Chương XVIII
---------------------
Vừa hoàn thành xong cảnh quay thì đã khoảng 5 giờ chiều, Hứa Giai Kỳ nhận được điện thoại của Ngô lão phu nhân, bảo nàng về Ngô gia ăn cơm.
Nghe nói nàng ở công ty, Ngô lão phu nhân nói: "Vậy con nói Hàm Hàm một tiếng, bảo nó buổi tối đừng tăng ca, cùng trở về ăn cơm."
"Vâng ạ. Con biết rồi."
Tắt điện thoại, Hứa Giai Kỳ mới sực nhớ ra mình đã bị Ngô Triết Hàm kéo vào sổ đen, không gọi điện thoại được, nhắn WeChat không trả lời, đành phải lên tầng cao nhất đi tìm người.
Tầng cao nhất là văn phòng tổng tài, Hứa Giai Kỳ vừa ra thang máy đã bị chặn lại. Là một cô gái...
Nàng nhận ra cô ấy, là Lý Tuyên, ngày đầu khi xuyên đến đây, cô ấy đã nhắn tin rủ Hứa Giai Kỳ đi ăn nhưng nàng đã từ chối, còn kéo cô ấy vào black list.
"Cô tìm ai?" Lý Tuyên không thèm nhìn mặt nàng, vừa bấm điện thoại hỏi.
Hứa Giai Kỳ trả lời cô, cười nói: "Tôi tìm Ngô Triết Hàm."
"Có hẹn trước không?"
"Không có."
"Vậy không được rồi. Công việc của Ngô tổng rất bận, không có hẹn trước thì bất luận là kẻ nào. . ."
"Hứa Giai Kỳ?" Lý Tuyên còn chưa nói xong đã bị đánh gãy, Mạc Hàn lập tức đi tới, nhìn Hứa Giai Kỳ hỏi: "Cô tìm Ngô tổng sao?"
Không hổ là trợ lý tổng tài, nhãn lực này vừa nhìn đã biết.
Hứa Giai Kỳ gật đầu.
"Chờ một lát."
Hứa Giai Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng: "Được."
Mạc Hàn xoay người đi vào thông báo.
Thư kí Mạc rất mau trở lại, khách khí nói với Hứa Giai Kỳ: "Ngô tổng bảo cô đi vào."
Hứa Giai Kỳ: "Cảm ơn cô."
Trước lúc nàng gõ cửa, Mạc Hàn dặn dò riêng: "Ngô tổng hình như rất không cao hứng..."
Hứa Giai Kỳ không rõ nguyên do: " Là áp lực của công tác quá lớn?"
Biểu tình Mạc Hàn có chút cổ quái, chần chờ nói: "Vừa rồi chúng tôi đi đến đoàn phim xem mọi người diễn thì nhìn thấy cô cùng đám tiểu thịt tươi kia. . . . Sau đó khi trở về thì cô ấy liền kỳ quái, mặt vẫn luôn âm trầm."
Lời Mạc Hàn nói Hứa Giai Kỳ tựa hồ vừa nghe đã hiểu, nhưng nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi Hứa Giai Kỳ thấy bóng dáng quen thuộc ở đoàn phim, nàng không nghĩ là Ngô Triết Hàm đến thăm đoàn phim. Vậy là Ngô Triết Hàm cùng thư kí Mạc đi thăm đoàn phim, nhìn thấy nàng cùng một đám tiểu thịt tươi thân thiết sau đó vừa ghen vừa giận dỗi rời đi? ? ?
Vô lý, vậy lúc nãy ai đứng cười đùa với Vương Thừa Uyển? Còn khen cô ấy xinh đẹp, hiểu chuyện. Rồi còn cái gì "So với hôm trước thì tôi thích em của bây giờ hơn".
Vừa nghĩ tới liền thấy khó chịu.
Hứa Giai Kỳ mặt không biến sắc, nắm tay Mạc Hàn, nói: "Mạc Hàn à, không sao đâu. Hôm nào sẽ mời cô đi ăn cơm, coi như đền bù cho tổn thất tinh thần mà cô chịu vậy."
Trong lúc Mạc Hàn còn đang khó hiểu, Hứa Giai Kỳ liền đưa tay gõ cửa. Nàng gấp không chờ nổi muốn nhìn xem Ngô Triết Hàm lúc ghen là bộ dạng gì.
"Mời vào." Thanh âm truyền ra ngoài lạnh như băng.
Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng đi vào. Cửa mở ra rồi lại khép lại. Hai chân nàng dẫm lên tấm thảm lông dê mềm xốp không phát ra một chút thanh âm nào, không hề kinh động đến người đang bận rộn trước máy tính kia.
Hứa Giai Kỳ giương mắt nhìn, nhìn thấy cửa sổ sát đất thật lớn. Ánh mặt trời bị cửa kính pha lê thật dày lọc ra độ ấm dư thừa cùng độ sáng, một mảnh sáng sủa quang minh, ngoài cửa sổ là kiến trúc đô thị cao ngất.
Tầm mắt đuổi theo tia sáng mặt trời, dừng ở trên người người nào đó đang nghiêm túc làm việc.
Thần sắc Ngô Triết Hàm đạm mạc ngồi trên ghế, một đôi tay thon dài đẹp đẽ gõ trên bàn phím làm cho tất cả phụ nữ trên thế giới này nhìn mà hâm mộ ghen ghét, hàng mi cong dài giống như quạt lông hơi rung rung một chút, chuyên chú nhìn máy tính, tựa như một người máy không có cảm tình chỉ biết làm việc.
Hứa Giai Kỳ lặng lẽ đến gần vài bước, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Khuôn mặt vẫn lãnh đạm không biểu tình, trước sau như một cao lãnh mặt than, nơi nào kỳ quái? Nơi nào âm trầm? ? ?
Hứa Giai Kỳ chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết một người đang ghen sẽ không có khả năng thong dong bình tĩnh như vậy.
Nàng có cảm giác chính mình bị lừa.
"Khụ ——" Hoàn toàn bị làm lơ Hứa Giai Kỳ ho một cái, nhắc nhở người nào đó nhìn mình.
Lông mi của Ngô Triết Hàm khẽ nhúc nhích, xốc mí mắt lên lười nhác nhìn nàng một cái, thanh âm nghe không ra cảm xúc mà nói: "Chuyện gì?"
Cô không chủ động hỏi, Hứa Giai Kỳ tự mình hỏi: "Hôm nay cô đi thăm đoàn phim sao?"
"Ừ."
"Để xem tôi?"
"Ừ."
"Xem tôi hay xem Vương Thừa Uyển??"
"..." Ngô Triết Hàm không đáp, nhìn qua vẫn rất vững vàng, không có biểu hiện ra bất luận một tia khó chịu cùng không kiên nhẫn nào.
"Cái gì mà tôi thích cô của bây giờ hơn, rồi hôm nay em rất đẹp, rồi còn em thật hiểu chuyện..."
"Nói xong chưa?" Ngô Triết Hàm chen ngang.
Hứa Giai Kỳ bị nghẹn, những lời nói muốn nói ra cũng ngây lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Nàng mới chính là người cần phải ghen chứ nhỉ.
Hứa Giai Kỳ nháy mắt cảm thấy mình nhìn không thấu, biểu tình thu lại, cộc cằn nói: "Xong rồi."
Khóe miệng Ngô Triết Hàm giật giật, không nóng không lạnh mà nói: "Tôi với Thừa Uyển chỉ đơn thuần trò chuyện."
Hứa Giai Kỳ có chút theo không kịp suy nghĩ của cô: " Trò chuyện? Tôi còn tưởng hai người sắp yêu nhau rồi!! Sao, hay để tôi thành toàn cho 2 người"
Ngón tay Ngô Triết Hàm gõ vài cái trên bàn phím, di nhẹ con chuột, sau khi gửi tài liệu đi, khép lại máy tính, nhìn nàng, biểu tình nghiêm túc, nói: "Vậy mai chúng ta đến Cục dân chính làm thủ tục li hôn, thế nào?"
Thần kinh Hứa Giai Kỳ nhảy dựng, nào còn quản cô ăn hay không ăn giấm, lời lẽ chính đáng mà nói: "Ây dô, tôi chỉ là giỡn một chút thôi mà..."
Ngô Triết Hàm cười nhạo một tiếng.
Hứa Giai Kỳ nhanh chân chạy đến sau lưng cô, tươi cười nịnh nọt mà nói: "Bận rộn một ngày nhất định rất mệt mỏi đi, muốn tôi xoa bóp vai cho cô không?"
Nàng mặc kệ Ngô Triết Hàm có nguyện ý hay không, vẫn vén tay áo lên làm.
Bả vai Ngô Triết Hàm vừa mỏng lại vừa gầy, khung xương khá nhỏ rất dễ nắm giữ, Hứa Giai Kỳ đặt tay lên xoa bóp.
"A ——" Ngô Triết Hàm cảm giác xương cốt đều phải bị nàng bóp nát, quay đầu không tiếng động trừng nàng.
"Tôi còn chưa có dùng sức." Biểu tình Hứa Giai Kỳ vô tội.
"Thủ pháp này của tôi là học theo người mát xa mỗi ngày tới làm cho bà nội, rất chuyên nghiệp. Anh ta nói đau là chứng minh đã làm việc vất vả nên mới sinh bệnh nghiêm trọng. Ngô tổng à, tôi biết công việc của cô bận rộn, nhưng cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, không nên ngồi suốt, thỉnh thoảng vẫn nên đi duỗi người nhảy nhảy ở quảng trường gì đó."
Khi nói chuyện Hứa Giai Kỳ lại ở trên vai cô nhéo vài cái, lực đạo không khác lắm với vừa rồi, đau đớn càng thêm rõ ràng. Ngô Triết Hàm thiếu chút nữa không nhịn được hô lên, lại trừng nàng.
Hứa Giai Kỳ chớp chớp mắt, ngữ khí chân thành: "Chờ một lát nữa sẽ thoải mái, nhẫn nhịn chút đi."
Ngô Triết Hàm: ". . . ."
Cũng không biết có phải là do tác dụng của tâm lý hay không, sau khi chịu đau, vai và cổ của cô hình như không căng cứng như lúc trước.
Thân thể Ngô Triết Hàm chậm rãi thả lỏng lại, nhìn chằm chằm bóng dáng nàng phản chiếu trên màn hình máy tính, nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Hứa Giai Kỳ mới nhớ mục đích của chuyến đi này, nói: "Bà nội bảo chúng ta trở về ăn cơm."
Ngô Triết Hàm quét mắt nhìn thời gian ở góc bên phải dưới cùng của máy tính, đã hơn 18h, liền "Ừ" một tiếng.
"Leng keng ——"
Điện thoại đặt ở trên bàn vang lên, Ngô Triết Hàm cầm lấy, mở khóa.
Hứa Giai Kỳ theo bản năng quay đầu đi, lại không cẩn thận nhìn thấy Ngô Triết Hàm click mở giao diện của WeChat, ngón tay ấn nhẹ, tựa hồ là đang trả lời tin nhắn, ma xui quỷ khiến nói: "Vốn dĩ tôi không muốn đi lên, nhưng mà cô đem tất cả phương thức liên hệ của tôi đều kéo vào sổ đen nên...."
Động tác gõ chữ của Ngô Triết Hàm dừng lại.
Nếu không phải nàng nhắc nhở, Ngô Triết Hàm cũng không nhớ rõ việc mình đã từng kéo nàng vào sổ đen.
Còn về phần vì sao kéo vào sổ đen, còn không phải là do Hứa Giai Kỳ.
Lần đó Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng dùng lưỡi dao cắt ở trên cổ tay một chút, rồi rưới sốt cà chua lên chụp ảnh gửi cho cô. Ngô Triết Hàm lúc ấy đang ăn cơm cùng với mấy người đầu tư, nhìn thấy ảnh chụp tưởng nàng tự sát, liền nhanh chóng rời bữa tiệc gấp gáp lái xe trở về, kết quả phát hiện bị Hứa Giai Kỳ lừa, dưới sự tức giận đem WeChat của nàng cùng số điện thoại tất cả kéo vào sổ đen, suốt một khoảng thời gian không về căn nhà kia.
Chuyện đã qua hơn một tháng.
Một tháng trước, Ngô Triết Hàm nhìn thấy gương mặt của Hứa Giai Kỳ liền sinh ra cảm giác chán ghét, một giây cũng chỉ nghĩ muốn ly hôn với nàng.
Nhưng hiện tại, Hứa Giai Kỳ đang giúp cô mát xa, bàn tay của nàng dán lên làn da cô, cô lại có thể không cảm thấy phản cảm.
Ngô Triết Hàm không hiểu được vì sao lại biến thành như vậy, thật giống như lúc nãy cô cũng không hiểu được vì sao khi nhìn thấy Hứa Giai Kỳ cùng những tiểu thịt tươi kia vui đùa, tâm tình đột nhiên lại rất bực bội.
Cho nên không vào chào hỏi liền rời đi.
Bận rộn công việc rất nhanh làm cô bình tĩnh trở lại.
Hứa Giai Kỳ không rõ ràng lắm giờ phút này cô suy nghĩ cái gì, thấy cô trầm mặc, tưởng mình nói sai, làm cô nhớ tới lúc trước nữ phụ làm những cái chuyện không cao hứng, vội chuyển đề tài: "Có phải rất nhanh sẽ tan tầm không? Tôi kỳ thật khá tò mò, sau khi cô tan tầm có đi đánh mạt chược không?"
Dòng suy nghĩ của Ngô Triết Hàm đang bay xa thì bị những lời này của nàng kéo về, dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ nhìn nàng, nói: "Cô đã thấy lão bản của công ty nào tan tầm đi đánh mạt chược chưa?"
Hứa Giai Kỳ cười gượng hai tiếng, cuối cùng chuyển sang đề tài khác.
Cũng tự trách đầu óc mình quá vẩn vơ, cái hay không nói, nói cái dở.
Hứa Giai Kỳ lắc lắc tay có chút mỏi, ra vẻ thoải mái mà cười cười, nói: "Vậy không quấy rầy cô nữa, cô làm việc đi."
Vì không để Ngô lão phu nhân chờ lâu, Ngô Triết Hàm lúc 6 giờ rưỡi đã kêu Thư kí Mạc tiến vào, phân rõ công việc một chút.
"Được rồi Ngô Triết Hàm, em nên đưa vợ em về nhà thì hơn, có chị ở đây rồi" Mạc Hàn thu dọn tài liệu cùng với đống văn kiện trên bàn nói, mắt hướng về Hứa Giai Kỳ.
Hứa Giai Kỳ cảm giác được đối phương nhìn trộm, không có phản ứng gì.
Tới bãi đỗ xe ngầm, nhìn nhìn trái phải không có người, Hứa Giai Kỳ nói: "Trợ lý kia của cô nhìn qua rất khôn khéo."
Ngô Triết Hàm hết sức chuyên chú đi đường, giày cao gót có tiết tấu dẫm lên trên sàn nhà, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Cô ấy là sinh viên tốt nghiệp trường cao học danh giá của thành phố M."
Có thể làm trợ lý cho tổng tài công ty giải trí lớn nhất cả nước, dùng đầu ngón chân cũng biết năng lực không đơn giản. Hứa Giai Kỳ không phải tò mò bằng cấp của Mạc Hàn, chỉ là cảm thấy cô ấy dường như rất hiểu nàng.
Lúc ngồi vào trong xe, thình lình nghe được Ngô Triết Hàm hỏi: "Giải quyết mọi chuyện sao rồi?"
"Ân?" Hứa Giai Kỳ không hiểu ra sao.
Ánh mắt Ngô Triết Hàm lóe một chút, nói: "Cô không phải nói là trên mạng có người bôi xấu cô sao."
Hứa Giai Kỳ lúc này mới phản ứng lại là cô đang hỏi chuyện này, nói: "Đã giải quyết không khác lắm."
"Không khác lắm?"
"Đã làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm đoạt vai diễn, bất quá vẫn có người nghi ngờ tôi là bình hoa không có kỹ thuật diễn."
Ngô Triết Hàm bình tĩnh nhìn nàng, từ trên mặt nàng nhìn không ra một chút mất mát hay khổ sở, nghĩ nàng thật sự không thèm để ý, liền không hề hỏi tiếp.
Hứa Giai Kỳ ngăn trở bước đi của cô, mở to mắt nhìn cô, nói: "Cô là đang quan tâm tôi sao?"
Trời còn chưa tối lắm, trong bãi đỗ xe đã mở đèn, ánh đèn chiếu vào đôi mắt nàng, trong mắt mang theo ý cười cực kỳ sáng rực.
Ngô Triết Hàm chuyển dời tầm mắt, ngữ khí lại khôi phục đạm mạc: "Bà nội dặn dò tôi không được cho phép người khác khi dễ cô."
Nói xong mắt nhìn thẳng về vị trí chiếc xe chuyên dụng của tổng tài.
Hứa Giai Kỳ ngẫm nghĩ một lát, hỏi: "Ban nãy tôi thấy cách xưng hô của thư kí Mạc cùng cô khá thân thiết nhỉ?"
"Cô ấy trước đây từng là chị gái của tôi. Sau khi mẹ tôi mất liền bị ba tôi đuổi đi"
"Kỳ thực là...tôi rất tò mò chuyện của mẹ cô"
"Đừng tìm hiểu quá sâu, ba tôi ông ấy không thích"
---------------
Ngô lão phu nhân không chơi Weibo, căn bản không biết chuyện trên mạng bôi xấu Hứa Giai Kỳ, vừa thấy mặt liền sờ mặt nàng, nói: "Lại gầy. Có phải vì giảm béo mà không ăn cơm đầy đủ hay không?"
Hứa Giai Kỳ cười hì hì nói: "Bà nội, con lập tức phải vào tổ đóng phim, béo không đóng phim được."
Ngô lão phu nhân không cho là đúng: "Kỳ Kỳ nhà chúng ta mặc kệ như thế nào cũng đẹp."
Ngô Mạc đang chơi game ở một bên cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí mà nói: "Lớn lên đẹp thì có ích lợi gì, không có kỹ thuật diễn đến lúc đó lại làm cho người khác chê cười."
Thanh âm kia rất nhỏ, Ngô lão phu nhân đã nghễnh ngãng nên không nghe thấy, nhưng Hứa Giai Kỳ lại nghe thấy rõ ràng chính xác.
Hứa Giai Kỳ xoay người nói với cô: "Cô xuất đạo mấy năm nay nhất định rất vất vả đi."
Ngô Mạc vội vàng ngẩng đầu lên: "Cô vậy là có ý gì?"
Hứa Giai Kỳ câu môi cười, nói: "Rốt cuộc cô không có kỹ thuật diễn lớn lên còn khó coi, người chê cười cô khẳng định có rất nhiều."
Hứa Giai Kỳ cùng Ngô Mạc luôn luôn không ưa nhau, gặp mặt tất sẽ sinh chuyện. Bất quá đại đa số thời điểm đều là do Ngô Mạc một người sao chăng, chỉ cần cô không nói gì quá phận, Hứa Giai Kỳ cũng lười phản ứng lại cô.
Ngô Mạc nhằm vào nàng như vậy, đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì Vương Thừa Uyển. Hứa Giai Kỳ hoàn toàn có thể lý giải, rốt cuộc hai người kia là khuê mật tốt.
Nghiêm túc mà nói, Hứa Giai Kỳ kỳ thật cũng không hề ghét Ngô Mạc, chỉ là cảm thấy lập trường hai người bất đồng, mới có thể sinh ra mâu thuẫn.
Sau khi ăn xong, Hứa Giai Kỳ cùng Ngô Triết Hàm đẩy xe lăn của Ngô lão phu nhân đi trong viện giải sầu.
Thời tiết nóng muỗi cũng nhiều, Hứa Giai Kỳ chạy về lấy dầu thơm, không khéo lại nghe được Ngô Mạc đang nói chuyện cùng Vương Thừa Uyển.
Trong phòng khách chỉ có một người Ngô Mạc xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên sô pha, click mở lại đoạn voice của Vương Thừa Uyển: "Chị cậu vẫn không muốn ly hôn cùng chị ta sao?"
Ngô Mạc mở âm thanh rất to, những lời này rơi vào trong lỗ tai của Hứa Giai Kỳ.
Hứa Giai Kỳ đang định đi lại thu chân trở về, nghe thấy Ngô Mạc giống như làm ăn trộm nói với người bên kia: "Chị của mình giống như bị trúng tà, vừa rồi mình đi hỏi chị ấy khi nào mới bằng lòng cùng Hứa Giai Kỳ ly hôn. Cậu biết chị ấy nói thế nào không? Chị ấy lại có thể nói Hứa Giai Kỳ kỳ thật cũng không xấu xa, còn bảo mình về sau không cần đối nghịch với chị ta!"
Hứa Giai Kỳ ngoài cửa nghe lén mà ngẩn người.
Ngô Triết Hàm thật sự là nói như vậy?
Chưa kịp vui sướng, lại nghe thấy Ngô Mạc nói: "Mình biết cậu thích chị của mình, mình cũng rất muốn giúp cậu, muốn cậu làm chị dâu của mình, nhưng hiện tại vấn đề là, chị ấy căn bản không muốn ly hôn!"
Chị dâu của mình cái quái gì chứ.
Hứa Giai Kỳ mắt trợn trắng, lắc lư đi vào.
Ngô Mạc không chú ý nàng đi vào, cho đến khi bả vai bị vỗ một cái, phát hiện là nàng, sợ tới mức làm rơi điện thoại, lắp bắp nói: "Chị dám nghe lén tôi nói chuyện? Nhân phẩm của chị đâu!"
Hứa Giai Kỳ một chút cũng không cảm thấy mình không có đạo đức, ôm cánh tay dù bận vẫn ung dung nhìn cô, nói: "Không muốn người khác nghe thấy thì về phòng của mình đi."
"Nơi này là nhà tôi, tôi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, không cần chị một người ngoài ở đây khoa tay múa chân đâu!" Tuy nói như vậy, tay Ngô Mạc vẫn nhặt điện thoại lên chuẩn bị đi về phòng.
Hứa Giai Kỳ duỗi tay ngăn cô lại.
"Gì?" Ngô Mạc dùng lỗ mũi nhìn nàng, "Muốn đánh nhau có phải không?"
Đầu óc của nhị tiểu thư này có hố sao?
Trong tiểu thuyết Ngô Mạc tuy rằng là khuê mật của nữ chính, nhưng cảm giác tồn tại so với nữ phụ ác độc còn thấp hơn, tác giả miêu tả Ngô Mạc không nhiều, lúc Hứa Giai Kỳ xem chỉ biết cô cùng nữ chính có quan hệ rất tốt, là người rất trượng nghĩa, ấn tượng đối với Ngô Mạc cũng không tệ lắm, không nghĩ tới chân chính tiếp xúc mới phát hiện đây là nhị thế tổ có đầu óc thiếu gân!
Thôi vậy, cùng một người không có đầu óc không có gì để so đo.
"Lời nói vừa rồi tôi đã nghe thấy."
"Nghe được thì thế nào?" Ngô Mạc cứng đầu nói, không chút che dấu nào mà nói tiếp: "Tôi chính là chán ghét chị, mỗi ngày đều mong chờ chị của tôi ly hôn với chị! Chờ các chị ly hôn, tôi sẽ mua mười vạn pháo phát sáng lên tầng cao nhất của SiBa bắn!"
Hứa Giai Kỳ bị cơn tức của cô chọc cười: "Ngóng trông chị của cô ly hôn với tôi, sau đó tác hợp Vương Thừa Uyển cùng chị cô ở bên nhau?"
"Không sai!!" Ngô Mạc nói: "Thừa Uyển tuy rằng không có bối cảnh gia thế gì, nhưng cậu ấy đơn thuần thiện lương lại nỗ lực, cậu ấy như vậy mới xứng đôi với chị của tôi, còn chị không xứng!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro