Chương 31: Vì làm chô cô phải lau mắt mà nhìn tôi!
Hứa Giai Kỳ không thể tin được đây là sự thật, nhìn kỹ lại Ngô Triết Hàm
Quần áo đã thay đổi, khuôn mặt luôn minh diễm động lòng người lúc này hiện vẻ ảm đạm, có quầng thâm mắt, trong mắt còn có tơ máu hồng hồng. Xác thật là một đêm không ngủ.
Hứa Giai Kỳ ngơ ngẩn nhìn cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này Mỹ Linh mang theo bác sĩ tiến vào phòng.
Bác sĩ hỏi nàng mấy vấn đề, bảo nàng ở lại viện quan sát thêm mấy ngày.
"Vậy chẳng phải là tôi tạm thời không thể đóng phim?" Hứa Giai Kỳ tương đối quan tâm đến vấn đề này.
Bác sĩ biết nàng là một diễn viên, là ở trong phim trường bị máy móc đập đến té xỉu, có nề nếp mà nói: "Hiện tại rơi vào loại tình huống này cô chỉ có thể tĩnh dưỡng cho tốt."
"Đúng vậy, mấy ngày nay em nên nghỉ ngơi cho tốt, chuyện đóng phim không cần lo lắng, chị sẽ đi xin phép với đạo diễn giúp em." Mạc Hàn nói.
"Nga." Hứa Giai Kỳ nhiệt tình yêu thương việc đóng phim, nhưng không phải loại người vì đi đóng phim đến mạng cũng có thể không cần, rốt cuộc thân thể tốt mới làm việc được.
Lúc sau Tô Kỳ cùng Quang Anh cũng tới bệnh viện, còn mang theo một nhân viên công tác, kêu là Tiểu Quang.
Tiểu Quang phụ trách máy móc ở phim trường, đêm qua chính là hắn có thao tác không đúng, mới khiến máy móc đụng vào người.
Tiểu Quang cúi đầu không dám nhìn Ngô Triết Hàm bên cạnh giường bệnh, nơm nớp lo sợ nói: "Tôi thấy máy móc chắn đường nên mới muốn dịch chuyển một chút, lúc ấy không thấy được cô cùng Ngô tổng đứng ở phía dưới, tôi thật sự không phải cố ý. Hứa Giai Kỳ, xin lỗi. Tôi có thể bồi thường toàn bộ tiền thuốc men cho cô!"
Hứa Giai Kỳ nhận ra hắn, một thanh niên nhỏ nhỏ gầy gầy, còn chưa đến hai mươi tuổi. Nàng khẽ thở dài: "Dưới đèn hơi tối, cậu nhìn không rõ chúng tôi cũng rất bình thường, tôi không trách cậu. Tiền thuốc men thì không cần cậu bồi thường, đoàn phim hẳn là giúp tôi mua bảo hiểm rồi, đúng không đạo diễn?"
"Đúng đúng đúng, có bảo hiểm." Quang Anh vội vàng không ngừng nói, trộm nhìn Ngô Triết Hàm trầm mặc đang ngồi ở bên cạnh.
Nghe nói Hứa Giai Kỳ là bởi vì cứu Ngô Triết Hàm nên mới bị thương, Quang Anh sợ tới mức chân cũng phải mềm. Nếu người bị đập chính là Ngô Triết Hàm, chỉ sợ toàn bộ đoàn phim bọn họ đều phải chịu cảnh tai ương.
Phim trường không có đạo diễn, Hứa Giai Kỳ sợ chậm trễ việc quay chụp, bảo bọn họ trở về.
Quang Anh cảm kích nàng khoan dung, lúc gần đi nói: "Phần diễn của cô tôi đều đẩy ra phía sau, cô dưỡng thương cho tốt đi."
"Cảm ơn đạo diễn." Hứa Giai Kỳ mỉm cười nói.
Diễn viên ở phim trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm đạo diễn Quang Anh không thể thoái thác tội của mình, hắn tự giác chịu không nổi hai chữ cảm ơn này, thăm hỏi Ngô Triết Hàm vài câu, cuối cùng mang theo Tiểu Quang xám xịt rời đi.
Hứa Giai Kỳ hôn mê một đêm, đã sớm đói đến mức ngực dán vào phía sau lưng, Tô Kỳ trên đường tới đã mua cho nàng chút cháo nóng, không nghĩ tới Ngô Triết Hàm cũng ở đây, lúng túng nói: "Ngô tổng, nếu không tôi lại đi mua một phần cho ngài?"
Ngô Triết Hàm xua xua tay, nói: "Không cần, tôi ăn rồi."
Vì thế vài người vây quanh Hứa Giai Kỳ xem nàng ăn.
Hứa Giai Kỳ thấy mặt Tô Kỳ lộ vẻ do dự, tựa hồ có chuyện muốn nói, hỏi cô: "Làm sao vậy a~?"
Tô Kỳ nhìn nhìn Ngô Triết Hàm, nói: "Tôi nói thì cô sẽ tin sao?"
Hứa Giai Kỳ ăn một ngụm cháo, ngon lành nuốt xuống, nói: "Chị hoài nghi cậu ta cố ý?"
"Khó mà nói." Tô Kỳ do dự nói: "Còn chưa có quay phim đã có người công kích cô, chuyện hút thuốc kia cũng là có người cố ý, lần này có thể là có người ở sau lưng giở trò quỷ hay không?"
"Chẳng lẽ là Vương. . . ." Mỹ Linh nói được một nửa thì vội che miệng lại, ánh mắt nhanh chóng mà nhìn nhìn Ngô Triết Hàm cùng Mạc Hàn.
Ngô Triết Hàm thật ra không có bất kì biểu tình gì, lẳng lặng nhìn Hứa Giai Kỳ, muốn nghe xem nàng nói như thế nào.
Hứa Giai Kỳ cắn cái muỗng lâm vào trầm tư.
Hoài nghi của Tô Kỳ rất hợp lý. Nhưng mà Hứa Giai Kỳ nhớ lại một chút, lúc ấy cái máy móc kia rõ ràng là hướng về phía Ngô Triết Hàm, nếu nói là cố ý, vậy cũng phải là hại Ngô Triết Hàm. Tiểu Quang một tháng tiền lương hai ba ngàn, hắn lấy từ đâu ra lá gan hại tổng tài SiBa?
Dù tính là Tiểu Quang bị người khác mua chuộc thì việc hại người cũng không nên trắng trợn táo bạo như vậy đi?
Mỹ Linh vừa rồi hẳn là muốn nói Vương Thừa Uyển.
Vương Thừa Uyển hại nàng? Cũng có khả năng.
Chuyện lần trước hút thuốc kia, rất rõ ràng là trong đoàn phim có người muốn bôi đen nàng, Hứa Giai Kỳ cảm thấy Vương Thừa Uyển có khả năng cực lớn, chỉ là trường học còn chưa có khai giảng, không lấy được video theo dõi, không có đủ chứng cứ.
Còn về phần chuyện tối hôm qua này có phải là do Vương Thừa Uyển hay không. . . .
Hứa Giai Kỳ linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới một cái mấu chốt trong cốt truyện bị nàng xem nhẹ.
Ngày hôm qua không chỉ là Thất Tịch, cũng là ngày trong tiểu thuyết Ngô Triết Hàm cứu Vương Thừa Uyển, mở ra tuyến tình cảm giữa hai người!
CMN, chuyện quan trọng như vậy mà nàng lại có thể quên mất!!!
Hứa Giai Kỳ kích động đập trán, lại quên phần đầu của mình mới bị thương nặng, nàng "Ngao" một tiếng, nước mắt lả tả chảy xuống.
"Cô làm gì mà lại đánh đầu mình a!" Tô Kỳ đại kinh thất sắc.
Mỹ Linh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bát cháo thiếu chút nữa bị nàng đánh nghiêng, khẩn trương nói: "Đầu chị không thoải mái sao? Cần em đi gọi bác sĩ không?"
Mắt Hứa Giai Kỳ hàm chứa lệ nóng, ngượng ngùng kêu đau, cố nén nói: "Tôi không có việc gì."
Lúc trước biết Vương Thừa Uyển cũng là người xuyên sách, Hứa Giai Kỳ lo lắng đối phương muốn cùng nàng đoạt Ngô Triết Hàm, vì ngăn cản các cô sinh ra tình cảm, mới không cần nghĩ ngợi nhận cái kịch bản này. Ngày hôm qua sau khi tiếp cuộc điện thoại kia của Ngô Triết Hàm, nàng hốt hoảng, vừa mệt vừa bực bội, lại có thể quên mất nhiệm vụ quan trọng như vậy!
Vốn dĩ theo cốt truyện của tiểu thuyết là Vương Thừa Uyển bị đập trúng, Ngô Triết Hàm xuất hiện "Anh hùng cứu mỹ nhân". Nhưng mà hiện tại người bị đập biến thành nàng, cứu người cũng là nàng.
Nàng giống như trong lúc vô tình mạnh mẽ thay đổi cốt truyện. . . .
Cho nên, Ngô Triết Hàm cùng Vương Thừa Uyển hẳn là không có một chút khả năng đi?
Hứa Giai Kỳ nhìn chằm chằm Ngô Triết Hàm.
Ngô Triết Hàm không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, bị một đôi mắt ướt dầm dề nhìn đến mức không được tự nhiên, chuyển dời tầm mắt, từ trên tủ đầu giường cầm tờ giấy đưa qua.
Hứa Giai Kỳ chớp chớp mắt, nước mắt trên lông mi theo khuôn mặt chảy xuống, nhu nhược động lòng người.
Nàng đáng thương hề hề nói: "Tay tôi không tiện cầm."
Ngô Triết Hàm nhìn về phía hai tay của nàng: Tay trái đang truyền nước biển, tay phải cầm cái muỗng, vừa rồi động tác của nàng quá lớn, trên ngón tay còn dính chút cháo.
Ngô Triết Hàm muốn nhét khăn giấy vào trong tay nàng, lại nghe thấy nàng nói: "Là tôi cứu cô, cô lại không thể giúp tôi lau sao?"
Khóe mắt Ngô Triết Hàm nhảy dựng, nhìn nàng vài giây, ở dưới những ánh mắt chăm chú khác thường của người khác, cúi người tiến lên, mềm nhẹ mà giúp nàng lau nước mắt.
Ba người bàng quan đều đã quên mất đề tài vừa rồi chưa thảo luận xong, một đám có tâm tư khác nhau.
Mỹ Linh: "CMN, Giai Kỳ thật trâu bò, lại có thể dám sai Ngô tổng!"
Tô Kỳ: "Ngô tổng lại có thể lau nước mắt cho người khác?? Không có khả năng không có khả năng, mình nhất định là nhìn lầm rồi."
Mạc Hàn: "Làm nũng liền giúp lau nước mắt, Ngô Triết Hàm, em còn dám nói không phải thích?"
Lau khô nước mắt, Hứa Giai Kỳ lại đưa tay phải dính cháo tới trước mặt cô.
Ngô Triết Hàm: ". . . ."
Hứa tiểu thư lá gan của cô thật sự rất lớn, bội phục bội phục. Mạc Hàn trong lòng nói.
Vì để giữ gìn uy nghiêm của BOSS, Mạc Hàn giả vờ khụ một tiếng, nói: "Ngô Triết Hàm, chị đi ra ngoài trước."
"Ừm. . . Hứa Giai Kỳ cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi canh giữ ở bên ngoài, cô có việc thì gọi tôi." Tô Kỳ cũng rất thức thời mà lưu lại mặt mũi cho Ngô Triết Hàm, lôi kéo Mỹ Linh đang phát ngốc rời đi.
Trong chớp mắt, phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người các nàng.
Ngô Triết Hàm yên lặng giúp nàng lau khô.
Cằm Hứa Giai Kỳ chỉ chỉ chén cháo nóng kia.
Ngô Triết Hàm nghiến răng, cảm thấy nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng cũng không nói gì thêm, bưng chén lên, lấy cái muỗng trong tay nàng, từng ngụm đút cho nàng ăn.
Đút cháo xong lại giúp nàng lau miệng.
Ngô Triết Hàm phục vụ chu đáo tựa như hộ sĩ chuyên nghiệp, hoàn toàn không có phát tính tình, ném khăn giấy vào thùng rác, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn nàng: "Còn muốn làm cái gì?"
Hứa Giai Kỳ sờ sờ cái bụng hơi hơi to ra, dương môi cười, nói: "Không có. Cảm ơn Ngô tổng, đây là chén cháo mỹ vị nhất mà tôi từng ăn."
Ngô Triết Hàm: ". . . ."
Hứa Giai Kỳ thấy cô không nói gì, liếc nhìn sắc mặt cô: "Giận dỗi?"
"Không có." Thanh âm Ngô Triết Hàm nghe không ra cảm xúc.
"Vậy là tốt rồi." Hứa Giai Kỳ nói: "Tôi cứu cô, cô chiếu cố tôi, hai ta huề nhau. Cho nên cô không cần phải áy náy, cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi."
Ngô Triết Hàm cho rằng nàng ỷ vào việc bị thương mà cố ý sai sử mình, cứng họng trong chớp mắt.
Đổi lại là trước đây, Hứa Giai Kỳ sẽ làm, sẽ ầm ĩ cùng cô, hiện tại lại có thể thiện giải nhân ý* như vậy, điều này làm cho Ngô Triết Hàm rất ngoài ý muốn.
(*) Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.
Hứa Giai Kỳ thật sự thay đổi rất nhiều, hơn nữa hết thảy đều đang thay đổi ở phương hướng tốt hơn.
Nhìn đôi mắt nàng sáng long lanh, thanh triệt đến mức phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm, Ngô Triết Hàm hoảng hốt nghĩ đến cuộc nói chuyện hai tháng trước của các nàng.
Ngô Triết Hàm hỏi nàng vì sao đột nhiên muốn đi tìm công việc, lúc ấy Hứa Giai Kỳ trả lời
"Vì làm cho cô lau mắt mà nhìn tôi."
----------
Yangnyren 30/03/2022
Cho mình ít tym đi mừ 🥺
👇
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro