Chapter 11




Ye Jin mất tập trung. Cơ thể cô run lên bần bật cho đến khi ngã xuống sàn. Y tá Yang đã đưa tin cho cô vẫn đang cúi đầu cảm thấy tội nghiệp cho Ye Jin. Cô cố nén nước mắt và cố đi đến căn phòng đặt thi thể của mẹ cô. Cô đứng dậy với sự giúp đỡ của y tá Yang, người đã đứng bên cạnh cô suốt quãng đường. Y tá Yang dìu cô vào phòng.

Xa xa nơi cô đang đứng, anh nhìn thấy thân thể mềm nhũn của cô bất lực ngã trên sàn. Anh muốn lại gần cô và ôm cô một cái thật chặt. Nhưng anh không thể làm điều đó. Sẽ quá là vội vàng với cô, người vừa bị sốc trước tin này. Tin tức này cũng khiến anh bị sốc. Những lần anh đến thăm mẹ Ye Jin cứ hiện lại trong đầu anh. Ngoài ra, lời chúc phúc của bà khiến anh đứng run rẩy. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi anh xuất hiện trước mặt cô, sau bao nhiêu lâu vậy. Dững cảm, anh bước đi một cách khó khăn. Điện thoại rung lên làm ngăn cản đường đi của anh. Anh hít một hơi dài cảm thấy anh không nên làm như vậy, không phải lúc này.

..............................................................

Ye Jin với bộ hanbok đen đang cúi chào tất cả những người đang đến nhìn mẹ cô lần cuối. Bức ảnh mẹ đang cười thật tươi được bao quanh bởi những bông hoa cúc trắng làm trái tim cô quặn thắt, đau nhói. Cô cúi đầu một cách yếu ớt với tất cả những người đã đến dự lễ tang của mẹ cô.

Cô bé với những bước chân nhỏ tự tin tiến lại gần cô có đeo băng đô hình thỏ mà cô đã mua. Chiếc băng đô cô đã mua khi hẹn hò cùng CEO. Môi Ye Jin từ từ nở thành một nụ cười yếu ớt và cúi người xuống để ngang tầm mắt với cô bé. Đứa bé ôm cổ và vỗ vai cô và không ngừng nói.

"Eomma đừng khóc!! Chae On ở đây..." cô bé nói một cách dễ thương vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. Ye Jin ngượng cười và ôm bé con thật chặt.

"Eomma không sao." cô thì thầm nhưng nước mắt nghẹn ngào và cô lặng lẽ khóc trong vòng tay của Chae On.

Hyun Bin, người đang đứng bày tỏ lòng thành kính với mẹ của Ye Jin mà dần bị phân tâm, quay đầu lại nhìn bức ảnh trước mắt. Anh cúi đầu thật sâu trước khi đặt bông hoa lên bên cạnh bức ảnh. Hyun Bin tới lại gần Chae On và đợi Ye Jin để chờ cô bỏ con ra khỏi cái ôm của cô ấy. Tay anh muốn vỗ vào lưng cô để trấn an nhưng anh đã giữ lại, không biết phải bắt đầu như thế nào.

"Chae On-ah.. chúng ta hãy đợi Eomma bên ngoài nhé con. Eomma phải tiếp khách rồi. Đến với Appa nào.." Hyun Bin tách nhẹ cái ôm của họ ra và ôm Chae On vào lòng.

Ye Jin từ từ đứng dậy và cúi chào Hyun Bin, và anh cũng vậy.

"Cám ơn anh... giám đốc.." cô lầm bầm.

Các vị khách bước vào phòng và dành những lời tri ân cuối cùng cho mẹ cô. Ye Jin không cầm được nước mắt vì những người đã luôn giúp đỡ cô trong khoảng thời gian này. Khoảng thời gian dài mà họ mong ước là hạnh phúc. Y tá Yang đến gần cô hơn và ôm cô thật sâu.

"Lần này em đã làm việc rất chăm chỉ. Em đã làm rất tốt." y tá Yang vỗ nhẹ vào lưng cô khiến cô khóc không thành tiếng. Người đã đấu tranh cùng cô, giúp đỡ cô mà cũng coi cô như là con gái đã bật khóc nức nở cùng cô. Họ tiếp tục ôm một lúc thì đột nhiên y tá Yang từ từ kéo cô đi. Cô ấy lấy một chiếc phong bì trong túi xách và đưa cho Ye Jin.

"Đây là tin nhắn cuối cùng của mẹ dành cho em, hãy giữ nó thật tốt." cô vỗ vai Ye Jin và đưa cô vào phòng.

Ye Jin cố nén nước mắt. Cô không muốn mở nó ra luôn, nó sẽ làm cô mất đi sự tỉnh táo. Ý nghĩ về nó khiến cô bỏ lá thư vào túi. Ye Jin ngồi xuống nghỉ ngơi một chút và đôi mắt cô đờ đẫn trở lại.

"Cháu ăn cái này đi.." giọng của một người phụ nữ lớn tuổi đã đưa cô trở về thực tại. Người phụ nữ đã giúp cô trong toàn bộ buổi lễ và chủ yếu quản lý thức ăn của khách giúp cô. Bà đưa cho cô một chiếc kimbab với một chai nước cam, món cô thích nhất từ khi còn nhỏ.

"Ai đưa cho cháu cái này vậy?" cô hỏi bà ấy một cách yếu ớt.

Người phụ nữ chỉ vào chiếc bàn dài nơi Hyo Jin và Gong Yoo ngồi cùng với CEO của cô và Chae On nằm ngủ bên cạnh. Cũng có một vài người đàn ông mặc trang phục đen ngồi chung một bàn dài với họ. Cô cười nhẹ nhớ rằng xung quanh mình là những người tốt bụng. Người phụ nữ đi ra dọn đồ bỏ lại cô một mình và Ye Jin vẫn sững sờ ngồi một góc.

................................................................................

"Thế còn người Oppa đó thì sao? Ye Jin lại từ bỏ ước mơ của mình sao? Cậu ấy thậm chí còn không biết rằng mình có thể tới Jeju được không. Chắc hẳn cậu ấy đang cảm thấy chán nản thế nào." Hyo jin khẽ rơi nước mắt khi nghĩ tới tình trạng của Ye Jin.

"Anh không biết nữa. Những em biết rồi đấy, Lee Mun Jeong cũng không thể cho cô ấy thêm một cơ hội nào khác. Bà ấy cũng đã đợi Ye Jin rất lâu rồi." Gong Yoo nói khi uống một ngụm rượu soju trước mặt.

Hyun Bin ngồi trước mặt họ lo lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ trong im lặng.

"Oppa, chỉ một lần thôi, anh không thể hỏi bà ấy cho Ye Jin thêm một cơ hội nào nữa sao?"

Hyun Bin có thể cảm nhận được những gì Hyo Jin đang cảm thấy. Anh cũng không thể làm gì được nữa. Anh vuốt nhẹ mái tóc của Chae On, cô bé đnag ngủ trên đùi anh trong khi tay kia của anh lại rót rượu soju vào ly mình và nhấp một ngụm. Uống một hơi cạn ly soju, nhưng kỳ lạ là anh vẫn chưa cảm thấy say. Anh đã uống gần hết chai thứ ba. Anh lại uống một ly nữa thì có một bàn tay ngăn cản anh.

"Giám đốc. Tôi xin lỗi, nhưng Ye Jin sẽ không thích anh uống nhiều rượu như vậy đâu." Hyun Bin quay mặt về phía Hyo Jin đang ngăn anh lại. Anh đặt ly rượu của mình xuống và lắng nghe cô nói. Anh nhếch mép cười khi biết đầu mình bắt đầu đau. Chắc là do rượu. Đầu óc anh cũng rối bời, phát hiện ra tại sao khoảnh khắc này anh lại càng phải buồn hơn.

"Có phải do rượu không?" trái tim anh chợt quặn thắt vì lý do ngớ ngẩn mà anh đưa ra. Đó không phải là lý do thực sự.

"Ye Jin đã nói những điều gì với cô sao?" anh hỏi Hyo Jin, người vẫn đnag khóc trước sự mất mát của Ye Jin.

"Tôi xin lỗi, giám đốc, nhưng Ye Jin sẽ rất buồn khi thấy anh say." Hyo Jin nói trong khi lau nước mắt trên mặt mình.

"Cảm ơn vì sự quan tâm của cô" anh nói một cách yếu ớt và ôm Chae On đang ngủ trên vai. "Tôi nên vè nhà trước khi tôi say xỉn ở đây." anh mỉm cười và cúi chào Gong Yoo và Hyo Jin trước khi rời khỏi đó. Anh bước đi hơi loạng choạng và gọi điện thoại cho người tài xế của mình. Anh vỗ nhẹ nhàng vào lưng Chae On và nước mắt anh bắt đầu ướt đẫm khuôn mặt. Cuộc trò chuyện giữa Hyo Jin và Gong Yoo đã tác động đến anh rất nhiều. Anh không biết phải làm gì. Anh vừa tiến lại gần cô hơn nhưng sự thật lại ập đến với anh.

"Khi nào anh mới có cơ hội để có được trái tim của cô? tại sao thời gian lại trở nên khó khăn với anh vậy?" anh vẫn khóc nức nở trong im lặng đề phòng không đánh thức Chae On.

........................................................................

Joong Ki mang theo một giỏ hoa và bước vào phòng với một nụ cười thật tươi trên môi. Anh đến gần Hye Kyo, người đang ngồi trong im lặng cúi đầu ôm lấy đầu gối. Trái tim của Joong Ki cứng lại khi nhìn thấy hình ảnh của cô như vậy. Anh nhận ra rằng sự xuất hiện của anh trong căn phòng không giúp được cô ấy thoát khỏi những suy tư trong đầu.

"Kyo-ah.." anh từ từ đưa bông hoa cho cô.

Hye Kyo quay đầu lại với Joong Ki.

"Cái gì vậy?" cô ném bông hoa sang một bên và lại cúi đầu xuống. Joong Ki cảm thấy cơn tức giận bùng lên. Anh ấy đã nỗ lực rất nhiều để kiên nhẫn với cô. Cô thậm chí còn không cố gắng hiểu cho anh. Anh ấy đã đặt cô lên trên mọi thứ, nhưng anh không nhận được sự chào đón của cô. Joong Ki nắm lấy tay cô thật mạnh để cô nhìn thẳng vào anh.

"Song Hye Kyo, đủ rồi!!" anh cố giữu giọng của mình để không có vẻ như anh đang mắng cô. Mặt khác, ánh mắt của anh như đang nói với cô. Anh giận cô. Hye Kyo ngửng đầu lên và nhìn thẳng vào anh.

"Đã nói với anh rồi, hãy lấy lại trái tim của cô ấy và con gái của anh." cô lười biếng nói.

"Song Hye Kyo!!" anh hét lên vì cảm thấy bực bội trong suốt thời gian họ ở bên nhau.

Hye Kyo trừng mắt nhìn anh. Đôi mắt đỏ hoa và ngắn lệ. Cô cũng không biết cảm giác của mình.

"Tại sao cô lại hạ thấp giá trị bản thân của mình vậy? Cô là một con điếm sao? Hay cô là..." anh bị một cái tát thẳng vào mặt khi chưa nói hết câu.

Khuôn mặt cô đỏ bừng và đôi mắt cô nhìn anh với ánh nhìn chết chóc.

"Ý anh là gì?" giọng nói chắc nịch của cô ấy đã khơi dậy sức nóng giữa họ. Joong Ki chạm vào má bị tát của mình và cười.

"Hye Kyo-ah... em đã không còn coi trọng những đụng chạm của chúng ta kể từ khi chúng ta kết hôn? Em vẫn khao khát người đàn ông Hyun Bin đó? Vậy thứ mà em định giá là gì? Em không ngại ngủ với đàn ông sao??" anh bị tát mạnh hơn.

Nước mắt Hye Kyo bắt đầu lăn dài trên mặt cô. Khuôn mặt đỏ bừng của cô nói với anh rằng anh đã hạ thấp cô thành công khiến cô tức giận.

"Im đi." cô nói với đôi môi run rẩy.

Joong Ki cảm thấy trái tim như bị xé ra thành nhiều mảnh, anh không biết phải nói gì, anh tràn ngập sự ghen tị với cô. Anh nói ra những lời đó khiến cô nhận ra ai mới là người sẵn sàng đứng về phía cô.

"Hye Kyo-ah.." Joong Ki nói chậm rãi.

"Im đi" cô hét lên trong khi hai tay bịt chặt tai và cô hét thật mạnh. Cô lắc đầu cố tránh những lời tổn thương của anh. Joong Kinawms chặt lấy tay cô và hôn thật mạnh.

....................................................................

Gong Yoo nghiêm túc ngồi trước mặt nhà Lee Mun Jeong.

"Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội cuối cùng, nhà văn Lee." anh cầu xin bà.

Lee Mun Jeong nhìn anh với ánh mắt đầy thắc mắc.

"Gong Yoo, cậu sẽ không thấy vui hơn nếu cô ấy không ở trong đội của chúng ta à? Cậu là người duy nhất ở đây?" bà hỏi anh một cách thản nhiên.

"Tôi cũng thích. Tuy nhiên, không chỉ có vậy, Tôi cũng thích phong cách của cô ấy. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta xây dựng trung tâm xuất bản và lớp học viết với nhiều phong cách khác nhau." anh lo lắng nắm lấy tay mình với hy vọng rằng bà sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.

"Tôi cảm thấy rất may mắn vì đã chọn cậu vào đội của mình. Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Nhưng tôi không thể đợi lâu hơn được nữa. Cô ấy là người đầu tiên bắt tôi phải chờ lâu như vậy đấy." bà nháy mắt với anh và nhấp một ngụm trà với nụ cười mỉm trên khuôn mặt.

.............................................................................

Ngày cuối cùng Ye Jin đã có thể đứng thẳng. Cô chạm vào thùng chứa đầy tro của mẹ cô lần cuối. Cô đặt ảnh của họ cùng với cái thùng và đóng kính lại. Cô đã mất hết nước mắt trong mấy ngày qua. Cô nở một nụ cười để không làm họ buồn thêm một phút nào nữa.

"Eomma.. hãy hạnh phúc trên đó.." cô lắp bắp những lời cuối cùng với nụ cười gượng gạo. Chân cô hầu như không rời khỏi nơi chứa tro và chậm rãi bước ra ngoài.

Một bông hoa tươi nhỏ được dán trên kính gọi cô đến xem cách đó không xa của mẹ cô. Nó được viết đầy những lời xin lỗi trên giấy ghi chú gắn với những bông hoa. Người gửi là Joong Ki, ba của Chae On. Ye Jin xem qua và cảm thấy một cái tên quen thuộc được viết trên đó. Kim Yeo Bin, hình ảnh một thiếu nữ với nụ cười hồn nhiên. Khuôn mặt của cô ấy giống Chae On rất nhiều. Môi Ye Jin nở ra một nụ cười và tiến lại gần đó hơn. Có một số hình ảnh liên quan đến Yeo Bin. Bức ảnh của đứa bé sơ sinh được cho là Chae On. Hình ảnh Hyun Bin ôm lấy Chae On vào ngày sinh nhật 1 tuổi của cô bé và một bức ảnh của Hyun Bin và Yeo Bin thời thiếu niên của họ.

Trái tim Ye Jin co giật mạnh và mắt cô bắt đầu lạnh lại và làm ướt khuôn mặt của cô một lần nữa. Cô cảm thấy bối rối với trái tim mình. Cô thậm chí còn không biết trái tim mình đang đập mạnh vì ai. Điện thoại của cô rung lên cùng với một cái tên hiển thị trên màn hình.

'Hyo Jin-ah." cô chào người vừa gọi mình với một nụ cười gượng gạo.

"Ye Jin-ah, bạn đang ở đâu? Mình sẽ đón bạn sớm. Vì vậy, chờ ở đó nhé.." cô có vẻ đầy lo lắng về phía bạn mình. Ye Jin lặng lẽ lau nước mắt sau khi nghe cô lo lắng.

"Mình không sao. Mình sẽ về nhà một mình... Dù sao, mình đã ăn kimbab và nước cam mà bạn đã cho. Cảm ơn bạn. Nó làm mình cảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều.." cô nói với giọng nói ngập ngừng do vẫn đang ngập tràn trong nước mắt.

"Ye Jin-ah... Mình không đưa kimbab và nước cam cho bạn. Mình nghĩ bạn đã ăn gì đó trong lễ tang rồi." Hyo Jin hồn nhiên đáp.

Ye Jin dừng bước khi nhận ra có điều gì đó không ổn. Những giọt nước mắt cô kìm nén bấy lâu nay lại bắt đầu trào ra. Cô che miệng và cố kìm nén tiếng nức nở của mình. Cô cúp máy ngay lập tức. Ye Jin ôm chặt lấy ngực cô. Cô cắn mạnh môi dưới và tìm kiếm trên tường để giữ thăng bằng.

Sau khi bình tĩnh hơn nhiều, cô chạy đến nơi tổ chức tang lễ và tìm kiếm người phụ nữ đã đưa kimbab và nước cam cho cô trong những ngày lễ tang của mẹ cô. Ở đó, cô đã tìm thấy bà ấy đang bỏ tất cả rác vào một chiếc túi nhựa đen khổng lồ. Cô chạy tới bà ấy bằng những bước sải chân của cô.

"Xin lỗi.." cô nắm tay với hy vọng nhẹ. Cô không biết suy nghĩ của mình là đúng hay sai. Cô cũng đang rối bời. Cô rất muốn gặp Oppa của mình. Cô muốn biết sự thật khi anh rời bỏ cô dù anh đã hứa sẽ quay lại với cô. Tuy nhiên, cô cũng chưa sẵn sàng đối mặt với thực tế. Kimbab và nước cam mà chỉ một số người bạn thân thiết nhất của cô biết. Hyo Jin và Oppa là hai người duy nhất của cô sẽ mang những thứ đó cho cô khi cô buồn.

Người phụ nữ lo lắng quay người lại nhìn cô. " Cô Ye Jin-ssi."

"Xin lỗi, cháu có thể hỏi cô là ai đã đưa cho cháu kimbab và nước cam cho cháu những ngày qua không?" cô cẩn thận hỏi.

"Một người đàn ông đẹp trai đưa cho tôi chiếc kimbab để đưa cho cháu mỗi chiều. Cậu ấy nói rằng cháu không ăn được, nhưng cháu có thể ăn cái đó dù chỉ một chút..." người phụ nữa nói thẳng ra mà không cần suy nghĩ gì thêm.

"Cô có thể mô tả người đàn ông đó được không?" Ye Jin lo lắng đoán trước lời nói của cô. Cô sẽ không bỏ đi cơ hội một lần nào nữa. Dù có chuyện gì thì cô cũng sẽ tìm anh.

Ngừoi phụ nữa mô tả người đàn ông bằng cách lật lại ký ức của bà về thời điểm bà gặp anh vào những ngày đó. Bà giải thích các từ một cách chi tiết và cố gắng không bỏ sót bất kỳ điều nhỏ nào. Ye Jin che miệng với lời giải thích bất ngờ của bà. Trái tim cô bắt đầu đau đớn và cô gần như mất hơi thở.

"Người đưa đồ cho cháu có phải là anh ấy không?" cô đưa cho bà một bức ảnh với bàn tay run rẩy. Người phụ nữa cẩn thận nhìn bức ảnh và nhìn bức ảnh một cách nghiêm túc với đôi lông mày đang nhíu lại, cố gắng khớp bức ảnh và người đàn ông trong trí nhớ của bà. Bà đưa lại bức ảnh cho Ye Jin.

"Đúng là cậu ấy.." bà trả lời một cách thản nhiên, đầy thuyết phục trong câu trả lời của mình.

Ye Jin ôm chặt ngực và cố nén nước mắt khi cô dựa lưng vào tường để giữ thăng bằng. Ye Jin nhớ lại điều cuối cùng mẹ cô đã nói về Oppa. Cô lấy bức thư của mẹ cô với một nhịp tim tăng lên không thể chịu được, đầy mong đợi. Cô mở bức thư và đọc từng dòng một cách cẩn thận.. Từng dòng chữ thêm trái tim có trọng lượng của cô. Cô gần như mất hơi thở. Cô yếu ớt ngã xuống chỗ đó và nắm chặt lấy ngực, không nói nên lời.

"Ye Jin-ssi, cháu có sao không?" người phụ nữa hỏi cô đầy lo lắng.

"Oppa.. em xin lỗi." cô lặp lại lời nói trong tiếng nức nở của mình.

.................................................................................

Hye Kyo ngoại hình ngày càng tệ hơn sau nhiều ngày trôi qua. Đầu óc cô rối bời và cô không biết lý do. Cả ngày hôm nay cô chỉ nằm trên giường và không ăn uống gì cả. Con gái của Joong Ki và nó khiến tình trạng của cô ấy trở nên tồi tệ hơn. Lần đầu tiên khi nhìn thấy Hyun Bin đi cùng con gái, cô đã không cảm thấy đau lòng như vậy. Cô thậm chí còn nghĩ rằng tất cả mọi thứ của Hyun Bin, cô sẽ luôn yêu anh ấy. Cô cảm thấy hối hận sau khi ba cô nói với cô từ chối đính hôn với Hyun Bin đã đánh cô một cách nặng nề. Cô không sẵn sàng để có một cuộc sống với Hyun Bin, người đang đấu tranh khó khăn để giữ được công ty của anh ấy. Cô đã đặt logic của mình trên bất cứ điều gì. Cuộc sống dễ dàng mà cô có được kể từ khi được sinh ra đã khiến Hyun Bin cảm mến và chọn Joong Ki hơn bất cứ điều gì. Cô không bao giờ đấu tranh cho cả cuộc đời mình.

Joong Ki lại gần cô và đặt các món ăn bên cạnh bàn cạnh giường. Anh ngồi bên cô và nắm chặt tay cô. Hye Kyo nhìn sâu vào mắt anh không biết phải phản ứng thế nào nếu ai đó đang yêu mình làm vậy. Tâm trí của cô quay lại những ngày cô bị ràng buộc với Hyun Bin. Anh sẽ không bao giờ làm điều gì đó với cô. Nhưng, cô yêu anh?

"Em nên ăn một chút đi." Joong Ki nói nhẹ nhàng. Hye Kyo nhìn anh với vẻ thắc mắc.

"Em sẽ ăn nó sau.." cô thở dài với đôi môi nhợt nhạt. Cô thậm chí còn không có được một bữa ăn ngon sau sự cố khiến cơ thể gầy đi.

"Làm ơn đi!! Anh sẽ giúp em..." Joong Ki nói nhỏ và với lấy cái đĩa, những Hye Kyo dừng anh lại.

"Làm ơn đừng hành động như vậy, nó làm em cảm thấy gánh nặng nhiều lắm.." cô thở dài làm anh mất bình tĩnh.

"Anh nên làm gì bây giờ?" Joong Ki nghiến răng khó chịu khi bị cô từ chối. Tuy nhiên, không phải cho thời điểm này. Anh mệt mỏi với tất cả những lời từ chối đó.

"Làm ơn, đừng làm gì cả.." Hye Kyo nói nhẹ.

Joong Ki siết chặt hàm bởi lời nói của cô.

"Chúng ta ly hôn đi." Anh khẳng định chắc nịch và bước ra khỏi giường.

"Đừng, đừng mà. Em xin anh đừng làm vậy." cô ấy gần như hét lên. Cô cố gắng bật dậy khỏi giường và bước đến gần anh.

"Anh cảm thấy mệt mỏi với những điều này. Anh không thể sống với em nữa để cảm nhận những sự từ chối của em. Như vậy là quá đủ rồi. Anh không ngại công ty của chúng ta phá sản. Anh không bận tâm với những cổ đông sẽ bỏ anh ra đi." Joong Ki khẳng định chắc nịch.

"Anh đã mất Yeo Bin, người yêu anh chân thành ngay cả khi anh đã làm xấu cô ấy. Ngoài ra, anh đã mất những khoảng thời gian đáng lẽ phải dành cho con gái mình, nhưng anh cũng nhận được sự từ chối của em. Bây giờ anh không còn sợ gì nữa. Anh đã mất tất cả mọi thứ mặc dù.." anh nói thêm.

"Xin đừng..." Hye Kyo ôm anh từ phía sau.

"Em chỉ yêu tiền phải không?" Joong Ki nghiến răng chuộc lại cơn tức giận.

"Em sẽ cố gắn yêu anh. Làm ơn, đừng bỏ em." Hye Kyo nói khi nước mắt cô rơi xuống ướt lưng Joong Ki.

................................................................................

Phần đặc biệt

Hye Kyo quay đầu lại nhìn Hyun Bin xanh xao, người đang đứng trước mặt cô sau khi Ye Jin và con gái anh đi, để lại hai người họ trong căn hộ của anh. Đó là lần Hye Kyo đến thăm anh sau cái đêm mà Joong Ki và Hyun Bin cãi nhau lớn trong văn phòng của Hyun Bin. Cô cất bát cháo vào tủ bếp và cố gắng chuẩn bị cho anh.

"Làm ơn, đừng làm gì ở đây." Hyun Bin nói một cách yếu ớt, cảm giác chóng mặt chiếm lấy anh. Anh xoay người nhìn cô.

"Oppa..làm ơn.." cô thở dài sau khi thấy hành động của anh.

"Cô đã là phụ nữ có gia đình rồi. Thật là cảm thấy sai trái khi cô có mặt ở đây.." anh khẽ ló mắt ra đằng sau.

"Em không yêu anh ấy." Hye Kyo đột nhiên hét lên.

"Chuyện kết hôn không phải là chuyện để chơi đùa.." anh tiến lên một bước vào phòng ngủ của mình.

"Nhưng, anh đã gần như là chồng của em.." Hye Kyo lại hét lên, dừng bước.

"gần như là chồng và Chồng là một điều khác nhau hoàn toàn. Chồng của cô sẽ thấy thế nào nếu cô có mặt ở đây." anh nói.

"VẬY TẠI SAO ANH LẠI ĐỒNG Ý ĐÍNH HÔN VỚI EM. EM YÊU ANH VÀ NÓ SẼ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI.." Hye Kyo hét lên trong lòng và nước mắt bắt đầu trào ra trên khuôn mặt cô.

"Tôi biết, hồi đó tôi là một kẻ hèn nhát. Tôi đã chọn một cách an toàn để giúp công ty vượt qua nguy hiểm. Tuy nhiên, sau đó tôi đã vượt qua tất cả những nguy hiểm sau cái chết của ba tôi. Tôi đã từng nghĩ'tại sao mình phải chấp nhận nếu nó đã đặt tôi vào một tình thế khó khăn'" anh khẽ thở dài và mỉm cười.

"Anh yêu em đúng không???" giọng của cô trở nên cao hơn. " Và người phụ nữa đó. Cô ta là ai?" Hye Kyo bộc lộ cảm xúc của mình. Lời nói của anh đã đâm vào tim cô một cách rất mạnh. Điều đó khiến cô đau lòng. Cô đã yêu anh nhiều năm ngay cả khi cô đã lấy chồng, nhưng cô vừa biết sự thật rằng anh đã không còn yêu cô nữa.

"Họ là những người tôi yêu và tôi muốn giữ suốt đời." anh nói với hơi thở khó nhọc. Nước mắt anh giàn giụa ra hai bên khoé mắt khi anh nói những lời xúc động đó.

"Chae On không phải con gái của anh, đúng không?" Hye Kyo nói một cách thận trọng. Cô ấy sợ một sự thật nào khác mà cô không biết. Sự xuất hiện của cô bé nhỏ với anh khi lần đầu tiên họ gặp nhau thật khiến cô tò mò.

"Chae On là con gái của tôi." Hyun Bin nói và anh cảm thấy mệt mỏi hơn. Hye Kyo thực sự tra tấn anh bằng cuộc trò chuyện như thế này, đầu anh cảm thấy choáng váng hơn.

"Vậy cô ta không phải mẹ của Chae On đúng không? Cô ta chỉ là một nhân viên văn phòng tầm thường." Hye Kyo hỏi anh một lần nữa với nước mắt vì cảm thấy bị phản bội và đánh giá thấp người phụ nữ vừa rời khỏi căn hộ lúc nãy.

"Cô ấy không phải là mẹ ruột của Chae On. Nhưng tôi đã yêu cô ấy ngay từ đầu." Anh trả lời không muốn trả lời thêm. Đầu óc anh quay cuồng và anh chọn vào phòng ngủ để tránh những câu hỏi khác từ cô. Anh đóng chặt cửa.

"Em sẽ không từ bỏ anh đâu..." giọng cô vang vọng khắp căn hộ.

Anh nhăn mặt lại và siết chặt mái tóc để xoa dịu cơn đau.

Tới hẹn lại được gặp lại mọi người. Chúc mọi người một ngày mới vui vẻ.
Mọi người có đoán được anh Oppa đó là ai không sau khi đọc xong chapter này không?
Hẹn mọi người vào chapter mới nhé.😄

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro