Chapter 3
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền nhưng, cô có thể giúp tôi hôm nay không, Ye Jin-ssi?" Giọng nói lo lắng của người đàn ông có thể được nghe thấy sau khi anh dứt lời. Hyo Jin không thể không che miệng, không nói được lời nào. Cô đã rất kinh ngạc khi thấy Ye Jin được gọi bởi CEO.
"Ah... chắc rồi... giám đốc... Tôi sẽ đến sau khi tôi hoàn thành công việc của mình.." Ye Jin nói một cách rón rén, cố gắng ưu tiên công việc của mình trước.
"Ukm, cảm ơn cô, Ye Jin-ssi." anh vội vàng cúp điênh thoại.
Ye Jin và Hyo Jin nhìn nhau, đồng loạt chớp mắt.
"OMO Ye Jin-ah, .. làm sao mà giám đốc biết được số điện thoại của bạn?" Hyo Jin hỏi trong sự tò mò.
"Mình cũng không biết nữa.." Ye Jin chớp mắt. "Mình nên hoàn thành bản báo cáo càng nhanh càng tốt. Có thể là Chae On muốn gặp mình."
Ye Jin nhớ đến Chae On, người sẽ gọi cho cô ngoài giám đốc của cô.
"Bạn có chắc chắn không phải CEO của chúng ta là người cần bạn nhất chứ?" Hyo Jin trêu trọc cô và nhún vai về phía Ye Jin.
"Không bao giờ xảy ra chuyện đó..." cô lầm bầm một cách thẳng thừng.
"Euuhhmm Ye Jin-ah... Mình thấy mặt bạn đang đỏ lên đấy, mình đang dự đoán sẽ có chuyện đang đến với bạn đấy." Hyo Jin nheo mắt với một nụ cười ranh mãnh.
"Bạn đừng có tạo ra tin đồn trong công ty...ssstt.." Ye Jin thì thầm với cô.
"Mình hiểu rồi mà...hahaaahh... Mình không thể chờ đợi tin tốt được.. mong quá ta." Hyo Jin cười khúc khích.
.................................................................................................
"Ye Jin-ssi... Mời cô vào phòng! Giám đóc của chúng tôi đang đợi cô trong đó." Người đàn ông trung niên đeo kính chào cô lịch sự, khiến cô phải cúi đầu chào lại anh. Tay ông ra hiệu chỉ vào cánh cửa và mở nó cho Ye Jin.
"Cảm ơn." Ye Jin cúi đầu nói.
"Không có gì đâu... cô Ye Jin." ông ấy mỉm cười trước khi đóng cửa lại. Ye Jin bước vào phòng của giám đốc và ngơ ngác nhìn xung quanh, không tin vào mắt mình.
Căn phòng lớn gấp ba lần phòng khách ở nhà của cô. Nó chia thành hai khu vực. Phòng chứa giường ngủ nhỏ màu hồng và búp bê, trong khi đối diện là bàn làm việc của giám đốc. Họ chia hai khu vực với ghế sofa và bàn cho khách ở giữa. Căn phòng được sắp xếp gọn gàng ngoại trừ chỗ của Chae On.
Hyun Bin chơi với Chae On trên giường của cô bé và quay ra khi nghe thấy tiếng Ye Jin đã vào phòng.
"Eommaa..." Chae On gọi cô bằng Eomma một lần nữa ngay sau khi cô bước vào trong phòng.
"Appa...Eomma tới rồi..." Chae On nói với giọng trẻ con nhắc Hyun Bin nhìn Ye Jin bằng cách chỉ tay của con.
Hyun Bin liếc nhìn và chào cô bằng một nụ cười. Anh ôm lấy Chae On vào lòng và đi về phía cô.
"Chae On-ah, con chào cô Ye Jin đi.." anh yêu cầu Chae On chào cô và trong giây lát Chae On cúi đầu chào Ye Jin.
"Con gái ngoan.." Hyun Bin mỉm cười xoa nhẹ mái tóc của con gái.
Theo phản ứng, Chae On mở rộng cánh tay của mình để đón lấy vòng tay của Ye Jin.
"Aigoo... Chae On-ah, giỏi lắm.." Ye Jin nói khi ôm Chae On vào lòng.
"Cô Ye Jin cũng nhớ con nhiều.." cô siết chặt vòng tay của mình khiến Chae On cười khúc khích.
"Xin lỗi vì làm phiền cô như vậy, Ye Jin-ssi... Nhưng tôi có một cuộc họp quan trọng sau một tiếng nữa. Nó có thể kết thúc vào đêm muộn và tôi không thể rời Chae On lâu như vậy. .." anh lúng túng nói với cô. Tay anh vẫn tiếp tục xoa vào gáy mặc dù không ngứa.
"Ah... Chắc chắn rồi, giám đốc.. Không sao đâu.." Ye Jin tặng một nụ cười tươi cho giám đốc của cô. Mặt của anh cũng gian nở ra thoải mái hơn sau khi nghe được những lời nói đó của cô. Anh trông vô cùng mệt mỏi với đôi mắt có quầng thâm đen như gấu trúc.
"Cảm ơn nhiều, Ye Jin-ssi..." anh hơi cúi lưng khiến cô cảm thấy hơi bối rối.
"Không sao đâu, giám đốc..." Ye Jin hơi cúi đầu đáp lại.
Hyun Bin vội lấy vội túi xách của anh và túi đồ của Chae On rồi kiểm tra chắc chắn dã tắt hết máy lạnh và đồ điện tử trong phòng trước khi rời đi.
"Ukm, đi xe của tôi đi.. Tôi sẽ đưa cô về nhà.." Hyun Bin hướng dẫn cô ra xe.
"Xin lỗi giám đốc." Ye Jin vô thức dừng bước với cơ thể của cô bị chắn bởi cánh cửa.
"có ổn không nếu tôi đưa Chae On đến bệnh viện... giám đốc? Tôi nên qua đó thăm mẹ tôi một chút." cô hỏi một cách rón rén.
"Ahh... không sao đâu Ye Jin-ssi... tôi cảm thấy rất yên tâm khi Chae On ở bên cạnh cô... Tôi xin lỗi vì tôi có thể tạo ra gánh nặng cho cô như thế này.. Nhưng tôi không thể không tham gia buổi họp này và tôi không thể xử lý được tất cả." Hyun Bin trấn an cô. "Cảm ơn rất nhiều, Ye Jin-ssi."
....................................................................
Hyun Bin rửa tay trên bồn rửa sau khi đi vệ sinh. Cuộc họp kết thúc muộn hơn so với những gì anh đã nghĩ. Anh kiểm tra cổ tay mình, đồng hồ hiển thị gần nửa đêm. May mắn thay, ngày mai là thứ bảy, anh có thể nghỉ ngơi cả ngày nếu anh ấy vẫn là một người độc thân. Nhưng bây giờ anh đã làm ba của một cô công chúa dễ thương như Chae On, anh có thể hi sinh mọi thứ vì con. Nghĩ về Chae On khiến anh thở hắt ra và quên mất mọi mệt mỏi. Chae On rất thích được ra công viên chơi và đi ngắm thú ở sở thú và anh cũng không muốn mình để con ở trong nhà nhìn bốn bức tường một cách nhàm chán.
Cử chỉ của một người đàn ông với bộ lễ phục chỉnh tề như anh khiến anh kết luận rằng anh ta có thể đã đi họp như anh. Thực tế là nhà hàng này cũng thường được các doanh nhân đặt chỗ để hợp ngoài giờ làm việc. Nơi đây phục vụ các món ăn ngon và nhà hàng này mở cửa 24 giờ, thích hợp cho những doanh nhân tham công tiếc việc như anh.
"Lâu rồi không gặp, Hyun Bin-ssi." một giọng nói quen thuộc khiến cho quai hàm Hyun Bin như thắt lại.
Người đàn ông đứng nghiêng về phía anh, sửa lại mái tóc không rối lắm. Vẫn còn quá tự hào về bản thân, anh ấy nghĩ trong khi cười một nụ cười không thân thiện cho lắm. " 2 năm hay 3 năm?? Chúng ta đã không gặp nhau trong từng đó năm nhưng anh vẫn không thay đổi một chút nào." người đàn ông bộc phát suy nghĩ của mình, phớt lờ nét mặt giận dữ của Hyun Bin.
"Anh nhìn gầy đi nhiều Hyun Bin-ssi ... Cuộc sống của anh vẫn ổn chứ." Mỉa mai thốt ra suy nghĩ của mình và siết chặt hàm kìm nén lại cảm xúc bấy lâu nay của mình. Anh ta muốn hỏi thêm nhưng sự cố cuối cùng đã ngăn anh làm điều đó. Anh cố gắng trò chuyện nhẹ nhàng và đưa anh tới gần lại Hyun Bin hơn trước khi anh tuyên bố thôi thúc..
"Anh Song Joong Ki-ssi... Cuộc sống của tôi không phải vấn đề để anh quan tâm.. nhưng anh hãy nhìn lại anh đi.." Hyun Bin nói ngay trên mặt của anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt chết người trước khi anh hiên ngang rời đi."
......................................................................
Giám đốc của cô chưa đến đón con gái và bây giờ Chae On đang ngủ rất say từ lâu rồi. Ye Jin vỗ nhẹ vào mông Chae On để cô bé chìm sâu vào giấc ngủ trên giường của cô. Cô nhíu mày kiểm tra đồng hồ. Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên khiến Ye Jin quay đầu về phía đầu giường, chậm rãi lấy điện thoại xem người đã gọi cho cô khi đã qua nửa đêm.
Màn hình hiển thị tên "Giám đốc". Cô mở to mắt, thở phào nhẹ nhõm. Cô từ từ ngồi dậy và bước từng bước nhỏ ra khỏi giường để không đánh thức Chae On. Cô nhấc điện thoại sau khi đến phía ra ngoài phòng khách.
"Xin chào,.. giám đốc à."
"Xin chào cô, cô Ye Jin-ssi." giọng nói xa lạ nói chuyện ở đầu dây bên kia.
"Tôi là lái xe của giám đốc, tôi không thể nói chuyện được với giám đốc, anh ấy đã bị gục rồi. anh ấy đang say quá nên tôi không biết làm thế nào. Vậy Chae On đang ở đâu? Tôi xin lỗi vì tôi chỉ có thể gọi vào số người cuối cùng anh ấy liên lạc."
"Ah, được rồi anh Kim.. Chae On đang ở cùng tôi... Anh có thể đưa giám đốc đến nhà tôi được không?" Cô trả lời một cách lo lắng.
Ye Jin nhanh chóng đề cập đến địa chỉ của cô. Ngay sau khi cúp máy, cô lấy áo khoác và ví rồi rời khỏi nhà. Cô kiên nhẫn đợi giám đốc của mình trước cửa nhà để đề phòng người lái xe không tìm được địa chỉ nhà cô. Sau gần ba mươi phút chờ đợi, chiếc xe ô tô SUV màu đen xuất hiện không xa nơi cô đang đứng. Chiếc xe từ từ tiến về phía trước, tìm kiếm đúng địa chỉ. Khi biết đó là xe của CEO của cô, chiếc xe tăng tốc đến chỗ cô và dừng ngay bên hông cô, cửa sổ bên cạnh từ từ mở ra và một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống.
"Xin lỗi, cô Son Ye Jin-ssi?? người đàn ông yêu cầu xác nhận danh tính của cô.
"Tôi là Son Ye Jin." Cô gật đầu. "Anh có thể đậu xe ở đó không?" cô chỉ vào chỗ trống có một khoảng rộng cho ô tô đậu vào.
"Chắc chắn rồi.." người đàn ông đậu xe trước chỗ cô chỉ vào. Ye Jin đi theo xe từ phía sau.
Người đàn ông đã đỗ xe, mở cửa ghế sau và cô nhìn thấy giám đốc đnag nằm bất lực và lầm bầm những lời không rõ ràng. Lái xe Kim giúp Hyun Bin đứng dậy và Ye Jin đóng cửa xe trước khi đi theo anh. Ye Jin khoác tay còn lại đi bên cạnh Hyun Bin. Ngay sau khi họ đến trước cửa nhà Ye Jin, lái xe Kim đã đặt anh trên sàn nhà gần cửa chính.
"Anh có thể giúp tôi đỡ anh ấy vào sofa được không?" Ye Jin không biết làm gì với giám đốc nên ngại ngùng hỏi thư kí Kim.
"Được chứ, tôi sẽ giúp cô."
Chắc chắn Hyun Bin được nằm yên vị trên ghế sofa rồi Ye Jin quay ra tiễn lái xe Kim ra cửa và đóng cửa vội vàng. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến cô phải đưa tay quơ quơ trước mũi.
"Chae On, Chae On-ahhh, Appa đến rồi đây.." anh lầm bầm với đôi mắt nhắm nghiền.
Ye Jin nắm chặt tay anh khi thấy cơ thể của anh đã sắp rơi xuống sàn nhà. Khoảng cách gần giữa cô và anh chợt làm trái tim cô nhộn nhạo. Nó đập rất mạnh cho đến khi tiếng nói của trái tim cô làm chói tai.
Cái nắm đột ngột của Ye Jin khiến anh bất ngờ cho đến khi mắt anh từ từ mở ra nhưng vẫn đang rất mơ màng.
"Ồ... Ye Jin-ssi.." anh cười khúc khích và cố gắng đặt lưng dựa vào thành ghế một lần nữa.
Ye Jin dìu anh vào phòng ngủ, để anh có thể nghỉ ngơi. Anh loạng choạng đứng dậy và cơ thể anh đổ hoàn toàn vào cơ thể nhỏ bé của Ye Jin trong khi đầu anh gục vào vai cô.
"Ye Jin-ssi.." anh ngẩng đầu lên cho đến khi mũi anh thu hẹp khoảng cách của họ, chạm vào mũi của Ye Jin. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Ye Jin, thể hiện câu chuyện chưa kể của anh đằng sau chúng. Màu đỏ ngầu, đau đớn và hối hận hợp nhất trên những giọt nước mắt cố nén của anh.
"Ye Jin-ssi... Thật nhẹ nhõm khi đó là em.." Anh nấc lên và cười thành tiếng trong khi tay anh đột ngột nắm lấy mặt dây chuyền ngôi sao trên chiếc vòng cổ của cô.
Ye Jin không hiểu hết những gì anh đang cố gắng nói. Mùi rượu nồng nặc không thể che giấu trên người anh cũng là lúc anh không ở trong trạng thái bình thường.
"Giám đốc à.." giọng cô đột nhiên khiến anh trở nên nghiêm túc.
"Ye Jin-ssi... tôi mệt lắm..." anh nói trong tình trạng say xỉn của mình một cách nghiêm túc. Đầu anh lại gục vào vai cô và rúc thật sâu để tìm kiếm niềm an ủi.
Ye Jin cảm thấy chiếc áo khoác của mình hơi ướt, đứng hình khi nghe anh nói. Nhịp tim của cô tăng mạnh, máu dồn lên mặt khiến má cô ửng đỏ. Một cách thận trọng, cô đưa tay vuốt ve lưng anh nhẹ nhàng, cố gắng dỗ dành anh. Tim của cô đập mạnh hơn khi cô chạm vào lưng anh. Anh là người đàn ông đầu tiên cô dỗ dành. Câu chuyện về anh khiến cô thích thú và đồng thời cũng khiến cô buồn.
"Sẽ ổn thôi, mọi chuyển sẽ ổn thôi..." cô dỗ dành vị CEO say xỉn của mình. "một ngày nào đó..." cô nói thêm sau khi tạm dừng một lúc.
"Tôi rất mệt mỏi..." anh khóc để giải toả căng thẳng của mình. "Tôi cần giúp đỡ.." anh yếu ớt nức nở trên vai cô. Cô từ từ vuốt ve lưng anh, giữ im lặng và cho anh cơ hội trút bỏ gánh nặng.
Chứng kiến tình trạng bất lực của CEO khác xa với tưởng tượng của cô. Người hoàn hảo nhất và đáng tin cậy nhất vẫn cần một người để trút bỏ hết những buồn phiền của mình. Tất nhiên, anh có nhiều việc phải tự giải quyết, điều này đối với một người ba đơn thân và cùng lúc lãnh đạo một công ty lớn sẽ khó hơn bình thường. Đột nhiên, tiếng nức nở của anh dừng lại và đầu anh từ từ ngẩng lên nhưng vẫn đang mơ màng, say sưa. Hai tay anh nắm lấy vòng tay của Ye Jin, tìm thăng bằng cho anh.
"Không... tôi không cần giúp... heheheheheee tôi có thể... ukm...urggghhh." Hyun Bin nôn hết lên áo khoác của cô khi chưa kịp nói hết câu và làm mọi thứ rối tung lên.
..............................................................................
Anh tỉnh dậy với cơn đau tồi tệ trên đầu và hai thái dương. Tay anh nắm chặt lấy tóc để giảm bớt sự đau nhói. Lưng của anh cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn và anh chỉ đang đắp một chiếc chăn mỏng. Từ từ, anh tỉnh dậy và quay đầu lại thì thấy đêm vừa rồi anh đã ngủ trên sàn nhà. Chiếc chăn trùm lên người anh đã trượt dài đến tận eo của anh. Cơn lạnh đột ngột khiến anh phải gật đầu, để lộ phần trên không mặc áo.
"Aishhh..." anh cắn môi dưới, nghĩ rằng đêm qua anh đã thực sự làm sai điều gì đó.
"Hù hù..." anh thở ra nhẹ nhõm khi thấy chiếc quần đùi vẫn ở trên eo anh. Nó tốt hơn anh nghĩ. Anh không làm điều gì đó sẽ khiến anh rối thêm.
Anh quay đầu sang phải và thấy một chiếc giường đơn với các phụ kiện màu hồng trên đó và chắc chăn của con gái anh được gấp trên đó. Anh nghĩ rằng chắc chắn anh ấy đang ở trong nhà của Ye Jin. Mắt anh bắt gặp chiếc đồng hồ chỉ 11 giờ sáng. Anh thức dậy và tìm kiếm phòng vệ sinh. Anh cần tắm rửa sạch sẽ sau khi ngửi cơ thể có mùi của ống cống. không có ai trong nhà ngoài anh. Bước chân của anh đưa anh đến bàn ăn cách phòng ngủ không xa. Căn nhà nhỏ nhưng rất ngăn nắp và sạch sẽ. Mắt anh đảo quanh nơi đó và đột nhiên tìm thấy một tờ giấy ghi trên bàn ăn có một bát canh giải rượu.
"Giám đốc. Tôi xin lỗi. Tôi phải đi tới bệnh viện cùng Chae On. Y tá Yang đã gọi cho tôi vào sáng sớm nay. Trong trường hợp anh thức dậy trước khi tôi về nhà, tôi đã nấu món canh giải rượu cho anh. Tôi đã đặt một chiếc khăn tắm và một bộ quần áo mới trong phòng tắm, phòng khi anh muốn tắm rửa sạch sẽ. Son Ye Jin."
Anh đã mím môi cười sau khi đọc lời nhắn của cô.
"Cô ấy có vẻ như sống rất vất vả!!" anh lầm bầm trước khi bước vào phòng tắm.
......................................................................
Ye Jin bước đi một cách yếu ớt sau khi bước ra từ quầy hành chính của bệnh viện. Chae On nắm chặt tay Ye Jin khi ôm gấu bông của mình. Đôi mắt của Chae On cứ nhìn về phía Ye Jin, người cao hơn cô bé rất nhiều để chắc chắn rằng Ye Jin vẫn ổn. Chae On không hiểu từng từ mà Ye Jin và người quản lý nói. Khả năng ngôn ngữ của cô bé vẫn đang tốt lên hằng ngày nhưng đối với một em bé hơn 2 tuổi thì không thể hiểu được hết tất cả những gì người lớn nói. Chae On tiếp tục bắt kịp Ye Jin từng bước nhỏ cho đến khi cô bé dừng bước.
Ye Jin dừng lại, cảm thấy Chae On đang siết chặt lấy tay mình.
"Eomma... buồn?" giọng nói trẻ con của Chae On khiến Ye Jin phân tâm khỏi tâm trí đang rối bời của cô.
Ye Jin nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Chae On mà thấy mọi thứ trở nên thật nhẹ nhàng. Chae On vẫy vẫy tay ra hiệu cho Ye Jin cúi xuống, chạm đến cơ thể nhỏ bé của em. Đột nhiên, Chae on ôm cô và vỗ vai cô một cách tự tin.
"Ổn...ổn..." Chae On bật ra từng từ để có thể trấn an Ye Jin. Cách cô bé bắt chước Ye Jin khi cô bé được Ye Jin xoa dịu trong lòng.
Ye Jin mỉm cười và ôm lại Chae On vào lòng thật chặt.
"Chae On của chúng ta thông minh làm sao..." Ye Jin khen ngợi cô bé khiến Chae On cười khúc khích.
"Eomma... Chae On.. muốn ..sữa.."
"Aigooo, Con nói rất giỏi đó, Chae On-ah... Appa sẽ tự hào biết bao..." Ye Jin khen ngợi cô bé một lần nữa khiến Chae On vỗ tay hạnh phúc.
"Chúng ta nên mua sữa vị gì đây nhỉ?" Ye Jin nói với Chae On bằng giọng trẻ con của cô ấy.
"Chocolate..Eommaa." Chae On cười khúc khích vui sướng.
......................................................................
Hyun Bin ngồi xuống ghế ở phòng ăn và thưởng thức món canh mà Ye Jin đã nấu. Chiếc áo phông trắng và quần dài màu đen mà Ye Jin mua vào buổi sáng vừa vặn với cơ thể anh. Những thứ chi tiết mà Ye Jin chuẩn bị trước khi cô đi đã giúp anh rất nhiều. Anh không thể nghĩ được mình sẽ ra sao nếu anh ấy ở một mình.
"Chae On sẽ thế nào? Anh sẽ ra sao khi tình trạng đêm qua xảy ra?" anh nghĩ.
Anh rất biết ơn sự giúp đỡ của cô. Cuộc trò chuyện ngọt ngào và tiếng cười nói của trẻ con kéo môi anh thành một nụ cười. Cuộc trò chuyện giữa Ye Jin và đứa con bé bỏng của anh là những điều ngẫu nhiên nhất, thu hút anh ấy nghe toàn bộ câu chuyện của hai người.
Đột nhiên cửa chính mở ra và một giọng nói có một âm vực cao xuất hiện.
"Con đã về.." Chae On hét lên vui vẻ mà không quan tâm đến bất kì thứ gì bên trong.
Hyun Bin đứng dậy và đến gần hai người họ.
"APPAAAA..." Chae On hét lên bằng giọng cá heo khiến nụ cười của ba cô bé mở rộng.
Hyun Bin mở rộng cánh tay và ôm Chae On vào lòng. Chae On ôm chặt lấy ba và cười hạnh phúc.
"Aigoo... con gái của ba thật thông minh...Appa nhớ con nhiều..." Anh hôn liên tục vào mặt Chae On bằng những nụ hôn ngọt ngào trong khi Chae On rúc trong người ba cười khúc khích.
"Ye Jin-ssi.. Tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của em ngày hôm qua và cả hôm nay. Tôi đã nợ em rất nhiều..." anh nói một cách chân thành.
"Không đâu giám đốc.. Tôi ổn mà." cô đáp lại một cách thản nhiên.
"Ye Jin-ssi...." Lời Hyun Bin đột ngột ngừng lại khi Chae On hôn lên má anh một cách liều lĩnh.
"Chae On-ah... Con có nhớ appa không?" Anh đối mặt với Chae On mà hoàn toàn quên đi lời nói với Ye Jin và anh bắt đầu cù vào bụng của Chae On, điều đó khiến cô bé cười thành tiếng.
"Xin lỗi... giám đốc..." giọng Ye Jin làm anh mất tập trung và anh quay mặt về phía cô với nụ cười thật tươi.
..........................................................................
Ye Jin lo lắng đứng đợi trước phòng Lee Hyeok Jae. Cô đã đợi gần vài phút với một phong bì trắng trên tay. Cô tiếp tục nhìn vào chiếc phong bì và lại trầm ngâm suy nghĩ. Ngón tay cô siết vào phong bì và gót chân cô gõ lên theo nhịp điệu. Ye Jin hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ.
"Mọi chuyện sẽ tốt thôi." cô ấy đặt những lời đó trong tâm trí mình.
"Knock..knock.." cô giấu phong bì sau lưng và từ từ gõ cửa.
"Vào trong đi." giọng nói bên trong nói cô vào.
Ye Jin mở cửa từ từ bước vào phòng. Cô đóng cửa lại và từ từ bước vào phòng. Cô từ từ tiến đến bàn quản lý.
Lee Hyeok Jae chuyển hướng ánh mắt của mình khỏi tài liệu anh đnag đọc và chú ý đến sự hiện diện của cô.
"Tại sao lại là Ye Jin-ah?" anh nói với cô.
"Chào buổi sáng, quản lý." cô cúi đầu nhẹ, chào anh.
"Sao vậy?"
Ye Jin đưa phong bì lên bàn và cúi đầu một lần nữa. Lee Hyeok Jae nhìn lên chiếc phong bì và nhấc lên một cách cẩn thận. Trên đó có ghi "Thư từ chức." làm anh ngạc nhiên.
"Sao vậy?"
"Cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong thời gian vừa qua, quản lý..." cô cúi đầu lần cuối trước khi rời khỏi phòng.
Lee Hyeok Jae chết lặng và nhìn vào lá thư.
"Đúng là nhiều lúc mình làm khó cô ấy, nhưng đó không phải ý tôi, cô Ye Jin-ah." Anh nghiêng đầu lầm bầm, trong khi nhìn vào cánh cửa đã đóng lại bởi Ye Jin.
Mọi người có đoán được chuyện gì đã xảy ra khi Ye Jin nộp đơn xin từ chức không?
Ngày hôm qua mình đã nhận được rất nhiều tin nhắn nói là cho nhiều chi tiết tình cảm của Ye Jin và giám đốc Hyun Bin nữa đi. Sẽ có nhiều chi tiết đó nhé, có khi sẽ làm mọi người ngọt muốn đến sún răng. Nhưng từ từ đã nhé, chuyện tình cảm của hai người họ sẽ phát triển dần dần và từng ngày. Mình không thể viết khi vừa gặp nhau đã yêu nhau ngay luôn được. Nếu muốn chắc chắn đây là một mối quan hệ thật sự và bền vững thì hai người cần vượt qua nhiều thử thách lắm nhé.
Mọi người cho mình ý kiến về chapter này nhé. Mình sẽ cố gắng viết nhanh và hẹn mọi người vào chapter sau.
Bonus: Nhưng mình thông báo là chapter sau sẽ có đường nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro