Chương 29+30: Tình tiết thay đổi rồi sao?
Chương 29: Tôi không thích cô ấy, là cô ấy thích tôi.
Ngô Triết Hàm đem nội dung trò chuyện vừa rồi với Hứa Giai Kỳ cơ hồ một chữ cũng không thiếu kể cho cô.
Mạc Hàn: ". . ."
"Biểu tình của cô là như thế nào?"
Bởi vì thật sự là một lời khó nói hết a. . .
Mạc Hàn nghiêm mặt nói: "Ngô tổng, nếu tôi không có đoán sai, Hứa tiểu thư hẳn là tức giận vì ngài."
"Vì sao?"
Ngài còn hỏi vì sao???
Mạc Hàn nhịn xuống muốn chửi bậy, tận lực uyển chuyển mà nói: "Hứa phu nhân hẳn là rất muốn hẹn hò cùng ngài, không xin nghỉ được cô ấy hẳn là rất mất mát, chỉ dỗ dành nhiều là được rồi, hoặc là đưa quà tặng cho cô ấy. Em vì sao lại muốn nói cho cô ấy là Ngô lão phu nhân bảo ngài tới đây hẹn hò với cô ấy? Loại trả lời thẳng nam này một chút cũng không lãng mạn, Hứa tiểu thư sẽ cảm thấy em không quan tâm cô ấy, trong lòng khẳng định không thoải mái."
Là phụ nữ cũng sẽ không thoải mái đi. Mạc Hàn âm thầm nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Hàm Hàm, em theo đuổi như vậy là không đúng."
Ngô Triết Hàm đang ngưng thần suy tư, nheo mắt, bật thốt lên nói: "Ai nói tôi đang theo đuổi cô ấy?"
Không phải theo đuổi người ta, làm gì lại phải dụng tâm chọn quà như vậy, còn cứ như vậy vội vàng chạy tới đây hẹn hò? Mạc Hàn nghi hoặc.
"Tôi cho rằng em đang thích Hứa Giai Kỳ." Mạc Hàn nhược nhược mà lại không sợ chết nói ra câu chôn ở đáy lòng hồi lâu này.
Ngô Triết Hàm nhíu mày, nói: "Chị đừng suy nghĩ nhiều, tôi đối với cô ấy không có cảm giác."
Mạc Hàn: ". . ."
Mạc Hàn cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng: "Vậy. . . Hứa tiểu thư. . ."
"Cô ấy thích tôi." Biểu tình Ngô Triết Hàm có chút ý vị sâu xa, nói: "Cô ấy nói cô ấy yêu tôi, không có tôi sống không nổi."
Mạc Hàn: ". . ."
Sau khi Hứa Giai Kỳ tiếp cuộc điện thoại kia, tâm tình vẫn luôn bực bội, hoàn toàn không tĩnh tâm được mà xem kịch bản, trong đầu óc tất cả đều là suy nghĩ về những lời Ngô Triết Hàm nói trong điện thoại.
Nàng cho rằng Ngô Triết Hàm đã thông suốt tới tìm nàng hẹn hò.
"Đi hẹn hò TMD*."
(*) TMD: Mẹ nó chứ.
Hứa Giai Kỳ không có tức giận, nàng cảm thấy mình không có tư cách để tức giận.
Hai người các nàng đều có động cơ không thuần khiết, Ngô Triết Hàm là vì lấy lòng bà nội, nàng là vì công Ngô Triết Hàm, tám lạng nửa cân, ai cũng không có tư cách chỉ trích ai.
Nàng hẳn là nên cảm ơn Ngô Triết Hàm đã nói thẳng ra, ít nhất nàng không cần tự mình đa tình tưởng rằng mình có mị lực cảm hóa khối băng sơn kia.
Không đi hẹn hò, cúp điện thoại của Ngô Triết Hàm, không phải bởi vì nàng muốn làm, chỉ là đột nhiên cảm thấy thật mỏi mệt, không muốn lại đi diễn trò lừa gạt người khác, càng không muốn lại ủy khuất chính mình.
Nàng có chút buồn, lại có chút táo bạo, hai loại cảm xúc ở trong lồng ngực liều mạng đè ép.
Không chờ nàng bớt chút cảm xúc tiêu cực, đã bị đạo diễn kêu đi đóng phim.
Thời cấp 3, Tố Nhan là một nữ lưu manh, cả ngày không phải cùng lão sư tranh luận, thì chính là cùng những nữ lưu manh khác đánh nhau, thường xuyên cùng nam chính Trương Dạng đi kéo bè kéo phái đi đánh nhau.
Hôm nay Hứa Giai Kỳ giống như là đang phát tiết, diễn còn hăng hơn so với mấy ngày hôm trước. Lúc đạo diễn kêu nghỉ ngơi, nàng còn chưa có thoát ra khỏi nhân vật.
Mỹ Linh tới gần đưa nước cho nàng bị nàng dọa nhảy dựng: "Tiểu, Tiểu Kỳ, chị còn khỏe không?"
"Không có việc gì." Hứa Giai Kỳ giấu đi lệ khí trên mặt, tiếp nhận nước uống một ngụm.
Nhân viên công tác bắt đầu phát cơm chiều, Hứa Giai Kỳ không có ăn uống, cầm lấy điện thoại xem thời gian.
Hơn 6 giờ, khoảng cách thời gian mà Ngô Triết Hàm nói hẹn hò còn chưa đến một giờ.
Hứa Giai Kỳ cười lạnh, thả điện thoại vào trong túi, dùng kịch bản che mặt lại chợp mắt.
Lúc đang mơ mơ màng màng, cánh tay bị Mỹ Linh huých một cái.
Kịch bản rơi xuống đất, Hứa Giai Kỳ không ngủ tiếp được, mở to mắt, nhìn thấy Vương Thừa Uyển đang đi đến chỗ nàng.
Vương Thừa Uyển bởi vì muốn giảm béo nên không ăn cơm chiều, cầm kịch bản cười khanh khách đi tới, nói: "Hứa Giai Kỳ, chị có thời gian không? Tôi muốn cùng chị diễn thử một lát."
Vương Thừa Uyển thập phần chán ghét Hứa Giai Kỳ, từ khi vào đoàn phim tới nay, cô chưa bao giờ chủ động đi tìm Hứa Giai Kỳ đối diễn, chỉ là đạo diễn nói cảnh phim kế tiếp này rất không dễ đóng, lời thoại nhiều, cảm xúc dao động rất lớn, bảo cô đến đối diễn cùng Hứa Giai Kỳ trước cho tốt.
Vì để duy trì thiết lập nguyên nữ chính thân thiện dễ gần, mặc dù không tình nguyện, Vương Thừa Uyển vẫn chủ động tới đây.
Vương Thừa Uyển biết Hứa Giai Kỳ cũng chán ghét cô, nếu Hứa Giai Kỳ cự tuyệt cô thì thật tốt quá! Không chỉ có không cần giả dối đối diễn với người phụ nữ này, cô còn có thể mượn đề tài, làm mọi người biết Hứa Giai Kỳ kỳ thật là một người không dễ ở chung, từ đó làm mọi người chán ghét Hứa Giai Kỳ!
Đáng tiếc bàn tính như ý của cô gọi lộn số.
Hứa Giai Kỳ nhặt kịch bản lên, phủi tro bụi trên kịch bản, rất dứt khoát mà nói: "Được."
Tươi cười Vương Thừa Uyển cứng lại.
Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Hứa Giai Kỳ nàng chưa bao giờ đem tình cảm riêng vào trong công việc, nàng vô cùng thoải mái đồng ý với yêu cầu của Vương Thừa Uyển.
Những người khác còn chưa có ăn xong, cằm Hứa Giai Kỳ chỉ vào gốc cây râm mát gần đó, nói: "Bên này có chút đông, chúng ta qua bên kia đi."
Vương Thừa Uyển lòng mang quỷ, chờ đi xa, bảo đảm người khác không nghe được các nàng nói chuyện, nói: "Hôm nay là Lễ Tình Nhân, Ngô Triết Hàm như thế nào không để người khác đưa hoa cho chị a?"
Hứa Giai Kỳ đang xem kịch bản, ngước mắt, cười như không cười mà nhìn cô: "Cũng lấy nhau bao năm rồi đưa hoa cái gì, tôi là người tương đối yêu tiền, cô ấy liền một lần tặng cho tôi 520 vạn luôn, biết có ý tứ gì rồi chứ? À, chỉ là bao lì xì nhỏ mà thôi, cô cũng không cần phải đỏ mắt."
Khóe miệng Vương Thừa Uyển hung hăng giật giật, nói: "Chị như thế nào không bảo chị ấy chuyển cho 520 vạn!"
Hứa Giai Kỳ trợn trắng mắt, nói: "Phải có độ hạn chế a, đồ ngu ngốc."
"Chị!" Vương Thừa Uyển bị nàng chọc một kích đã quên che dấu, dù sao những người khác cũng không nghe được, thẹn quá thành giận nói: "Đừng kể nữa, chị cùng Ngô Triết Hàm chỉ là hợp đồng kết hôn, chị ấy căn bản không thích chị! Một ngày nào đó chị ấy sẽ cùng chị ly hôn, chị đừng mơ tưởng trói chặt chị ấy, chị ấy căn bản không thuộc về chị!"
Hứa Giai Kỳ nheo mắt liếc nhìn cô, không nhanh không chậm mà nói: "Cô ấy không thuộc về tôi, chẳng lẽ thuộc về cô?"
Chị ấy vốn dĩ chính là của tôi, chỉ là một nữ phụ ác độc mà cũng mơ tưởng đoạt với mình! Đáy lòng Vương Thừa Uyển điên cuồng kêu gào, hò hét.
Hứa Giai Kỳ nhìn khuôn mặt thanh thuần vô hại của cô trở nên vặn vẹo, âm u cười một tiếng, vào lúc cô không kịp phản ứng, dùng tay chế trụ bả vai cô đẩy cô đến trên thân cây.
"Chị muốn làm cái gì a?" Vương Thừa Uyển ỉ hoa dung thất sắc, theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng mà hai cánh tay tinh tế của Hứa Giai Kỳ lại giống như là sắt đá không đẩy nổi!
"Sợ tôi đánh cô sao?" Hứa Giai Kỳ mắt lạnh nhìn cô giãy giụa vô dụng.
Trên trán Vương Thừa Uyển toát ra một tầng mồ hôi, nóng lạnh đan xen.
Nghĩ đến thiết lập của Hứa Giai Kỳ là nữ phụ ác độc nhiều lần dự mưu muốn giết chết nữ chính, Vương Thừa Uyển thật sự sợ hãi, trong lòng hoảng loạn, ánh mắt ngó lung tung, ngó đến đám người đang nghỉ ngơi ở khu dùng cơm, mới tìm về một chút tự tin, run giọng nói: "Nhiều người nhìn như vậy, tôi cũng không tin chị dám!"
Hứa Giai Kỳ xác thật không dám, cho nên chỉ là muốn dọa dọa cô.
Nhưng chỉ dọa vẫn cảm thấy không đã ghiền, không đủ để thư giải hai cỗ cảm xúc mâu thuẫn trong lòng nàng.
Thân thể Hứa Giai Kỳ khuynh về phía trước, dán sát vào lỗ tai cô nói: "Cô còn không phải là thích Ngô Triết Hàm?"
Ánh mắt Vương Thừa Uyển lập loè đến lợi hại, ậm ừ nói: "Chị. . . Chị đừng nói bậy."
"Như thế nào lại sống chết không thừa nhận? Cô bảo Ngô Mạc xúi giục Ngô Triết Hàm ly hôn cùng tôi, cô muốn kết hôn cùng với Ngô Triết Hàm, những cái này tôi đã sớm biết." Nhìn thấy cô khẩn trương đến mức thân thể căng cứng, tươi cười của Hứa Giai Kỳ mang theo ý xấu, vươn ngón tay ra, nâng cằm cô lên, dáng vẻ lưu manh mà nói: "Tôi đột nhiên phát hiện ra cô lớn lên còn rất xinh đẹp."
Vương Thừa Uyển muốn đẩy tay nàng ra, Hứa Giai Kỳ lại hung hăng bóp chặt cằm cô.
Vương Thừa Uyển ăn đau, "A" một tiếng, lo lắng người phụ nữ ác độc này tùy thời móc ra một con dao đâm vào mặt cô, gấp gáp đến độ thanh âm cất cao: "Chị lại không buông tay thì tôi sẽ kêu người!"
"Suỵt ——" Thân thể Hứa Giai Kỳkhuynh về phía trước, nhẹ giọng: "Đừng nói nữa, để tôi nhìn xem."
". . . ."
Sau khi quan sát vài giây, Hứa Giai Kỳ vừa lòng mà cười rộ lên, nói: "Xác thật xinh đẹp, nhìn mà tôi cũng động tâm."
Động tâm???!!!
"Nếu tôi dứt khoát ly hôn cùng với Ngô Triết Hàm, tôi bao dưỡng cô thì thế nào?" Hứa Giai Kỳ nói tiếp: "Trong SiBa tôi có 15% cổ phần, trong thẻ còn có tài sản trăm triệu, cô muốn đóng phim tôi sẽ cho cô tài nguyên, không có tài nguyên tôi làm người đầu tư cho cô đóng phim. Tài sản của Ngô Triết Hàm không khác lắm so với tôi, cũng lớn lên so với tôi đẹp hơn một tí xíu, đẹp thành như vậy cũng vô dụng, lạnh như băng còn thật sự không thú vị, còn không bằng ở cùng tôi."
Vương Thừa Uyển ngây người, mất thời gian rất lâu mới tiêu hóa xong ý tứ của Hứa Giai Kỳ trong câu vừa rồi, lúng ta lúng túng nói: "Chị muốn bao dưỡng tôi?"
Hứa Giai Kỳ vứt mị nhãn, ở bên tai cô thổi khí, dụ hoặc nói: "Không sai, tôi bao dưỡng cô. Cô làm tình nhân cho tôi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cô muốn cái gì tôi cũng đều có thể cho cô, suy xét một chút chứ?"
Vương Thừa Uyển không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng.
Nếu không phải đã xem qua tiểu thuyết, biết Hứa Giai Kỳ là người phụ nữ ác độc hỏng từ cốt đến da, hận không thể nghiền xương nữ chính thành tro, Vương Thừa Uyển thật sẽ bị lừa.
Người phụ nữ này không chỉ có ác độc, còn bị bệnh tâm thần!
Vương Thừa Uyển dùng hết sức lực đẩy nàng ra, một khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Chị đừng tưởng bở!"
Hứa Giai Kỳ ôm cánh tay lạnh lùng cười, nhất châm kiến huyết* mà nói: "Cô vừa rồi do dự, cô dám nói cô không động tâm?"
(*) Nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu.
". . . ." Bị nàng chọc trúng tim đen, trên mặt Vương Thừa Uyển hiện lên vẻ quẫn bách, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Lúc Ngô Triết Hàm đi vào trong phim trường, vừa vặn nhìn thấy Hứa Giai Kỳ đè Vương Thừa Uyển ở trên thân cây, thân thể hai người dán sát vào nhau, như là đang nói chuyện gì tư mật.
Tinh không vạn lí, mặt trời chiều ngả về tây.
Ngô Triết Hàm ngừng ở dưới một tàng cây, trên đỉnh đầu toàn là cành lá sum xuê.
Quang Anh là người đầu tiên phát hiện ra Ngô Triết Hàm, vỗ vỗ cọng cỏ trên mông bước nhanh tới, kinh ngạc nói: "Ngô tổng, ngài tới thăm đoàn phim sao?"
Chương 30: " Vì cô mà tôi bị thương đó"
Ánh mắt Ngô Triết Hàm chuyển dời từ hai thân hình đang dán sát đến mức quá mức ái muội kia, nhìn Quang Anh, nhàn nhạt nói: "Tới đây nhìn xem."
Ngô Triết Hàm, một Đại mỹ nữ tuyệt thế như vậy, là tổng tài SiBa, lại là người đầu tư, đến đây liền khiến mọi người xôn xao, một đám người ân cần mà vây quanh.
Ngô Triết Hàm nhất thời không thích ứng được, xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Mọi người bận chuyện của mọi người đi, đừng chậm trễ việc quay phim, không cần phải qua chỗ tôi."
Quang Anh đã nói chuyện cùng cô vài lần, biết cô không thích khách sáo, nói: "Chúng tôi chuẩn bị quay phim, ngài có thể ngồi ở bên cạnh tôi xem."
Ngô Triết Hàm hơi hơi gật đầu, theo bản năng đi đến chỗ của Hứa Giai Kỳ.
Quang Anh cũng nhìn hướng bên kia, cất cao giọng hô: "Hứa Giai Kỳ, Thừa Uyển, mau tới đây!"
Hứa Giai Kỳ đến gần mới nhìn thấy Ngô Triết Hàm, ngẩn người, bất động thanh sắc quay đầu đi.
Ngô Triết Hàm thấy nàng cố ý vòng qua mình rời đi, môi giật giật, lại kìm lại.
Vương Thừa Uyển còn đang đắm chìm trong giận dữ và xấu hổ khi bị Hứa Giai Kỳ trêu đùa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Giai Kỳ, ở trong lòng yên lặng đem nàng lăng trì mấy trăm lần, đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải Ngô Triết Hàm, tim cô đập chậm nửa nhịp, kinh hô lên tiếng: "Ngô Triết Hàm!!"
Ngô Triết Hàm mặt không biểu tình nhìn cô, gật gật đầu.
Vương Thừa Uyển phát hiện cô không có sửa đúng xưng hô của mình, trong lòng mừng như điên, còn muốn cùng cô nhiều lời thêm vài câu.
"Thừa Uyển mau tới đây a, tôi nói cho các cô mấy điều cần chú ý." Quang Ang kêu cô đi qua.
Vương Thừa Uyển đành phải áp xuống cảm xúc nhộn nhạo nơi đáy lòng, tươi cười điềm mỹ mà vẫy vẫy tay với cô, nhảy nhót đi đến khu quay phim.
Ngô Triết Hàm rốt cuộc vẫn tới!
Có Ngô Triết Hàm ở bên cạnh nhìn, lại là cùng Hứa Giai Kỳ phối hợp diễn, Vương Thừa Uyển không dám lơi lỏng. Cô hoàn toàn chuyên chú, lúc đạo diễn kêu bắt đầu, cô đem chính mình hoàn toàn dung nhập vào trong nhân vật.
Diễn nhiều cảnh diễn như vậy, Vương Thừa Uyển chưa từng có nghiêm túc đóng phim như thế này. Cô cứ việc tự nhiên thu phóng kỹ thuật diễn của nguyên nữ chính, nhưng cô chính là muốn biểu diễn cho tốt, cô muốn cho Ngô Triết Hàm nhìn thấy trên người cô có bao nhiêu hào quang!
Hôm nay không chỉ là ngày Thất Tịch, còn là ngày mà Vương Thừa Uyển tâm tâm niệm niệm chờ đợi đã lâu.
Trong tiểu thuyết, Ngô Triết Hàm hôm nay cũng tới thăm đoàn phim, sau đó cứu nữ chính suýt chút nữa bị máy móc rơi phải, đối với nữ chính chung tình, tuyến tình cảm của hai người từ một khắc kia bắt đầu!
Vương Thừa Uyển từ ban ngày mong đến khi chạng vạng, cho rằng Ngô Triết Hàm sẽ không tới, kết quả Ngô Triết Hàm quả nhiên lại xuất hiện theo hướng của cốt truyện tiểu thuyết như vậy!
Cơ hội của cô rốt cuộc cũng tới!!!
Cảnh quay này của Hứa Giai Kỳ cùng với Vương Thừa Uyển có mâu thuẫn xung đột rất kịch liệt, lời thoại hai người có rất nhiều, vì để đạt tới hiệu quả thị giác tốt hơn, Quang Anh yêu cầu các nàng đi phối hợp diễn trước.
Cảnh diễn này rất không dễ dàng, Quang Anh cho rằng phải quay hơn mười lần, không nghĩ tới hai nữ diễn viên hôm nay đều rất xuất sắc, quay bốn lần đã đạt tới hiệu quả hắn muốn. Hắn kích động đứng lên nói: "Rất tốt! Diễn viên nghỉ ngơi mười phút, chuẩn bị chuyển cảnh."
Nói xong, Quang Anh quay đầu nói với Ngô Triết Hàm: "Ngô tổng, chờ lát nữa quay chụp xong, tôi sẽ đi chỉ đạo bọn họ tháo máy móc."
"Cứ làm đi." Ngô Triết Hàm đứng lên, ở trong đám người bắt giữ bóng dáng của Hứa Giai Kỳ, bước chân đi đến.
"Ngô Triết Hàm." Vương Thừa Uyển chặn đường đi của Ngô Triết Hàm, hơi rũ đầu, vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng mà nói: "Em muốn cùng chị nói nói mấy câu, chúng ta qua bên kia có được không?"
Ánh mắt Ngô Triết Hàm trước sau đuổi theo bóng dáng Hứa Giai Kỳ, nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc."
"Ai, Ngô Triết Hàm ——"
Ngô Triết Hàm đến nhìn cũng chưa nhìn cô.
"Hứa Giai Kỳ."
Thanh âm thanh lãnh quen thuộc từ sau người truyền đến, sống lưng Hứa Giai Kỳ cứng đờ, chậm rãi xoay người: "Chào Ngô tổng."
". . . . Tôi có lời muốn nói cùng cô, chúng ta qua bên kia đi." Ngô Triết Hàm chỉ vào nơi vừa rồi Thừa Uyển nói, bên kia không có người, rất thích hợp để nói chuyện.
Hứa Giai Kỳ chần chờ một chút, nhoẻn miệng cười, nói: "Được a."
Hai người đi đến nơi đó.
Chung quanh không còn cãi cọ ầm ĩ, ở một chỗ yên lặng đến mức phảng phất có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Nhiệt khí len lỏi vào giữa thân thể hai người, không khí có chút nặng nề.
Hứa Giai Kỳ cho rằng Ngô Triết Hàm đã sớm trở về, không nghĩ tới cô còn sẽ đến phim trường.
Trong điện thoại hai người không có khắc khẩu, nhưng nói chuyện cũng không tính là vui vẻ. Trong lòng Hứa Giai Kỳ có cỗ kỳ quái nói không nên lời, tránh đi ánh mắt của Ngô Triết Hàm, nhìn nơi khác: "Muốn nói cái gì?"
Ngô Triết Hàm rũ mắt nhìn nàng, nói: "Thật xin lỗi."
Hứa Giai Kỳ cho rằng nghe lầm, tiến gần đến cô hơn, há mồm đang muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy một đồ vật thẳng tắp hướng tới cái ót của cô, sắc mặt đại biến.
"Cẩn thận!"
Hứa Giai Kỳ nhào qua chỗ cô.
"Đông ——" Trọng vật thẳng tắp nện vào nàng.
Trước mắt Hứa Giai Kỳ tối sầm.
Trước một giây té xỉu, Hứa Giai Kỳ chỉ kịp hỏi Tiểu Lục trong đầu: "Tôi anh hùng cứu mỹ nhân như thế, cậu nói xem cô ấy từ nay về sau có thể khăng khăng một mực yêu tôi hay không?"
Hứa Giai Kỳ cũng không có lập tức mất đi ý thức, lúc choáng váng, lại nghe thấy thanh âm máy móc lạnh lùng kêu lên ở bên tai nàng: "Hứa Giai Kỳ!"
Không biết Tiểu Lục có phải cũng giống như nàng bị đập đến hôn mê hay không, Hứa Giai Kỳ nghe không rõ thanh âm của hệ thống, đầu ong ong, cảm giác như thân thể lung lay sắp đổ, lại bị người khác gắt gao ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi được hương thơm thanh lãnh quen thuộc.
Nàng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ nghe được Ngô Triết Hàm ở bên tai nàng kêu tên nàng.
Hô vài tiếng không thấy nàng có phản ứng, thanh âm vốn bình tĩnh của Ngô Triết Hàm trở nên dồn dập: "Mạc Hàn, nhanh, tới đây hỗ trợ!"
Một lát sau, có rất nhiều thanh âm ùa vào lỗ tai, có Mạc Hàn, có Tô Kỳ cùng Đới Manh, Mỹ Linh, có đạo diễn, còn có những người xa lạ khác.
Một đám người vây quanh nàng ríu rít ồn ào không chịu được, Hứa Giai Kỳ nghe không thấy thanh âm của Ngô Triết Hàm, có chút lo âu.
Lúc thân thể bị người khác nhấc lên, nàng hoàn toàn không có ý thức.
Tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Hứa Giai Kỳ cảm giác đầu của nàng như là vừa mới đặt lên trên cổ còn chưa kịp thích ứng, đau đến vô pháp tự hỏi. Nàng nhìn trần nhà trắng xoá đến phát ngốc, chờ khi bản thân thích ứng với đau đớn, tròng mắt mới thong thả di chuyển, nhìn thấy túi truyền dịch treo ở trên đỉnh đầu —— chất lỏng trong túi chỉ còn dư lại một nửa, rất lâu mới nhỏ ra một giọt.
Ánh mắt lần theo túi truyền dịch, nhìn thấy kim tiêm trên mu bàn tay trái, tiếp theo là Mỹ Linh canh giữ ở bên cạnh giường bệnh ngủ gà ngủ gật.
Hứa Giai Kỳ không rõ ràng lắm hiện tại là lúc nào, cũng không biết mình hôn mê bao lâu, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc cái đầu đang gục xuống.
Mỹ Linh ngẩng đầu, mơ hồ mở to mắt, tinh thần vì chuyện này mà phấn chấn: "Chị tỉnh rồi!"
Hứa Giai Kỳ cười cười với cô, muốn ngồi dậy, không cẩn thận tác động đến thần kinh não bộ, trước mắt choáng váng một trận, đau đến mức nàng muốn mắng mẹ.
"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích!" Mỹ Linh vội đè nàng lại, nói: "Đầu của chị bị va đập, hôn mê một đêm, bác sĩ nói não có chút chấn động. Chị nằm nghỉ ngơi đi, em đi gọi bác sĩ."
Hứa Giai Kỳ thống khổ mà nhắm mắt lại.
Mỹ Linh cất bước chạy ra bên ngoài, lúc mở cửa phòng bệnh suýt chút nữa đụng phải một người: "Ngô, Ngô tổng, ngài lại tới nữa?"
Hứa Giai Kỳ là bởi vì cô mới hôn mê, Ngô Triết Hàm sao có thể không tới.
Đêm qua Ngô Triết Hàm ở chỗ này trông chừng một đêm, Hứa Giai Kỳ chậm chạp không tỉnh, cô một đêm không chợp mắt, đến khi hừng đông mới về khách sạn.
Bộ quần áo ngày hôm qua đã bẩn, Ngô Triết Hàm thay đổi một bộ mới, vẫn trắng đen giống như thường ngày. Khuôn mặt cô lạnh lùng không có ánh sáng, mắt phượng mê người tràn đầy mỏi mệt, thanh âm có vẻ khàn khàn: "Cô ấy tỉnh chưa?"
"Tỉnh, vừa mới tỉnh!"
"Tôi đi xem cô ấy."
"Tốt, tôi đi gọi bác sĩ." Mỹ Linh vui mừng chạy mất.
Mạc Hàn giúp Ngô Triết Hàm đẩy cửa phòng bệnh V.I.P ra.
Đi vào liền nhìn thấy giường bệnh, Hứa Giai Kỳ đang an tĩnh nằm trên giường màu trắng, tóc tai tán loạn ở trên gối cùng trên má, khiến khuôn mặt càng trở nên nhỏ nhắn hơn, sắc mặt trắng bệch không bình thường, đôi mắt vẫn nhắm gắt gao.
"Không phải nói là tỉnh rồi sao?" Mỹ Linh nhỏ giọng nói.
Nhìn thấy nàng có bộ dáng này, Ngô Triết Hàm không khỏi nhớ tới tình cảnh đêm qua Hứa Giai Kỳ ngã vào trong lồng ngực cô, trái tim hơi hơi co rút lại.
Nếu không phải vì cô kêu Hứa Giai Kỳ đi đến nơi đó, thì sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải Hứa Giai Kỳ giúp cô chắn thứ kia, hiện tại người nằm ở chỗ này chính là cô.
Là Hứa Giai Kỳ cứu cô.
Ngô Triết Hàm mím môi, bước chân nặng nề đi đến trước giường bệnh, bám vào trên thành giường, nhẹ giọng hỏi: "Hứa Giai Kỳ?"
Hứa Giai Kỳ "A" một tiếng mở to mắt, còn buồn ngủ, mờ mịt mà nhìn cô: "Cô là ai a?"
Ngô Triết Hàm vươn tay ra muốn giúp nàng chỉnh sửa lại đầu tóc, nghe vậy dừng lại.
Đây là Ngô tổng a." Mạc Hàn khiếp sợ nói: "Hứa tiểu thư, cô. . . . Không phải là mất trí nhớ đi?!"
Vẻ mặt Hứa Giai Kỳ trống rỗng mà nói: "Tôi cái gì cũng không nhớ rõ."
Mạc Hàn hoảng sợ, quay đầu nhìn Ngô Triết Hàm: "Bác sĩ nói não chấn động nên có khả năng sẽ bị mất trí nhớ tạm thời."
Ngô Triết Hàm thẳng tắp nhìn Hứa Giai Kỳ, mím môi không nói chuyện.
Hứa Giai Kỳ trừng mắt vô tội nhìn, nói: "Các cô rốt cuộc là ai a?"
Ngô Triết Hàm môi mỏng hé mở, nói: "Tôi là mẹ cô."
Hứa Giai Kỳ: ". . . ."
Mạc Hàn: ". . . ."
Hứa Giai Kỳ bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Mẹ tôi sớm đã qua đời, cô còn chiếm tiện nghi của tôi."
"Không tiếp tục giả vờ?"
Hứa Giai Kỳ chun chun mũi, rầm rì nói: "Cô như thế nào biết tôi giả vờ? Não bị chấn động vốn dĩ có khả năng mất trí nhớ a."
Ánh mắt Ngô Triết Hàm nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt nàng, lời ít ý nhiều mà nói: "Diễn quá giả."
Hứa Giai Kỳ: ". . . . . . ."
Rốt cuộc là tác giả não tàn nào viết anh hùng cứu mỹ nhân liền sẽ yêu???!!! Nhìn người này xem, không phải chiếm tiện nghi của nàng thì chính là tổn hại nàng, yêu cái rắm!
Mạc Hàn cảm giác không khí tựa hồ có chút lạnh, lo lắng Ngô Triết Hàm trả lời kiểu thẳng nam như này sẽ chọc Hứa Giai Kỳ không cao hứng, vội nói: "Hứa tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?"
"Đau đầu ghê gớm." Hứa Giai Kỳ trừng mắt nhìn Ngô Triết Hàm, "Đến người ta cũng biết quan tâm tôi, cô tới xem tôi chê cười đi?"
Ngô Triết Hàm còn chưa trả lời, Mạc Hàn liền cướp lời nói giúp: "Hứa tiểu thư, cô trách oan Ngô tổng rồi. Sau khi cô xảy ra chuyện, là Ngô tổng lên xe cứu thương cùng cô, đêm qua cô hôn mê bất tỉnh, Ngô tổng vẫn luôn trông chừng ở bên cạnh, một đêm không ngủ, cô ấy rất lo lắng cho cô."
Ngô Triết Hàm trông chừng nàng một đêm???
------------
Hannah 28/03/2022
2 chương gộp thành một đi😂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro