?"

"Cậu mới thấy qua Ngô tổng vài lần."

"Bốn lần!"

"Gì, tổng cộng đây là lần thứ mười ba tôi thấy cô ấy."

"Tay Ngô tổng cũng rất đẹp, chỉ muốn tới lấy cơm hộ cô ấy."

"Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có loại suy nghĩ nguy hiểm như này."

"Vì sao?"

"Ngô tổng ghét nhất người khác vô sự hiến ân cần* với cô ấy, lần trước trong ban thư ký có người kêu là Lệ Trư, nghe nói mỗi ngày đều tranh giành với trợ lý đi nấu cà phê cho Ngô tổng, kết quả là đã bị đuổi việc!"

(*) Một vế trong câu "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo": Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

"Oa, đáng sợ như vậy sao?"

"Cậu đừng nghe cô ta nói bừa, Lệ Trư là vì câu dẫn Ngô tổng nên mới bị đuổi việc."

Ngô Triết Hàm tất nhiên nghe không thấy những thanh âm này, lấy cơm xong, mắt cô nhìn thẳng về khu dùng cơm riêng, lúc đi được một nửa, nghe thấy hai nữ nhân viên một bàn đang buôn chuyện bát quái.

Ngô Triết Hàm chưa bao giờ quan tâm đến bát quái, bỗng nghe được tên Hứa Giai Kỳ, bước chân hơi dừng lại.

Hai nữ nhân viên kia đang chơi điện thoại, không có chú ý tới Đại BOSS đứng ở bên cạnh. Ngô Triết Hàm nghe thấy các cô nói cái gì mà "Hứa Giai Kỳ" "Hot search" "Hút thuốc" "Tin đồn xấu", như lọt vào trong sương mù, không hiểu là có ý tứ gì.

Thư kí Mạc chú ý thấy Ngô Triết Hàm dừng lại, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy Ngô tổng?"

Hai nữ nhân viên đang buôn chuyện bát quái chợt bị dọa nhảy dựng, bỗng chốc ngẩng đầu, nhìn thấy Ngô tổng, tất cả đều choáng váng.

Ngô Triết Hàm lưu lại một câu "Ăn từ từ", bước chân lại tiếp tục đi về phía trước.

"Mẹ kiếp, Ngô tổng vừa rồi nghe chúng ta nói chuyện sao?"

"A a a a Ngô tổng vừa rồi đứng ở bên cạnh tôi, tôi lại có thể mắt mù không có nhìn thấy, tôi cảm giác tôi đã bỏ lỡ một trăm triệu!"

Ngô Triết Hàm trở lại khu dùng cơm riêng, nhớ tới những cái bát quái vừa mới nghe được, hỏi Thư kí Mạc: "Hứa Giai Kỳ lại bị người khác bôi đen?"

"A? Tôi không biết." Vẻ mặt Mạc Hàn khó hiểu, nhưng mà làm trợ lý, tuyệt đối không thể xuất hiện loại tình huống lão bản hỏi chuyện mà không tiếp, khuôn mặt cô nghiêm túc, nói: "Ngài chờ một lát, tôi lên xem Weibo."

Ngô Triết Hàm thấy cô buông chiếc đũa lập tức chuẩn bị móc điện thoại ra, giữa mày vừa động, nói: "Lát nữa rồi nói tiếp, ăn cơm trước đi."

Mạc Hàn đành phải một lần nữa cầm lấy chiếc đũa.

Lượng cơm Ngô Triết Hàm ăn rất nhỏ, chỉ lấy một chút đồ ăn, cô ăn xong trước Mạc Hàn.

Mạc Hàn tăng tốc độ ăn cơm nhanh hơn, lúc cúi đầu, dư quang thoáng nhìn thấy Ngô Triết Hàm cầm điện thoại, cô cho rằng Ngô tổng đây nhàm chán muốn chơi một lát.

Đột nhiên nghe thấy Ngô Triết Hàm hỏi: "Mật mã tài khoản Weibo của tôi là gì?"

Tay Mạc Hàn run lên, miếng khoai tây vừa muốn nhét vào trong miệng "Bạch" một tiếng rơi xuống bàn ăn.

Cô nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, gặp biến bất kinh mà nói: "Tôi viết vào trong quyển sổ kia, chờ. . . . Chờ lát nữa tôi đi tìm cho ngài."

Viết mấy năm trước, hẳn là còn có thể tìm thấy đi?

----------
Bản thảo: Yangnyren
Update: Yangyren
04/03/2022

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro