Chapter 8




May mắn thay, họ đến bệnh viện đúng lúc. Chỉ cần họ đến muộn một giây, họ sẽ không thể tưởng tượng được ngày mai sẽ ra sao. Tình trạng của Chae On giống như đang đứng trong một lớp băng mỏng không thể đoán trước được khi nào lớp băng vỡ ra và nhấn chìm cô bé hoàn toàn. Họ không thể biết rằng cô bé sẽ bình phục hay có thể trở nên tồi tệ, nhất là Hyun Bin sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa.

Chae On suýt mất mạng trong thời gian ngắn. Cô bé ngày càng khó thở khi thời gian trôi qua và khóc ngặt nghẽo trông vòng tay của Ye Jin để được hỗ trợ, tuy nhiên Hyun Bin đã lái xe nhanh nhất có thể để đảm bảo Chae On có thể nhận được sự hỗ trợ sơ cứu tốt nhất.

.................................................................................

Cô bé đang say giấc ngủ trên giường bệnh viện với bàn tay nhỏ bé đang được tiêm dịch truyền. Toàn thân cô bé nổi lên những cục mụn đỏ khiến Ye Jin cảm thấy có lỗi với Chae On. Ye Jin nắm chặt tay Chae On và không ngừng cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất cho con. Bác sĩ nói rằng Chae On nên nghỉ ngơi nhiều ngày trong bệnh viện cho đến khi hoàn toàn bình phục.

Hyun Bin đi đi lại lại để chuộc lại sự tức giận và sự hối hận của mình vì đã không bảo vệ được tốt hơn cho con. Tự nhiên, anh lấy trong túi ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa, thói quen của anh khi căng thẳng.

"Giám đốc.." một giọng nói nhẹ nhàng của Ye Jin đưa anh trở về thực tại. Anh không nên hút thuốc trong phòng VIP, đặc biệt là Chae On đang nằm trong phòng.

"Anh sẽ trở lại.." anh đi ra cửa bỏ hai người ở trong phòng.

Ye Jin xoa nhẹ mái tóc của Chae On rồi vuốt ve nhẹ nhàng những ngón tay nhỏ của con. Các ngón tay cũng nổi mụn đỏ làm cô buồn hơn.

"Eomma xin lỗi, eomma xin lỗi con gái yêu.." Ye Jin thì thầm nhẹ nhàng với con ngay cả khi con gái đang ngủ. Cô tựa đầu trên đầu giường và hát một bài hát ru cho Chae On, hy vọng nó có thể giảm bớt sự hối hận của cô khi để Hye Kyo cho Chae On ăn dâu tây.

.........................................................................

Hyun Bin nhanh chóng bước ra khỏi phòng nhưng tốc độ của anh đang chậm lại bởi sự xuất hiện của Song Hye Kyo. Cảm thấy tức điên về vụ việc, anh phớt lờ cô và đi đến khu vườn gần nhất trong bệnh viện. Song Hye Kyo là người không nói nên lời, theo anh vào vườn với cảm giác không ổn. Cô cắn chặt môi mình khi đi theo anh, sợ rằng anh sẽ phát điên lên với cô.

Hyun Bin ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ và bắt đầu hút thuốc, phớt lờ sự xuất hiện của Song Hye Kyo. Vẻ mặt khó hiểu của anh khiến cô càng ngày càng cảm thấy không ổn.

"Hyun Bin-ssi." Hye Kyo bắt đầu rón rén gọi cho anh, biết rằng cô đã mắc sai lầm lớn. Cô thậm chí còn không dũng cảm gọi anh là "Honey" như mọi khi.

Hyun Bin nhìn chằm chằm vào cô ấy mà không nói một lời và tiếp tục hút thuốc một cách bình tĩnh.

"Em xin lỗi, anh Hyun Bin-ssi." Hye Kyo cắn môi với cơ thể run rẩy.

"Đi đi.." anh đáp lại với một sự lạnh lùng bên trong và tiếp tục với điếu thuốc của mình.

"Hyun Bin-ssi... Anh có thể quay lại với em và đừng lại gần cô ta không?? TẠI SAO ANH KHÔNG THẤY EM YÊU ANH NHƯ THẾ NÀO?" Hye Kyo hét lên khi cố gắng thử cơ hội cuối cùng, đó là lựa chọn sai lầm nhất.

"TÔI ĐÃ NÓI RỒI...ĐI NGAY CHO KHUẤT MẮT TÔI" anh hét vào mặt cô. Không chỉ là một tiếng hét, mà cô còn nhận được một cái nhìn sâu sắc từ anh.

....................................................................................

Ye Jin nhận được một cuộc gọi từ Hyo Jin, người đã theo dõi toàn bộ sự việc diễn ra hôm nay. Tay Ye Jin khẽ nắm lấy điện thoại của cô và bắt máy ngay lập tức. Cô đi về phía cửa sổ không muốn Chae On nghe thấy, cô sợ sẽ đánh thức Chae On dậy.

Ye Jin kéo rèm ra. Cô nhìn ra ngoài vườn của bệnh viện để tinh thần được tốt hơn.

"Ye Jin-ah... bạn không sao chứ?" Hyo Jin chào cô, lo lắng cho toàn bộ tình huống vừa xảy ra.

Ye Jin hít một hơi thật sâu và gục đầu xuống cảm nhận sự hối hận trong lòng. Đột nhiên ánh mắt cô bắt gặp Hyun Bin và Hye Kyo đang trò chuyện.

"Ukm, Hyo Jin-ya, mình không sao.." mắt cô tập trung vào hai người trong vườn. Đó không phải là một cuộc trò chuyện, mà là một cuộc cãi vã. Ye Jin có thể nhìn thấy điều đó qua ánh mắt sâu thẳm của Hyun Bin và cách anh phớt lờ mọi lời nói của Song Hye Kyo.

"Cảm ơn chúa... Mình đã rùng mình sau khi thấy giám đốc của chúng ta trong trạng thái tức giận như vậy. Anh ấy sẽ không đổ lỗi cho bạn phải không?" Ye Jin chỉ biết thở dài ngao ngán. "Ye Jin-ah... bạn có nghe mình nói không?" Hyo Jin hỏi lại cô sau khi nghe thấy tiếng thở dài.

"Ukm... Hyo Jin-ya, mình xin lỗi. Có vẻ như mình đã mất tập trung... Mình sẽ gọi cho bạn vào ngày mai.." Ye Jin cúp máy và cùng lúc đó Hye Kyo rời khỏi anh.

Người đàn ông bị bỏ lại phía sau để cô đi không thèm nhúc nhích dù chỉ một phân. Anh ngồi trong khi phần trên của anh hướng lên bầu trền tối đen. Anh ngước lên và ánh mắt họ chạm nhau. Ye Jin nhìn thấy ánh mắt thất vọng và tức giận của anh từ đằng xa khiến trái tim cô quặn thắt hơn. Mặt khác, Hyun Bin nhắm mắt và tiếp tục hút thuốc sau khi nhìn thấy cô, anh để cô theo dõi tình trạng tồi tệ nhất của anh.

Ye Jin đóng rèm lại và nắm lấy ngực mình, cô cảm thấy cơn co giật kỳ lạ đột ngột sau khi nhìn thấy anh. cô không biết cảm giác đó xuất hiện khi nào, nhưng cô thực sự thích nó. Có vẻ như đôi khi cô có thể cảm nhận được những gì anh cảm thấy. Đôi khi, cô cảm thấ rằng họ đang sống trong cùng một cơ thể. Cô hít một hơi thật sâu và ngồi xuống bên cạnh giường của Chae On, xoa nhẹ mái tóc của Chae On.

"Nó thực sự khó khăn cho Appa.." cô thì thầm nhẹ.

"Chae On-ah.. con hãy đối xử tốt với Appa nhé con!! Appa đã làm rất nhiều cho con đấy, con biết không?" Ye Jin nói thêm.

..............................................................................

Một tiếng trước

"Oh.. giám đốc Song.." Hyun Bin quay đầu lại khi giám đốc Hyun gọi một cái tên quen thuộc đằng sau anh. Anh hít một hơi thật sâu cố gắng nở nụ cười nhẹ để không ám chỉ bất cứ ai trong nhóm rằng anh có vấn đề với Song Joong Ki.

"Giám đốc Hyun... xin chào ông.." Joong Ki vẫy lòng bàn tay của mình một cách thản nhiên, như thể anh ấy luôn làm với mọi người.

"Để tôi giới thiệu giám đốc Kim, người đứng đầu HD Enterprise .." giám đốc Hyun giới thiệu Hyun Bin với Joong Ki với một nụ cười thật tươi.

"Ahh... tôi biết anh ấy.." Joong Ki nói như không có chuyện gì, trong khi họ đã có một cuộc chiến lớn trong những ngày qua.

"À.. vậy.. hai người quen nhau à?? Thế giới này thực sự rất nhỏ..." Giám đốc Hyun ngạc nhiên nhìn họ.

Cuộc trò chuyện đang trở nên khó xử cho đến khi một người phụ nữ với giọng với nhẹ nhàng gọi giám đốc Hyun từ đằng xa.

"Ồ,... vợ tôi đang ám chỉ tôi đến gặp bà ấy. Nếu tôi không đi, bà ấy có thể sẽ giết tôi.." giám đốc Hyun di chuyển bàn tay của mình như thể dao cứa vào cổ ông. Giám đốc Hyun rời đi khiến cả hai trở nên khó xử.

Hyun Bin nhận lấy một ly rượu từ một người phục vụ đi ngang qua anh. Joong Ki làm như Hyun Bin và nhấp một ngụm, nhìn Hyun Bin nghiêm túc. Joong Ki rón rén liếc nhìn anh. Anh nên quên tất cả sự ghen tị của mình với Hyun Bin, đề phòng anh phát điên như hôm trước. Anh nên bỏ đi những ký ức của mình về Hye Kyo, người đang khao khát Hyun Bin lần này, nếu không anh sẽ không nhận được gì cả. Anh nên làm một điều gì đó để có được thông tin, ngay bây giờ. Anh nên kết thúc nó nhanh chóng trước khi cuộc hôn nhân của anh với Hye Kyo trở nên tồi tệ.

"Cô ấy ở đâu??" Joong Ki bắt đầu cuộc trò chuyện khi cổ họng anh đang ướt át bởi rượu sâm panh.

Hyun Bin uống cạn ly sâm panh và đặt ly xuống chiếc bàn gần nhất. Ánh của anh trở nên trừng trừng khi nghe được Joong Ki nói thẳng thắn những lời đó.

"Không phải là chuyện của anh nữa... Không phải anh đã nói rồi sao?" anh lạnh lùng đáp lại câu hỏi của Joong Ki.

"Làm ơn, hãy cho tôi thời gian để làm lành với cô ấy!! Anh nên hiểu những gì tôi cảm thấy." Joong Ki nói thêm và uống hết ngụm cuối cùng.

"Con bé thậm chí không có vấn đề gì với anh. Và con bé không muốn gặp anh thêm một lần nào nữa." Hyun Bin lười biếng nói muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

"Vậy được rồi, hãy để tôi gặp cô ấy một lần, tôi sẽ không làm gì cô ấy cả. TÔi chỉ muốn kết thúc mối quan hệ của chúng tôi với cô ấy một cách đúng đắn. Như anh đã biết, cuộc gặp cuối cùng này là quá đủ để kết thúc." Joong Ki nheo mắt thể hiện sự chân thành của mình khiến Hyun Bin bật cười.

"Đừng hành động như một quý ông, điều đó làm tôi buồn nôn..."

"Ý anh là gì??? hả.. thật là một cách bảo vệ tốt.." Hyun Bin lầm bầm những lời cuối cùng trước khi dời đi.

"Có phải là đưa bé đó??" Joong Ki nhìn Chae On chằm chằm khiến Hyun Bin phải làm như vậy.

"Đã nói là không được tới gần, đúng không?" Hyun Bin nói một cách gay gắt và rời khỏi anh ta.

Joong Ki nắm chặt tay khiến Hyun Bin quay mặt về phía anh.

"Cô ấy thậm chí còn không đến vào ngày hôm đó. Chúng tôi đã đồng ý rằng chúng tôi sẽ kết thúc một cách tốt đẹp. Cô ấy thậm chí còn không nói với tôi rằng cô ấy vẫn giữ đứa bé." Joong Ki nói nhát ngừng với anh, cố gắng bào chữa.

"CÚT ĐI!!" Hyun Bin chộp lấy bàn tay của anh ta và trừng mắt nhìn anh ta trước khi rời đi.

....................................................................................

Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo và một người phụ nữ tiến lại gần Ye Jin với nước mắt chảy dài. Ye Jin đứng dậy khỏi ghế và đi về phía trước với dự đoán rằng cô ấy có thể gây ra một tai nạn khác cho Chae On.

"Đi ra..." Hye Kyo nói với thần kinh bất ổn.

"Song Hye Kyo-ssi... làm ơn hãy bình tĩnh lại!!" như một bản năng tự nhiên Ye Jin dang tay ra bảo vệ Chae On.

"Tôi nói đi ra..!!" Hye Kyo nắm lấy tay Ye Jin một cách thô bạo trong khi Ye Jin đẩy cô ấy về phía sau.

"Hye Kyo-ssi.. Đủ rồi!!" Ye Jin đã tự giải thoát cho mình sau khi chắc chắn rằng Chae On đang ở trong không gian an toàn.

Hye Kyo đang định giơ tay lên tát vào má Ye Jin thì bất ngờ đôi tay lực lưỡng nắm lấy tay Hye Kyo từ phía sau.

"Hãy cư xử cho đúng, làm ơn!!" một giọng nói đàn ông đằng sau cô cố gắng kéo Hye Kyo theo sau. Anh để cô làm bất cứ điều gì cô muốn, không liên quan đến vấn đề của cô đối với Hyun Bin. Anh cho cô một khoảng thời gian để chấm dứt tình cảm đang dở dang của cô đối với Hyun Bin. Anh không làm gì cả và chỉ đi sau cô, đoán trước rằng cô sẽ lại một hành động sai trái.

"Đồ khốn... Đừng bao giờ lại gần anh ta... Tôi ghét cô... Tôi ghét cả hai người!!" Hye Kyo hét lên khi nhìn Ye Jin và cơ thể Chae On đang nằm trên giường.

"Joong Ki-ssi.. làm ơn đưa vợ anh ra khỏi đây." Một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông khác phát ra từ phía sau, và Hyun Bin đang nhìn thấy toàn bộ quang cảnh bên trong căn phòng.

Joong Ki kéo người vợ mất kiểm soát của mình ra khỏi phòng. Hye Kyo vẫn hét vào mặt Ye Jin và gọi cô là đồ khốn va những lời nói thậm tệ khác. Ye Jin không thể tin được những gì đang xảy ra. Cô há hốc miệng không tin nổi và ôm lấy lồng ngực cảm giác đau nhói bên trong.

"Điều gì đang xảy ra ngày hôm nay vậy?" cô nghĩ. Cô cảm thấy mọi thứ đêu trở nên sai lầm chỉ trong một phút.

Cô cảm thấy cô như đã làm điều gì đó sai trái với Chae On và làm cho tất cả lộn xộn bằng cách để Hye Kyo đưa que chocolate có dâu tay đó cho Chae On. Có vẻ như việc cho Chae On một quả dâu tây sẽ tạo ra vấn đề khác ở phía trước.

Hyun Bin đóng cửa nhẹ nhàng và đến gần cô hơn trong im lặng. Không nói một lời nào, anh nắm nhẹ vai cô và đưa cô ngồi xuống ghế sofa để trấn an cô, nhưng Ye Jin đã ngăn anh lại bằng cách nắm nhẹ lấy tay trái của anh. Ye Jin nhìn sâu vào mắt anh để nhận được lời giải thích từ anh về sự cố vừa rồi. Cô đã rất thất vọng vào thời gian này, sau khi nhìn thấy Hye Kyo, người đã từng thân thiết với Hyun Bin. Cô không biết cảm giác bắt đầu từ khi nào nhưng cô rất tò mò về Hye Kyo. Cô đã từng nghĩ rằng Hye Kyo là mẹ của Chae On, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt căm thù của cô ấy dành cho Chae On, cô đã nghi ngờ điều đó.

Điều duy nhất cô nhận được là một nỗi buồn sâu sắc trên đôi mắt của anh. Cô không thốt nên lời sau khi nhìn thấy cảnh tượng bất lực của anh. Trong lòng anh thất vọng và cũng sợ hãi, tuy nhiên cô thậm chí còn không biết anh sợ hãi vì điều gì. Cả hai người đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đặc biệt là Ye Jin.

"Nó phải rất khó khăn cho anh... giám đốc.."những từ nhạy cảm từ miệng cô gọi con người thật của anh trở về. Đó là sự suy sụp của anh. Anh mệt mỏi vì mọi thứ, anh muốn nói với cô rằng anh không ổn. Đôi môi thậm chí không thể thốt ra hàng tấn từ bên trong anh, chiếm lấy đôi môi cô nhanh chóng và hút nó thật sâu, trước khi cô nói hết lời.

Ye Jin mất thăng bằng, tự nhiên đặt tay lên vai anh, nhận được những lời không thốt nên lời từ anh. Biết cơ thể run rẩy của cô đang tìm kiếm sự cân bằng, anh nắm lấy eo cô gần hơn, vẫn dùng lưỡi chơi đùa trên miệng cô và nắm chặt gáy cô, cảm nhận hơi ấm từ cô. Cơn tức giận mà anh kìm nén bấy lâu nay đã biến thành một nụ hôn sâu hoang dại lên môi cô, giải toả cơn tức giận vì mọi chuyện.

Anh vượt qua biên giới và ăn hết phần miệng của cô cho đến khi cô bị anh đẩy xuống chiếc sofa dài phía sau cô. Sự đối lập của anh mà cô thậm chí không biết nhưng lúc này khiến cô rùng mình. Lưỡi anh chủ động liếm và xoáy vào bên trong lưỡi cô. Họ không còn là cô nhân viên lễ tân và anh giám đốc của những tháng trước. Bây giờ, họ chỉ là Ye Jin và Hyun Bin. Ye Jin với tất cả cảm xúc hối hận của mình đối với mọi việc, cô ôm chặt cổ anh. Cô cũng đáp lại và làm sâu nụ hôn bằng cách nắm lấy mặt anh bằng tay còn lại, phớt lờ sự bối rối trong giây lát và thẳng thừng bày tỏ sự thất vọng của mình với anh.

Ye Jin cảm thấy nước mắt ướt đẫm má giữa nụ hôn không phải của cô. Là nước mắt của anh, căng thẳng của anh đi qua anh ấy hoàn toàn. Ye Jin cũng cảm thấy đôi môi run rẩy của anh chiếm lấy cô một cách tuyệt vọng. Vào lúc này, Ye Jin đã để anh làm những gì anh muốn để bù đắp cho sự đau đớn của anh ngày hôm nay và cảm nhận được nỗi đau của anh bên trong những nụ hôn. Sự sa sút đó đồng nghĩa với việc Chae On được ba cưng chiều nhất cho đến khi anh hành động quá khác với con người thường ngày của mình. Từ đôi môi không thể đủ, lưỡi anh chu du đến cằm cô, tiếp tục đến cổ cô, anh cắn nhẹ vào làn da trắng sứ mịn màng. Anh đã làm điều đó nhiều lần khiến cô thút thít dưới sự đụng chạm của anh và cô nắm chặt lấy cổ áo anh.

"Giám đốc.." cô vô thức rên rỉ với giọng trầm. Nghe thấy giọng nói của cô, anh dừng lại và thở ra một cách khó nhọc. Khuôn mặt đỏ ửng với đôi môi sưng tấy đang thở dốc khó nhọc trước mặt Ye Jin, chạm vào trái tim sâu thẳm nhất của cô. Vẻ mặt đau buồn của anh được khắc hoạ đầy đủ trên gương mặt. Ye Jin bối rối khi anh đột nhiên quay đầu nhanh và cởi cúc áo trên của mình để cảm nhận sự nóng bỏng đang khơi dậy giữa chúng trước khi ôm lấy khuôn mặt của mình trong bối rối.

"Anh xin lỗi... anh đã mất kiểm soát.." anh nói như bắt kịp hơi thở của mình.

Ye Jin từ từ định vị vị trí của mình và ngồi xuống bên cạnh anh.

................................................................................

Joong Ki kéo Hye Kyo băng qua bóng tối đến xe của họ. Hye Kyo cố gắng giải thoát bản thân khiến Joong Ki càng kéo cô đi.Joong Ki mở của và đẩy cô vào xe.

"Joong Ki-ssi.." Hye Kyo điều chỉnh ánh mắt của mình về phía anh.

"Đủ rồi... Hye Kyo... đứa bé đã bị thương... Về nhà thôi." Joong Ki chi phối toàn bộ cuộc trò chuyện khiến cô không thể nói lên lời. Joong Ki đi đến ghế phụ và đóng cửa trước khi Hye Kyo cố gắng trốn thoát. Joong Ki nhìn thấy cảnh đó mà trái tim tan nát.

"Xin đừng làm vậy nữa.." Anh nói sau khi nhanh chóng ngồi vào ghế tài xế. Joong Ki thở ra một cách khó nhọc.

"Anh biết em sẽ không thích nhìn anh làm vậy với Hyun Bin, nhưng làm ơn đừng hại người khác." anh nói thêm một cách bất lực.

"Tại sao anh lại đột ngột quan tâm em vậy?" Hye Kyo trừng mắt nhìn anh. Sự lạnh lùng trọng giọng nói của cô khiến anh nuốt nước bọt vào cổ họng mình.

"Anh xin lỗi, anh đã nghĩ rằng Hyun Bin sẽ ở đó một mình và anh đang cho em một cơ hội để gặp anh ta để chấm dứt mối quan hệ của hai người.. Tuy nhiên anh ấy đã mang theo một đứa bé và một người phụ nữ. Và anh chỉ biết rằng em đã gây ra mối hỗn độn đó.." anh thở ra một hơi thật sâu.

"Sẽ như nào nếu em không muốn kết thúc mối quan hệ với anh ta?" Hye Kyo nheo mắt nhìn anh.

"Làm thế nào anh mới có thể khiến em yêu anh được, Hye Kyo-ah.. anh đã làm tất cả những gì em muốn rồi.." anh bực bội nói với mớ hỗn độn trong đầu.

"Em đã nói rằng cuộc hôn nhân này là mục đích kinh doanh, không có gì khác hơn là..." cô ấy trả lời thậm chí không quan tâm tới của giác của Joong Ki.

"Anh đã mất cô ấy như em đã nói và em vẫn không muốn anh??" Joong Ki nắm chặt lấy tay cô và bắt cô quay mặt về phía mình.

"Điều gì là quan trọng với cô ta và em? Anh vẫn có thể liên lạc với cô ta.. Không phải em đã nói rằng chúng ta vẫn có thể với quá khứ của mình sao?" Hye Kyo hét vào mặt anh để thuyết phục rằng cuộc hôn nhân của họ hoàn toàn là một công việc kinh doanh.

"Hôn nhân có phải là một trò đùa đối với em không? Em thậm chí không quan tâm cuộc hôn nhân này sẽ sớm phá huỷ chúng ta phải không??? Điều duy nhất em nghĩ tới là Hyun Bin, không phải anh." Joong Ki hét vào mặt cô.

Hye Kyo ngạc nhiên trước lời nói của anh. Joong Ki thở dài thườn thượt và cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình đối với cô.

"Anh đã mất cô ấy. Anh không biết cô ấy đang ở đâu sau khi anh nói rằng cô ấy nên phá bỏ đứa con trong bụng cô ấy..." Giọng Joong Ki trở nên trầm xuống khi từng chữ từng chữ được vỡ ra.

"Cái gì?? Anh đã làm cô ấy mang thai?" Hye Kyo nheo mắt nhìn anh với vẻ hoài nghi.

"ANH ĐÃ MẤT CÔ ẤY... ANH ĐÃ MẤT CÔ ẤY... ANH KHÔNG BIẾT NƠI NÀO... HYUN BIN LÀ NGƯỜI DUY NHẤT BIẾT VÀ ANH TA KHÔNG BAO GIỜ CHO ANH BIẾT CÔ ẤY Ở ĐÂU.." Joong Ki hét lên với cô. "Anh muốn cầu xin, và xin lỗi cô ấy... anh muốn nuôi đứa bé ngay khi anh và cô ấy không sống với nhau. Anh là người sai ở đây, nhưng anh vẫn muốn giữ cuộc hôn nhân này." Joong Ki nói khiến cô mìm chặt môi, không biết nói gì.

Hye Kyo bàng hoàng khi nghe sự thật.

"Anh không biết cô ấy ở đâu... nhưng, anh nghĩ là..." anh lo lắng nuốt nước bọt.

"Anh nghĩ mình đã tìm thấy đứa nhỏ chỉ trong chốc lát.." Hye Kyo há hốc miệng. Đầu óc cô rối bời.

"Anh tìm được con của mình???" Hye Kyo nói lắp bắp khi nghe những lời đó.

"Anh bị dị ứng..." Joong Ki nói thẳng.

"Anh nghĩ rằng đứa bé đã bị di truyền từ anh." Hye Kyo mở to mắt.

....................................................................................

Hyun Bin ôm mặt hít nhiều oxy để làm mới tâm trí rối bời. Anh mò mẫm trong túi để tìm điếu thuốc với bàn tay bận rộn của mình để giúp anh thư giãn dù chỉ một lúc. Ngắm nhìn toàn cảnh, Ye Jin đưa tay lấy dũng khí cho anh.

"Giám đốc... Anh đã giữ nó quá tốt trong thời gian dài. Anh có thể nghỉ ngơi được rồi.." một lời nói chân thành phát ra từ Ye Jin khiến anh bẻ điếu thuốc của mình. Một từ đơn giản nhưng lại chính xác làm trái tim anh nhói lên. Anh cắn chặt môi dưới và bắt đầu nức nở.

"Aish.." anh nguyền rủa.

Ye Jin nắm chặt tay anh tiếp thêm sức mạnh cho anh. Hyun Bin im lặng trong giây lát, cố gắng bình tĩnh, nhưng không thành công.

"Chae On mất mẹ từ lúc mới sinh ra. Anh không có ai khác ngoài con bé." Anh đã gặp khó khăn để kể cho cô nghe câu chuyện khi anh bắt đầu câu chuyện về anh ấy và Chae On.

"Yeo Bin, đứa em gái ngốc nghếch của anh đã bỏ mặc con gái và người anh trai này. Con bé đã bỏ mặc con gái mình." anh đã hết lòng rơi nước mắt. Ye Jin vừa biết sự thật thì im lặng che miệng không tin.

Mắt Ye Jin bắt đầu rơi lệ. Hyun Bin không phải ba ruột của Chae On, điều này càng khiến cô đau khổ hơn. Cô buồn hơn khi biết anh nhận mọi trách nhiệm.

"Em có thích không, Yeo Bin-ah??" anh lầm bầm giữa tiếng nức nở.

Cái nhìn bất lực của anh đã chạm vào trái tim sâu thảm nhất của cô. Sau đó tay Ye Jin ôm lưng anh từ phía sau trong khi tay kia vẫn nắm chặt tay anh. Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, đưa đầu anh vào vai cô, trút bỏ gánh nặng cho anh.

"Anh nhớ con bé kinh khủng..." anh lầm bầm và ôm chặt cô như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự giúp đỡ. Tay anh nắm chặt lấy vạt áo của cô và khóc nức nở trong khi cô siết chặt vòng tay mình về phía anh và nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh với những giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt cô.

'Chắc cô ấy cũng rất nhớ anh... giám đốc.." cô nói với trái tim tan nát của mình. Hyun Bin nức nở ôm chặt lấy cô.

"Anh không muốn bắt cứ ai lấy Chae On ra khỏi anh, kể cả ba ruột của con bé." anh thổn thức nói với cô nhiều hơn. Nếu Hyun Bin không phải là ba của Chae On thì ai là người đàn ông để con gái mình một mình trong thế giới tàn khốc này.

"Anh không có ai khác ngoài Chae On.... Anh không muốn bất cứ ai lấy đi Chae On khỏi anh..." anh khóc nức nở trong vòng tay cô, liên tục nói rằng "anh không muốn ai cướp mất Chae On khỏi anh" bằng một giọng nhỏ ngay khi cả anh đã mệt mỏi vì khóc. Trái tim Ye Jin đau nhói thành từng mảnh khi nghe anh tâm sự hết lòng mình.

"Giám đốc..." Ye Jin khẽ vuốt ve lưng anh nhẹ nhàng.

...........................................................................

Phần đặc biệt

Anh lấy một lát táo và đưa cho bà trong khi anh lấy một miếng khác để ăn.

"Eomonim.." anh lấy một lát táo và đưa cho bà.

Anh không cảm thấy khó xử khi bên cạnh bà và bà cũng vậy.

"Con không cảm thấy mệt sao?"bà hỏi anh yếu ớt.

"Gì vậy? Eomonim???" anh chậm rãi nhai táo.

"cảm ơn con rất nhiều, con trai." bà chuyển hướng tập trung và nhai miếng táo của mình.

"Ah... nó không phải là một vấn đề lớn đối với con.. eomonim."Anh vẫn cười ngốc nghếch như ngày xưa và cắt quả táo khác để đưa thêm cho bà.

"Nếu ta định rời khỏi thế giới này thì con có thể chăm sóc cho Ye Jin được không?" bà nói một cách rón rén. " Ta không biết, ta chỉ không thể tin ai khác ngoài con." anh ngừng cắt quả táo và quay mặt về phía bà.

"Con cũng muốn... nhưng con không nghĩ, con có thể làm điều đó lúc này. Eomomim." anh cười như thể không có gì, nhưng nó thậm chí còn không lọt vào mắt anh.

Bà nắm chặt tay anh và dành cho anh một ánh mắt khen ngợi.

"Đó là lý do tại sao ta không thể nghĩ một người nào khác hơn con, con trai.. Con đã đặt con bé lên trên tất cả mọi thứ trước.. Làm ơn, đừng bao giờ từ bỏ việc theo đuổi con bé. Con luôn được sự đồng ý của ta mà.." bà cười yếu ớt.

"Con hy vọng như vậy, eomonim.." anh nháy mắt với bà và họ cười cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro