1.1/ Lời mời từ gia tộc Ashton

London, năm 1900, một thành phố bao trùm bởi màn sương mù dày đặc, những chiếc xe ngựa lộc cộc trên các con phố lát đá cuội, và những bí ẩn chưa được khám phá. Tại một dinh thự cổ kính thuộc khu phố thượng lưu, một bản giao hưởng đau thương đã vang lên. Nạn nhân là Lord Egbert Ashton, một chính trị gia có tầm ảnh hưởng lớn, đồng thời là một nhạc sĩ và là người đứng đầu gia tộc Ashton hiện tại.



* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *



Gió hú rít bên ngoài, mưa xối xả như trút nước xuống những con phố cổ kính của London. Ngọn đèn đường lung linh phản chiếu trên từng vũng nước đọng, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa u ám. Tiếng mưa hòa cùng tiếng cello trầm ấm vang vọng khắp căn phòng trọ trên tầng hai, số 11A phố Baker. Ánh đèn mờ soi bóng một thiếu nữ trên tường, tạo nên những vệt sáng lung linh. Mái tóc đen tuyền buông xõa, đôi mắt ánh xanh khép hờ dưới hàng mi dài, nhìn về một hướng vô định. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên dây đàn cello, ngân lên giai điệu da diết, sâu lắng. Đang chìm đắm trong những nốt nhạc trầm bổng, một tiếng chuông cửa phòng [11A] vang lên, nó như một hạt sỏi rơi xuống mặt hồ, cắt ngang dòng suy tư của cô. Sean đặt cây đàn xuống, ánh mắt rời khỏi những sợi dây đàn, lòng đầy luyến tiếc. Sean ngó ra phía cửa sổ. Ánh mắt cô dõi theo những giọt mưa rơi tí tách trên khung cửa kính, thấp thoáng bóng của một người đàn ông đứng trước một chiếc xe ngựa trông khá sang trọng. Tầng một của nhà trọ hơi tối vì cũng đã qua nửa đêm, bà chủ thường tắt bớt đèn để tiết kiệm chi phí, chỉ có ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ nhỏ ở trên cùng của cửa chính. Khi mở cửa, Sean thấy một người đàn ông trung niên đứng trước cửa. Ông ta có vẻ đã ngoài năm mươi, mái tóc điểm bạc, dáng người cao lớn, hơi gầy, nhưng vẫn toát lên vẻ chắc chắn và vững vàng. Bộ vest tối màu, có vẻ là đồ của quản gia nhà quý tộc, giờ đã lấm tấm vài hạt mưa. Đôi mắt tinh anh của ông ta dù có vẻ lịch thiệp nhưng nó lại luôn quan sát mọi thứ xung quanh, ánh lên vẻ tinh tế, sắc sảo và một chút cảnh giác. Điều đặc biệt là chiếc nhẫn bạc trên ngón tay của ông. Nó được đeo ở phía ngoài găng tay trắng, đã xỉn màu vì thời gian, trông như một biểu tượng của quyền lực và kinh nghiệm. Khi đang chìm đắm trong giòng suy nghĩ lơ đễnh thì người đàn ông khẽ cúi đầu, lấy một bức thư được cất cẩn thận trong túi áo đưa cho Sean.



"Chào buổi tối, cô Sean. Tôi là Henry, quản gia của gia đình Ashton. Tiểu thư Ashton có thư nhờ tôi gửi cho cô."



Giọng nói trầm ấm của ông vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, pha lẫn tiếng tích tắc của đồng hồ bỏ túi. Sean nhận lấy bức thư, ngón tay chạm vào một vài giọt nước lấm tấm trên phong bì. Một luồng khí lạnh từ bên ngoài thổi vào, mang theo mùi đất ẩm và tiếng gió rít qua những tán cây. Cô cảm thấy rùng mình, không chỉ vì cái lạnh mà còn bởi cảm giác bí ẩn bao trùm lấy căn phòng. Sean nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng 11A lại, ánh đèn đường hắt qua ô cửa sổ tạo nên những vệt sáng lung linh ở bức tường đối diện. Cô chậm rãi tiến về phía chiếc ghế bành trước lò sưởi, nơi ấm áp nhất trong căn phòng. Đặt bức thư lên đùi, Sean vừa từ từ mở bức thư, vừa lẩm nhẩm "...Ashton...Ashton... Ashton..." , cô cảm thấy mình đã nghe cái tên này ở đâu đó nhưng vẫn không thể nhớ ra. Ánh mắt lướt qua những dòng chữ ngay ngắn,cẩn thận nhưng cô lại cảm thấy sự vội vã, bồn chồn của người đã viết nó.



"Sean thân mến,


Ta là Charlotte Egbert Ashton. Cảm ơn em rất nhiều vì đã giúp ta tìm lại chiếc túi vào ngày hôm đó. Nhờ có em mà ta không bị mất những món đồ quan trọng.



Ta viết thư này vì đang rất lo lắng. Cha ta, Lord Egbert Ashton, đã qua đời một cách đột ngột. Cảnh sát vẫn trong quá trình điều tra nhưng chưa tìm ra được thủ phạm. Ta cảm thấy vô cùng mất mát và không biết phải làm sao.



Em có một cái đầu lạnh, ngược lại thì kèm theo đó là tính hiếu kỳ và khả năng quan sát rất tốt. Qua cách nói chuyện, ta đã cảm thấy em là một người đáng tin và có trách nhiệm. Vậy nên ta hy vọng em có thể dành chút thời gian giúp ta làm sáng tỏ vụ việc này. Có một vài chi tiết mà ta thấy khá kỳ lạ, nhưng không biết có liên quan đến cái chết của cha hay không.



Liệu em có thể đến dinh thự Ashton vào cuối tuần này không? Chúng ta có thể cùng nhau xem xét lại hiện trường và thảo luận về những điều bất thường đó.



Ta rất mong nhận được hồi âm của em.



Trân trọng,



Charlotte Egbert Ashton"



* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *



Chiếc xe ngựa lắc lư trên con đường lát gạch men trắng, tiếng bánh xe lóc cóc đã kéo Sean khỏi dòng hồi tưởng. Sean tựa đầu vào khung cửa sổ, nhìn ra hàng cây dọc đường. Ánh sáng từ những tia nắng yếu ớt hắt vào, tạo nên vài vệt sáng mờ ảo trên kính, những giọt mưa phùn lướt qua kính, rồi trượt dài xuống, hòa vào những giọt mưa khác. Cô đưa tay lên lau bớt đi hơi nước ở trên kính, hướng tầm mắt ra ngoài cửa kính mờ đục vì làn mưa phùn. Bóng dáng dinh thự Ashton dần hiện ra, ẩn hiện sau hàng cây xanh mướt.



Xe ngựa dừng lại trước cổng dinh thự Ashton. Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở ra. Chiếc cổng sắt đen tuyền với hoa văn uốn lượn tinh xảo, đằng sau nó là một không gian rộng lớn với những hàng cây được cắt tỉa gọn gàng và thảm cỏ xanh mướt trải dài hiện ra. Dinh thự Ashton như một tác phẩm nghệ thuật sống động khiến con người ta thích thú. Kiến trúc tân cổ điển đặc trưng của thế kỷ 18 và 19 toát lên vẻ đẹp sang trọng và uy nghiêm. Những cột trụ Doric cao vút, các cửa sổ vòm cong tinh xảo, mái nhà hình tam giác đối xứng tạo nên một tổng thể hài hòa và cân đối. Mặt tiền tòa nhà được trang trí bằng các bức phù điêu đầy màu sắc, kể những câu chuyện về thần thoại Hy Lạp và các vị thần trên đỉnh Olympia. Khi xe ngựa dừng lại trước cửa chính, Sean chậm rãi bước xuống, không khí lạnh lẽo và mùi đất ẩm như xộc thẳng vào khoang mũi. Cánh cửa gỗ sồi nặng nề được hai nữ hầu mở ra, hé lộ một không gian bên trong xa hoa và tráng lệ. Sàn nhà trải thảm đỏ thẫm, những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, những bức tranh sơn dầu treo trên tường tạo nên một không khí quý tộc và cổ kính.



Quản gia Henry đã đứng chờ ngay ở của chính. Ông cúi đầu chào Sean một cách lịch thiệp và mời cô vào trong. Dọc theo hành lang, Sean không ngần ngại thể hiện sự thích thú của bản thân trước tất cả các tác phẩm nghệ thuật vô cùng tuyệt vời nơi đây. Những bức tranh sơn dầu treo trên tường kể về các câu chuyện lịch sử của gia tộc Ashton, từ những vị tổ tiên danh tiếng, khắc họa chân dung của các thành viên trong gia tộc với vẻ ngoài kiêu hãnh, phô trương của giới thượng lưu cho đến một vài sự kiện quan trọng đã diễn ra trong quá khứ. Sean còn bắt gặp một vài loại nhạc cụ được đặt trên những chiếc giá gỗ. Có những cây cello cổ điển, những cây đàn violin tinh xảo, ... Âm thanh của dòng nhạc cổ điển do máy hát nhạc dường như vẫn còn vang vọng đâu đó trong không gian, gợi lên cảm giác sâu lắng và bí ẩn. Khi đi ngang qua các khung cửa kính lớn, Sean nhìn thấy một khu vườn hoa rộng lớn với nhiều bức tượng điêu khắc sống động. Những vị thần Hy Lạp, những nhân vật trong thần thoại, và những con vật hoang dã đều được tái hiện một cách chân thực và sinh động. Ánh sang mờ nhạt chiếu xuống một vài bức tượng, những giọt nước mưa đọng lại trên mỗi bức tượng chảy xuống, khiến chúng trở nên sống động hơn bao giờ hết.



Henry dẫn Sean vào nhà chính. Cánh cửa gỗ sồi chạm khắc tinh xảo mở ra, một không gian rộng lớn và tráng lệ hiện lên. Trần nhà cao vút được trang trí bằng những bức họa tường mô tả các câu chuyện thần thoại cổ điển, với các vị thần được vẽ một cách sống động và đầy màu sắc. Dọc theo bức tường lớn là một vài bức tranh sơn dầu khổ lớn, miêu tả cảnh quan hùng vĩ, những nhân vật lịch sử nổi tiếng, hay các cuộc vui chơi xa hoa của giới quý tộc. Điểm nhấn của căn phòng chính là chiếc ghế sofa bằng nhung đỏ, đặt ở vị trí trung tâm. Chiếc ghế có vẻ là bằng vàng được chạm khắc tỉ mỉ với những đường cong uyển chuyển và hoa văn tinh xảo. Trên bàn trà bằng gỗ óc chó đặt bày một bộ ấm trà được tráng men với họa tiết hoa nổi bật, cạnh đó là một chiếc hộp đựng bánh kẹo bằng bạc, được trang trí bằng ngọc trai và đá quý lấp lánh. Sàn nhà lát bằng những viên gạch hoa văn hình học, tạo nên hiệu ứng thị giác độc đáo. Tấm thảm Ba Tư xanh rêu được trải dưới chân bàn, mang đến cảm giác ấm áp và xa hoa. Không khí trong phòng tràn ngập hương thơm của hoa hồng và mùi trà nóng, tạo nên một không gian ấm và sang trọng. Căn phòng chính này không chỉ là một nơi để sinh hoạt, mà chính là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo, thể hiện được sự giàu có và quyền lực của gia chủ. Mỗi thứ trong gian phòng đều được chăm chút từng chi tiết nhỏ nhất, toát lên sự tinh tế và đẳng cấp của phong cách Baroque Ý. Trái ngược với sự tráng lệ, ấm cúng và xa hoa đó, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài len lỏi qua những ô cửa sổ lớn, nhuốm màu ảm đạm của một ngày mưa phùn sáng mùa thu. Những tấm rèm nhung dày nặng buông xuống, tạo nên một lớp màn che mờ ảo, vừa đủ để che đi những góc tối của căn phòng, vừa đủ để tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy của những món đồ nội thất tinh xảo.



Tiếng cãi vã gay gắt từ phía bàn trà, cắt ngang dòng suy nghĩ thán phục của Sean. Quản gia Henry đưa tay ra hiệu điều gì đó với các người hầu rồi từ tốn mời Sean vào. Cảnh tượng lúc này có chút hỗn loạn. Cô gái với vẻ ngoài nổi bật bởi mái tóc đỏ, hiện mang một gương mặt tái nhợt, đang cố gắng can ngăn chàng trai trẻ cao lớn hơn cô, anh ta nhìn cô gái ấy với ánh mắt đầy căm hận và giọng nói đầy sự mỉa mai. Anh ta đang chỉ trích người phụ nữ trung niên đang ngồi ở phía đối diện, nội dung có vẻ về cái chết của ngài Ashton quá cố. Ở phía gần của sổ lớn, một chàng trai trầm tĩnh, ngồi lặng lẽ một góc trên chiếc ghế bành bằng nhung màu đỏ, tay nâng tách trà, vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.



Người phụ nữ trung niên vời đôi mắt đỏ hoe, run rẩy cố gắng giảng hòa, "Con, con đang nói gì vậy? Ta làm sao có thể..." , giọng bà nghẹn lại. Chàng trai từ đầu đến giờ chỉ luôn nổi nóng phản bác lại ngay lập tức.



"Bà đừng có giả bộ ngây thơ nữa! Người ngoài còn biết bà luôn thèm khát tài sản của dòng họ Ashton. Một người như cha ta, một người như ông ta mà lại...", đột nhiên anh ta khựng lại trong chốc lát.



Cô gái trẻ kia cũng không chịu thua thiệt liền lên tiếng, "Anh nói gì vậy? Mẹ yêu cha rất nhiều! Anh đừng có vu khống cho mẹ!"



"Yêu? Yêu thì sao? Cô mau nhìn đi, những tờ giấy này, những bản nhạc kỳ lạ này, chắc chắn là bằng chứng cha để lại để tố cáo bà ta!", anh ta chỉ tay vào đống giấy tờ trên bàn, như anh ta vừa nói, có vẻ đó là manh mối ở hiện trường vụ án.



"Anh đừng ăn nói hàm hồ!", cô ôm chầm lấy người phụ nữ đang run rẩy, cố gắng bảo vệ bà, "Em nhất định sẽ tìm ra kẻ thủ ác thật sự, và người đó chắc chắn không phải là mẹ!"



"Hai đứa đừng có làm ồn nữa.", giọng nói trầm ổn của chàng trai luôn im lặng vang lên, cắt ngang cuộc cãi vã, "Có vẻ chúng ta có khách rồi...Henry."



Quản gia Henry cúi đầu, "Vâng, thưa cậu chủ William. Đây là cô Grace, tiểu thư Charlotte đã mời cô ấy đến."



Tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về phía Sean. Cô gái trẻ, Charlotte, với mái tóc đỏ nổi bật, đôi mắt màu hổ phách đang cau mày, lập tức nở một nụ cười nhẹ nhõm, mặc dù vẫn còn vương vấn sự mệt mỏi. Cô nhanh chóng tiến lại phía Sean, nắm lấy tay cô.



"Sean, em đến rồi! Ta mừng quá!", Charlotte nói, giọng đầy vẻ biết ơn. "Cảm ơn em đã đến đây lúc này."



Người phụ nữ trung niên, vẫn còn run rẩy, ánh mắt bà dừng lại trên Sean với vẻ dò xét. Bà ấy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi. Chàng trai đang nổi nóng lúc nãy, tiến lại gần, nhìn Sean với ánh mắt đầy khó chịu và nghi ngờ. Anh ta có mái tóc đen rối bù và đôi mắt xanh lục, toát lên vẻ bướng bỉnh và bất cần.



"Cô là ai?", chàng trai đó chất vấn, giọng điệu không mấy thiện cảm. "Đến đây làm gì vào lúc này?", ánh mắt nhìn xuống Sean, có lẽ vì anh ta cao hơn cô hẳn một cái đầu nên vẻ mặc lại càng thêm phần cao ngạo. Charlotte chau mày nhưng vẫn từ tốn giải thích.



"Đây là Sean. Em ấy là người đã giúp em tìm lại chiếc túi xách hôm trước. Em ấy rất thông minh và có khả năng quan sát tốt. Em đã mời cô bé này đến để giúp chúng ta tìm hiểu rõ hơn về cái chết của cha."



Oliver nhếch mép nhìn Charlotte, "Cô nghĩ một người ngoài có thể làm được gì trong chuyện này? Cảnh sát còn chưa tìm ra, huống chi là một đứa nhóc như này."



Sean mỉm cười nhẹ nhàng, không muốn nói là nụ cười thảo mai, "Chào buổi sáng, nhị thiếu gia của gia tộc Ashton, thiếu gia Oliver. Tôi đến đây vì lời mời của tiểu thư Charlotte. Tôi tin rằng mọi vụ án đều sẽ có lời giải đáp, chỉ cần chúng ta đủ kiên nhẫn đến khi tìm được đúng hướng."



Oliver định nói thêm thì chàng trai trầm tính nãy giờ ngồi ở góc phòng cuối cùng cũng lên tiếng một lần nữa, giọng điệu điềm đạm nhưng đầy uy quyền, "Im lặng đi, Oliver. Nếu Charlotte đã tin tưởng thì chúng ta cũng nên thử xem sao. Dù sao thì, cứ để cô bé đó xem xét một chút cũng không mất gì."



Anh ta đặt tách trà xuống, đứng dậy và tiến lại gần Sean. Anh ta cao hơn Sean một cái đầu, mái tóc đen nhánh được chải gọn gàng, và đôi mắt màu hổ phách sắc sảo nhưng lại mang vẻ bình tĩnh lạ thường. Anh ta đưa tay ra.



"Chào em, Sean. Ta là William Egbert Ashton, con trai trưởng của gia tộc Ashton. Rất vui được gặp em."



Sean bắt tay William, cảm nhận sự điềm tĩnh toát ra từ anh, cô mới lên tiếng, "Chào thiếu gia William. Rất hân hạnh."



William quay sang Henry, "Henry, hãy dẫn cô bé này về phòng dành cho khách, chuẩn bị trà và ít đồ ăn nhẹ. Sau đó, phiền ông đưa cô bé đến phòng của cha để em ấy có thể xem xét hiện trường."



Henry cúi đầu vâng lời. Oliver vẫn còn cau mày khó chịu nhưng cũng không nói thêm gì. Charlotte thì nhìn William với ánh mắt biết ơn.



* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *



Quản gia Henry dẫn Sean đi qua những hành lang dài hun hút, nơi ánh sáng từ những ngọn đèn gas hắt lên những bức tường được dán giấy hoa văn cổ điển. Mùi gỗ sồi thoang thoảng trong không khí, xen lẫn với mùi hương hoa hồng từ những bình hoa đặt rải rác trên các bàn console. Sean cảm nhận rõ ràng sự tĩnh mịch của dinh thự, một sự tĩnh mịch bị phá vỡ bởi tiếng bước chân đều đặn của Henry, tiếng cót két của bánh xe đẩy đồ khi có một người hầu đi qua và cả tiếng gió rít bên ngoài. Cô liếc nhìn những bức tranh gia tộc khi đi ngang qua, cố gắng ghi nhớ những gương mặt và chi tiết trong tranh, linh cảm rằng chúng có thể chứa đựng những manh mối quan trọng.



Căn phòng dành cho khách rộng rãi và ấm cúng hơn cô nghĩ. Một chiếc giường lớn cạnh cửa sổ với rèm che bằng lụa, một bàn làm việc bằng gỗ gụ và một tủ quần áo chạm khắc tinh xảo. Henry đặt tách trà nóng và đĩa bánh quy lên bàn, giọng nói vẫn điềm đạm.



"Cô Sean hãy nghỉ ngơi một lát. Sau đó, tôi sẽ đưa cô đến phòng của Ngài Ashton."



Sean gật đầu cảm ơn. Sau khi Henry rời đi, cô nhấp một ngụm trà nóng, "Trà hoa cúc à...", cô thầm nghĩ, cảm nhận vị đắng nhẹ và hương thơm thanh mát của trà lan tỏa. Ánh mắt cô lướt qua những chi tiết trong phòng. Một chiếc hộp nhạc nhỏ bằng bạc đặt trên bàn cạnh giường, một cuốn sách cũ đã sờn bìa trên bàn làm việc. Sean đưa tay chạm vào cuốn sách, đó là một tập thơ của Lord Byron. Bằng cách nào đó mà cô chợt nghĩ đến Lord Egbert Ashton, một chính trị gia có tầm ảnh hưởng, nhưng lại có một tâm hồn nghệ sĩ ẩn giấu? Hoặc đây chỉ là sách của khách để lại? "Dù sao ông ta cũng là một nhạc sĩ có tiếng tăm mà...", cô lẩm nhẩm trong miệng.



Khoảng mười lăm phút sau, Henry quay lại. Ông dẫn Sean lên tầng ba, nơi có căn phòng của Lord Egbert Ashton. Hành lang trên tầng ba có vẻ tối hơn, với những tấm thảm dày dường như nuốt chửng mọi âm thanh. Cánh cửa phòng chủ gia tộc Ashton được làm bằng gỗ tối màu, không có bất kỳ trang trí nào đặc biệt, nhưng lại toát lên một vẻ u ám khó tả. "Cạch", Henry nhẹ nhàng dung chìa khóa mở cửa, và một mùi hương thoang thoảng của thuốc lá cũ và nước hoa nam tính xộc vào mũi Sean.



Căn phòng hiện ra trước mắt Sean như một bức tranh tĩnh vật u ám. Dù đây là một căn phòng rộng rãi đón nắng khá tốt nhưng không khí đặc quánh một hỗn hợp mùi hương phức tạp, gần như ngột ngạt đã át đi tất cả. Đầu tiên là mùi của sách cũ, một sự kết hợp giữa giấy ố vàng, mực khô đã gợi lên hình ảnh những kệ sách đồ sộ chất đầy kiến thức. Xen lẫn vào đó là mùi thuốc lá nồng, ám vào rèm cửa, thảm trải sàn và thậm chí cả những trang giấy, cho thấy thói quen hút thuốc lâu năm của chủ nhân. Một chút hương nước hoa đàn ông thoang thoảng, sang trọng nhưng nay đã phai nhạt, gợi nhớ về sự hiện diện của Lord Ashton khi ông còn sống. Và rồi, len lỏi qua tất cả những mùi hương ấy, một mùi tử thi nhàn nhạt, khó chịu vẫn còn vương vấn, dù cảnh sát đã thu dọn thi thể. Nó không quá nồng nặc, nhưng đủ để Sean cảm nhận được sự ghê rợn, một lời nhắc nhở lạnh lẽo về cái chết đã xảy ra ở nơi đây. Mùi hương ấy hòa quyện với sự tĩnh mịch của căn phòng, tạo nên một bầu không khí nặng nề, u ám, như thể chính căn phòng cũng đang giữ một bí mật nào đó. Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chỉ càng làm tăng thêm vẻ ma mị cho không gian, khiến mọi thứ trở nên bí ẩn và đầy ám ảnh.



Sau khi đeo đôi găng tay quen thuộc của mình, Sean tiến vào căn phòng, ánh mắt sắc sảo quét một lượt khắp không gian. Mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn sau khi cảnh sát đã hoàn tất quá trình điều tra ban đầu. Chiếc lò sưởi bằng đá cẩm thạch đen im lìm, không một đốm lửa. Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ sẫm màu, những tập tài liệu, những bản nhạc viết tay vẫn nằm ngổn ngang, cho thấy công việc của ông Ashton đã bị gián đoạn đột ngột. Một chiếc gạt tàn bằng pha lê đặt cạnh đó, vẫn còn vương những tàn thuốc đã nguội lạnh. Cô rảo bước quanh phòng, đôi mắt đen không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất. Cô lướt qua những giá sách cao ngất ngưởng, nơi chứa đựng hàng ngàn cuốn sách với đủ mọi thể loại, từ chính trị, kinh tế đến thơ ca và triết học. Trên một giá sách gần cửa sổ, cô nhận thấy một chiếc đồng hồ quả lắc lớn, đã ngừng chạy, kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm, "Đúng nửa đêm...", Sean lẩm nhẩm, một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Sean cúi xuống xem xét kỹ hơn chiếc bàn làm việc. Giữa đống tài liệu, một cây bút máy bằng bạc nằm lăn lóc, cạnh một lọ mực đã đổ ra gần hết. Phía dưới chiếc bàn, một mảnh giấy nhỏ bị vò nát nằm khuất dưới chân ghế, như thể bị ai đó vô tình đánh rơi hoặc cố ý giấu đi. Sean nhặt mảnh giấy lên, cẩn thận mở ra. Những dòng chữ viết tay run rẩy, một vài chỗ đã bị nhòe đi, gần như không thể đọc được, hiện ra:



"...không thể tin tưởng... nguy hiểm...LÀ ÂM MƯU...!!!"



Chỉ vỏn vẹn vài từ rời rạc, còn lại đã bị mờ nhòe không con đọc được nữa, nhưng đủ để khiến Sean rùng mình và dấy lên sự nghi ngờ. Cô nhìn quanh căn phòng một lần nữa, cảm giác bí ẩn càng trở nên rõ nét hơn. Cái chết của Lord Egbert Ashton không đơn thuần là một tai nạn hay một vụ án thông thường. Có điều gì đó sâu xa hơn đang ẩn giấu trong dinh thự Ashton, một bí mật gia tộc đã bị chôn vùi dưới lớp màn sương mù dày đặc của London năm 1900.



_ to be continue _






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro