Thay đổi và tuần hoàn
Chap 1.
Thay đổi
Mùa xuân...
Mùa xuân - theo người ta nói - là mùa đẹp nhất trong năm. Đúng chứ! Khí xuân ấm áp, hoa lá đua nhau trẩy những trồi lộc nõn nà, xanh rì. Mưa xuân bay lất phất, vài giọt tinh nghịch vướng lên những lá cây, những cánh hoa hồng sắc... Nhẹ dịu và long lanh... Thử hỏi trước khung cảnh thế này, ai có thể nói rằng mùa xuân đáng ghét cơ chứ...
Thế mà có...
Shim Changmin - một con người chưa bao giờ biết đến thẩm mĩ. Con người anh không có gì gọi là đẹp. Dù có là mùa xuân hay là một khung cảnh ở trong vườn địa đàng đi chăng nữa cũng như nhau...
Duy chỉ có một...
Duy nhất một thứ có thể đánh thức thẩm mĩ và sự hoàn hảo trong anh...
Một người duy nhất đã làm cho trái tim anh đổi màu đỏ tươi...
Người duy nhất cho anh biết thế nào là cuộc sống...
Kim Jaejoong - nhẹ nhàng bước vào cuộc đời anh, rồi lại bước ra khỏi cuộc sống vốn không hề đơn giản ấy - cũng rất nhẹ nhàng...
-------------------------------------------------------------------------------
Jaejoong à~ Chúng ta quen nhau vào mùa xuân đúng không nhỉ.? Mùa xuân~~ cái mùa mà người ta nói là bắt đầu cho một tình yêu ấm áp. Em chưa bao giờ tin điều đó, bởi lẽ em chưa bao giờ tin vào tình yêu hay cái gì na ná như thế cả.
Thế nhưng bây giờ... vì cái gì mà mùa xuân lại trở thành mùa mà em yêu nhất. Cảm giác có thể cảm nhận được một mầm non xanh đang từ từ đâm nở thật tuyệt vời. Anh đã cho em biết mùa xuân đẹp hơn bất cứ mùa nào khác. Từng ngày, em cảm nhận được tình yêu của em đang lớn dần. Nhẹ nhàng như mầm cây nhưng lại không chậm dãi như thế.
Nhưng rồi mùa xuân cũng đến độ xanh của nó... và rồi cũng kết thúc. Em đã tiếc... đã thất vọng...
" - Changmin à~ Em sao thế? Bị mệt hả?
- Không... em không sao cả...
- Nhìn em mệt mỏi lắm! Nói thật đi nào...
- Bây giờ là cuối tháng 4 rồi...
- Ừ... cuối tháng 4... - Jaejoong bâng quơ nhìn vào khoảng không
- Sắp hết xuân rồi.! Em muốn mãi mãi là mùa xuân... Mãi mãi như thế này...
- Mãi mãi là mùa xuân - Giọng Jaejoong buồn xuống kì lạ. - Ước gì sẽ mãi mãi là như thế này...
- Sao thế? Trông có vẻ buồn...
- À ... không có gì đâu... Changmin à - Jaejoong ngước mắt nhìn Changmin. - Em phải luôn nhớ rằng, với anh, ở đâu có em, ở đó luôn là mùa xuân... mãi mãi là mùa xuân... Em hiểu chứ.?
- Em hiểu.! Nhưng sao tự nhiên anh lại nói như thế.? Em có một chút không yên tâm đấy... Jaejoong à...
- Không có gì đâu - Jaejoong lập tức mỉm cười - Anh chỉ là thấy khung cảnh đẹp thế này... nên định nói một chút cho em cảm động thôi. Có vẻ như đang giao mùa nhỉ?
- Ừ... đang giao mùa... Em vẫn sợ mùa hè đến... mùa xuân sẽ không còn nữa..."
Jaejoong à~~ Em cũng xin anh hãy hiểu rằng... Ở đâu có anh, ở đó với em luôn mà mùa xuân... Jaejoong à~ Anh có hiểu không??? Jaejoong à~~ Anh có nghe thấy không?????
----------------------------------------------------------------------
Mùa hè...
Nóng nực. Oi bức. Đó là tất cả những gì có thể cảm nhận được từ mùa hè. Cái mùa hè làm người ta cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết và mong muốn nó qua đi thật nhanh. Không hiểu sao, tôi lại không thích mùa hè nhỉ.
Nhưng chưa bao giờ, chưa năm nào, chưa giờ phút nào... tôi lại mong mùa hè đừng có trôi qua như thế này. Từng giây, từng phút hiện giờ với tôi còn quý giá hơn cả vàng bạc.
Em đã từng nói mùa xuân là mùa đẹp nhất. Và tôi cũng biết, khi mùa xuân trôi qua, em đã tiếc như thế nào. Tôi cũng tiếc, tôi cũng đau đớn đến cắt ruột khi thấy từng ngày, từng phút trôi qua một cách vô nghĩa như thế này. Muốn nó dừng lại, để tôi đếm từng giây, để tôi cảm nhận được rằng em đang ở bên tôi... hiện giờ... em đang bên cạnh tôi.... Tôi hoang mang... đến cái ngày mà bên cạnh tôi không còn em nữa...
Mùa hè năm nay nóng nực hơn mọi năm. Đến mức mà người ta chỉ muốn nằm gọn trong tủ lạnh. Tôi luôn nghĩ rằng, trời như thế này mà ra đường thì chắc Kim Jaejoong này bị điên mất. Thế nhưng, khi nghĩ đến cái cảm giác không còn em bên cạnh, cái cảm giác ngồi tiếc nuối những ngày tháng trôi qua vô ích, cả người tôi lạnh cóng, tê liệt từng giác quan. Và ý trí bào tôi không được bỏ lỡ một giây phút nào cả. Chậm một giây thôi... có lẽ tôi sẽ tiếc nuối cả một cuộc đời...
Kì lạ... Thượng đế hình như vẫn cảm thấy thương xót cho con người tôi, hay có lẽ tôi được nhận yêu thương nhiều đến mức, tôi không còn cảm nhận được sự nóng bức là gì nữa. Con người tôi... luôn luôn có một dòng suối mát lạnh chảy đều trong trái tim... Mỗi khi gặp em... thấy em cười... cảm giác an tâm ùa về xâm chiếm, thay cho nỗi lo lắng bị đè nén sâu trong tâm...
Mùa hè… không hề thiếu những cơn mưa rào. Mưa to lắm! Còn em thì ghét mưa.
“ - Jaejoong à... Sao trời cứ mưa hoài thế nhỉ.
Jaejoong mỉm cười.
- Em không thích mưa.
- Vì sao?
- Vì mưa to làm cái gì cũng ướt, đường trơn. Mưa to thì cũng không thể đi chơi được, không được làm những gì mình muốn. Nói chung là mưa bất tiện lắm.
- Changmin à... em có biết không? Mỗi lần mưa to như thế này, có nghĩa là trời đang khóc thương cho một đôi tình nhân phải chia lìa đấy.! Có thể bây giờ, ở hành tinh này, có một đôi đang phải chia lìa trong nước mắt.
- Thật hả?
- Ừ.! Em cứ nghĩ thế đi!"
Tất nhiên là điều ấy không phải là thật. Tôi nói như thế chỉ để em không ghét mưa. Nhưng em lại tin! Bất cứ điều gì tôi nói em đều tin! Nếu như em nghĩ tôi là một tên lừa đảo, một người chỉ toàn nói dối, thì có lẽ, cả em, và cả tôi., đều sẽ không đau đớn như thế này…
Trời oi ả và khô rát đến cực độ sau đó lại giảm nhanh chóng. Đâu đó đã có cơn gió lạnh phảng phất qua kẽ lá. Hình như sắp mùa thu rồi.! Nhanh quá! Thấm thoắt đã 4 tuần trôi qua. Nhiều lúc tôi tự hỏi, tại sao một tháng không phải là 40 tuần hay 400 tuần mà chỉ có 4 tuần. Bốn tuần nhưng hình như chỉ là vài tích tắc… chỉ vài tích tắc thôi.
Em vẫn thế! Vẫn nụ cười không một chút bủi bẩn và lo toan. Nụ cười trong sáng ấy làm tôi cảm thấy thế giới yên bình, nhưng cũng làm tôi lo lắng. Đúng hơn là tôi sợ… Tôi sợ một ngày nào đó, nụ cười ấy sẽ không còn dành cho tôi nữa… Và tôi sợ rằng, nụ cười ấy sẽ không bao giờ tôi được nhìn thấy nữa.
Giao mùa rồi. Đẹp thật! Nhưng tôi ghét.! Mùa nào cũng có sức ảnh hướng đến tôi. Duy chỉ có giao mùa là tôi ghét nhất. Giao mùa là thay đổi. Từ thế này sẽ biến thành cái kia. Sẽ không còn nguyên vẹn nữa. Mỗi lần giao mùa là mỗi lần tôi thấp thỏm không yên. Cứ giao mùa như thế này… thì chỉ con 2 cái giao mùa nữa thôi… là sẽ đến mùa đông…
Mùa thu…
Thu rồi! Mùa thu mát lắm.! Em thích nhất là những buổi chiều thu đứng trên một nhỏm đá cao và hứng gió thu. Em nói rằng rất mát và rất thú vị. Gió thu nhẹ nhàng, nhưng đủ làm tôi ớn lạnh. Em nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ làm tôi lo âu…
Mùa thu trôi qua chỉ có lá vàng và những cơn gió heo may. Chúng tôi vẫn thế! Tình yêu của chúng tôi vẫn lớn. Nó thay đổi. Như mùa vậy! Mỗi mùa một khác. Tôi biết… khi đông đến… nó lại thay đổi… một thay đổi không dễ gì chấp nhận. Tôi biết em sẽ đau, tôi biết tôi cũng sẽ đau… nhưng đó là vận mệnh. Tôi và em, vốn dĩ kiếp này có lẽ chỉ có thể quen biết nhau… Hai người chúng tôi thuộc 2 thế giới… Trước sau gì em cũng phải chấp nhận sự thật ấy…
Giao mùa thu-đông
Tôi cảm nhận được cái lạnh luồn lách qua từng sợi tóc. Dễ chịu! Mùa đông sẽ đến thật nhẹ nhàng, để tôi cũng có thể nhẹ nhàng thưởng thức mùa đông giá rét mà ấm áp ấy.
Nhưng, tôi nhớ, Jaejoong đã từng nói, mùa rồi sẽ thay đổi. Mỗi mùa khi chuyển giao sang một mùa khác đều sẽ mang cho con người những cảm nhận khác nhau. Có thể là lạnh buốt khi chuyển sang đông… có thể là ấm áp khi bước sang xuân… Và tự dưng tôi thấy sợ. Tôi sợ giao mùa này, vì giao mùa này là giao mùa lạnh lẽo, câu chuyện của tôi và Jaejoong sẽ ra sao…
Và quả thật linh cảm của tôi không sai. Jaejoong đã rời bỏ tôi. Nhẹ lắm.! Một buổi chiều thu đông hơi se lạnh, Jaejoong đã đi… Không cho tôi một lời… không cho tôi một lí do… cứ thế lẳng lặng đi. Chỉ để lại cho tôi một mẩu nhắn.
“Changmin à… Anh xin lỗi! Tha lỗi cho anh. Hãy nhớ những gì anh đã nói. Một lần nữa… hãy tha lỗi cho anh…”
Tha? Không bao giờ… Tôi hận anh mất rồi… Sẽ không bao giờ có cái gọi là tha thứ…
Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm… Có phải không? Hay vì lòng tôi lạnh giá…???
Tuần hoàn…
Mùa đông…
Lạnh thật! Lạnh thể xác. Lạnh tâm hồn. Từ khi Jaejoong đi thì hình như mùa xuân không còn quay lại với thế giới nữa.
Sẽ kết thúc như thế này sao.? Đúng! Kết thúc rồi. Thực sự đã kết thúc rồi…
-----------------------------------------
Lạnh quá! Đây là nơi nào…
Tối…
Ớn lạnh…
Địa ngục sao..???
“- Kim Jaejoong! Ngươi đã biết tội của ngươi chưa.?
- Thưa Diêm Vương… con biết.
- Ta thật quá thất vọng về ngươi. Ta bảo ngươi lên và ban tặng cho người ấy một cái chết nhẹ nhàng. Thế mà xem ngươi đã làm gì? Yêu con người sao? Ngươi có biết đó là tội không thể tha thứ không? Ác quỷ và con người không thể dung hoà. Ngươi có biết không???
- Dạ… con biết.
- Ngươi nỡ phụ lòng mong mỏi của ta… Hãy chuẩn bị đi, sau cái chết của tên đó sẽ là đến cái chết của ngươi. Đã phạm vào giới luật thì không thể tha thứ…. … Nhưng… niệm tình ngươi là người ta đã trọng dụng… ngươi muốn chết thế nào, ta sẽ cho ngươi chết… một cách nhẹ nhàng nhất.
- Thưa Diêm Vương, Diêm Vương muốn xử con thế nào cũng được. Nhưng xin Diêm Vương hãy tha cho người ấy… Người ấy rất lương thiện, rất trong sáng… không thể chết được… thưa Diêm Vương…
- Không thể được!! Sổ tử đã chiếu mạng. Thần chết đã gọi đến nó rồi, khồng gì có thể thay thế được.
- Con xin Diêm Vương… dù con có phải chết thế nào cũng được… hãy cho em ấy… cơ hội sống..
- Rút cuộc tình yêu con người là cái gì mà có thể biến ác quỷ trở nên có trái tim chứ. Ta thật quá thất vọng về ngươi Jaejoong à.
- Dạ con biết.! Nhưng xin Diêm Vương…
- Ta cho ngươi một cơ hội thôi. Theo sổ tử thì người ấy sẽ chết sau gần 2 tuần nữa. Nếu ngươi có thể bảo vệ người ấy qua được giờ tử, người ấy sẽ được tiếp tục sống…
- Dạ… Cảm ơn Diêm Vương… Con cảm ơn Diêm Vương nhiều lắm ạ.
- Đừng vội cảm ơn ta. Nên nhớ, người ấy có sống hay không thì ngươi cũng phải chết. 2 tuần nữa sẽ là ngày chết của ngươi. Sẽ không còn sự khoan hồng và đừng mong ta cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng. Những người phạm trọng tội sẽ không thể siêu thoát. Ngươi hãy nhớ lấy.
- Dù là thế nào cũng được ạ.
- Ngươi lên trần giới đi. Ngươi chỉ có cơ hội này thôi. Một khi đã chết rồi thì không thể nào trở lại đâu.”
-------------------------------------------------------------------
Gần hết đông rồi. Gió vẫn còn thổi nhưng đã thôi tê buốt. Tuyết vẫn rơi nhưng không dày hạt. Đâu đó, vài bông tuyết đã tan ra thành nước.
Hình như mùa xuân lại đến rồi.
Nhưng sao vẫn lạnh giá thế này.?
Changmin nhẹ nhàng bước từng bước… con đường dài tưởng như vô tận. Anh nhớ đã từng đi với Jaejoong trên con đường này… Lúc đó, nó ngắn lắm… ngắn lắm cơ mà…
Changmin khẽ ngước mặt lên nhìn bầu trời, xanh trong lạ kì. Thoáng nhìn thấy chiếc lá non xanh đang khó nhọc đâm nở. Mùa xuân! Phải rồi… Là mùa xuân… Nhưng mùa xuân này không có Jaejoong… Mùa xuân lại trở nên đáng ghét…
Từng bước chân, đều đều, chậm rãi. Rồi bỗng thấy bước chân nằng nặng.. Không bước được nữa. Ngừng…
"- Jaejoong sao?
Jaejoong mỉm cười.
- Tại sao khi nào em cần anh trả lời thì anh lại cười?
- Vì những điều em nói với anh đều ngớ ngẩn.
- Ngớ ngẩn?
- Tất nhiên.! Anh là Jaejoong mà. Sao lại có thể không nhận ra anh chứ?
- Chỉ là em sợ em hoa mắt.
- Không phải đâu!
- Đã đi đâu thế.?
- Bảo vệ cho người mà anh yêu nhất.
- Thế quay lại làm gì?
- Để tìm mùa xuân.
- Tìm mùa xuân??
- Anh đã dặn em là phải nhớ lời anh nói đúng không? Thế tại sao lại quên. Anh đã từng nói… ở đâu có em, ở đó là mùa xuân… có còn nhớ không???
- Anh có biết vì sao em yêu mùa xuân không?
- Vì nó đẹp. Nó ấm.
- Không! Vì cứ mùa xuân đến, anh lại quay lại bên em. Giao mùa năm ngoái cũng thế. Và bây giờ cũng đang giao mùa. Không phải sao?
- Ừ… Tuần hoàn? Đúng không?
- Tuần hoàn… Nhưng rồi… Jaejoong à… - Changmin nhìn Jaejoong sợ sệt. – Mùa đông năm sau… anh có đi bảo vệ cho người anh yêu nữa không? Có biến mất nữa không?
- Không đâu… Từ giờ, anh sẽ ở bên cạnh em… Sẽ không đi đâu nữa cả.
- Thật không? Anh hứa nhé.?
- Ừ thật! Anh hứa!!!!"
Changmin cười. Nụ cười hạnh phúc…
"- Jaejoong à. Tuyết tan rồi.!"
Tan! Nhưng đâu đó, vẫn còn những bông tuyết, trắng muốt và lạnh cóng… Nó sẽ không bao giờ tan dù mùa xuân có đến.
2 tuần nhanh chóng trôi qua. Hôm nay là ngày cuối cùng. Jaejoong đã ở bên Changmin 2 tuần qua, không dời anh một giây phút nào. Và anh đã thành công… Anh đã bảo vệ được người anh yêu nhất trên đời… Anh đã bảo vệ được mùa xuân của anh…
Nhưng cũng đã đến thời hạn, anh phải xa mùa xuân của anh… mãi mãi…
"- Changmin à, nếu anh chết thì em có buồn không?
- Tất nhiên là không rồi.!
- Anh biết rồi… Em sẽ chết theo anh thôi… Đúng không? – Jaejoong cười vang.
- Không bao giờ.!! Em sẽ không bao giờ để anh chết.! Anh chỉ được chết khi nào em chết.! Vì anh đã hứa ở bên em mãi mãi mà… Không được thất hứa chứ!
- Ừ… Đúng rồi… Nhưng nếu có ngày đó, hứa với anh… không được khóc, cũng không được chết theo anh nghe chưa?
- Nhưng…
- Không được nhưng… Hứa với anh đi.
- Vâng… Em hứa!!
- Thôi… Em ngủ đi… Cũng tối rồi.
- Nhưng em không buồn ngủ…
- À… hay anh kể chuyện cho em ngủ nhé.!
- Em là con nít sao? … Mà thôi.. cũng được…
- Ừm… Ngày xưa.. có một tên ác quỷ sống ở sâu dưới địa ngục. Cả ngày chỉ có bóng tối và hồn ma. Tên ác quỷ ấy không biết thế nào là tình yêu, không biết thế nào là chia li trên đời. Cuộc sống của anh đơn giản và nhẹ nhàng. Cho đến khi Diêm Vương giao cho nó một nhiệm vụ quan trọng. Diêm Vương gọi tên ác quỷ ấy đến và nói với nó rằng hãy lên trần giới, ở trên ấy có một người sẽ phải chịu một cái chết đáng tiếc. Diêm Vương thấy người ấy là người tốt nên bảo nó hãy cho người ấy ra đi một cách nhẹ nhàng. Thế rồi tên ác quỷ lên trần, đi tìm con người ấy. Lúc ấy đất trời sắp chuyển xuân, vẫn còn lạnh nhưng đã có chút ấm áp. Lần đầu tiên tên ác quỷ nhìn thấy con người trong sáng thánh thiện ấy, trái tim anh đã đập. Mạch máu bắt đầu chảy, trái tim của anh nhuốm màu máu, đỏ tươi và sôi nổi. Và rồi không hiểu thế nào, con người ấy và tên ác quỷ yêu nhau… cuộc sống của 2 người cứ nhẹ nhàng và dịu mát như một bức tranh. Nhưng rồi mùa đông lại đến, lúc ấy là lúc tên ác quỷ phải quay lại Địa ngục. Tên ác quỷ đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại còn phạm vào giới luật, phải chịu cái chết… Ác quỷ không quan tâm, nó chỉ nghĩ rằng khi nó quay lại Địa ngục, nó sẽ xin Diêm Vương cho người ấy được sống… Diêm Vương đã cho Ác quỷ 1 cơ hội bảo vệ người ấy. Nhưng sau khi người ấy qua khỏi nạn, thì ác quỷ sẽ phải chịu trừng phạt vì sẽ phạm vào giới luật. Nó sẽ phải chết… Và thời hạn là hôm nay…"
Jaejoong ngưng… Nhìn sang chỗ Changmin. Ngủ rồi. Ngủ một cách ngon lành, không vướng bận.
"- Tạm biệt! Người anh yêu nhất trên đời. Hứa với anh là không được khóc, không được đi tìm anh. Oán trách anh cũng được. Hãy tìm cho mình một mùa xuân nhé! Hình như anh vẫn chưa bao giờ nói với em rằng anh yêu em đúng không? Đó là điều anh nuối tiếc nhất! Hãy tha lỗi cho anh.! Changmin… Anh sẽ nhớ em… dù anh có thế nào… em vẫn là người anh yêu nhất.!"
"- KIM JAEJOONG."
Giọng nói lạnh tanh vang lên. Đến rồi. Ngày ấy đến rồi. Giờ khắc ấy đến rồi.
Jaejoong bước đi. 3 bước. Quay đầu lại. Đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy Changmin. Bước giật lùi, anh cứ nhìn Changmin không dời mắt.
"- Changmin… Anh sẽ nhớ hình ảnh này…"
Biến mất!
1 năm sau.
Tôi bước đi trên con đường cũ. Lại sắp hết đông rồi. Lại sắp sang xuân rồi. Jaejoong à, mùa xuân này, anh có lại quay về bên em không?
Không đâu! Tôi biết, Jaejoong sẽ không quay về nữa.
Jaejoong là ác quỷ… Câu chuyện 1 năm trước anh kể cho tôi… Tôi vẫn còn nhớ như in. Nhưng tôi không nghe được đoạn kết. Bây giờ, tôi đã hiểu, đó là câu chuyện của anh, và kết của câu chuyện là Ác quỷ biến mất khỏi nhân gian mãi mãi…
Jaejoong à… Anh là ác quỷ tuyệt vời nhất… Vì sao thế hả anh…???
Vì anh luôn đến vào cuối đông..??
Vì anh luôn quay lại với em vào mùa xuân..??
Hay vì anh là một tên ác quỷ có trái tim màu đỏ..??
Em biết, bây giờ, anh đang ở cạnh em… Một năm qua, khi nào em cũng có cảm giác ấy. Anh đã không thất hứa, anh đã ở bên em… Và em cũng đã không thất hứa…
Em đã không tìm anh … vì em biết, anh ở đây…
Em đã không khóc … vì em biết, anh ở đây…
Em đã đi tìm được mùa xuân của em… vì em biết, anh ở đây…
Giao mùa có nghĩa là thay đổi, nhưng thay đổi thế nào rồi cũng tuần hoàn…
Cũng giống như dù thế nào thì khi đến xuân, anh sẽ quay lại với em… rồi khi mùa xuân hết… anh lại dời xa em…
End
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro