Chương 1: Vì sao?
Ban đêm gió lớn rít rào, bên sườn núi là một rừng cây âm u đen tối
Sự âm u này khiến người bình thường nhìn vào liền theo bản năng sinh ra sự sợ hãi, Gió lớn thổi qua vạn cây chao đảo, như sóng biển đang cuồn cuồn đánh vào nhau.
Đúng lúc này, trong rừng cây vắng vẻ truyền đến từng trận tiếng súng cùng tiếng mắng chửi......
"Chết tiệt, tuyệt đối không thể để cô ta chạy thoát,chạy về phía trước, lần này nhất định phải bắt được cô ta."Người nói chuyện chính là một người trung niên trên mặt có vết sẹo lớn
"Anh Miên cô ta còn là con người sao?, ăn mười mấy phát đạn mà còn có thể chạy trốn"
"Cô ta cho dù có là quái vật cũng phải giết, đây là nhiệm vụ tối cao của tổ chức, nếu như hôm nay để cô ta chạy thoát, người chết sẽ là chúng ta.Tăng tốc nhanh lên!"Người gọi anh Miên kia khuôn mặt trầm trọng nói vài câu liền giục
Thời điểm bọn hắn vừa nói vừa chạy về phía trước, trong bụi cây bên cạnh có động tĩnh.
Có một thiếu nữ từ phía sau bụi cây ôm ngực đi ra
Thiếu nữ này khuôn mặt thon dài, mắt phượng, mày liễu, cánh môi hồng đào, chỉ có thể dùng hai chữ tuyệt sắc để hình dung. Dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, mái tóc nâu dài quá thắt lưng tung bay trong gió. Con mắt đen trong đêm tối phảng phất hiện ra sự âm u tĩnh mịch, mặc dù có chút chật vật, nhưng như cũ không che đậy được khí chất cuồng ngạo bao bọc quanh thân.
"Thiên Mị, em đang ở đâu?"Giọng nói lo lắng của một người thanh niên từ trong bộ đàm trên tay thiếu nữ vang lên.
Thiên Mị cầm bộ đàm đưa lên tai, cố gắng áp chế cảm giác đau đớn vì bị trúng đạn, nhẹ giọng trả lời"Em đang
ở toạ độ xx..xx.x ,em không sao,Lâm Dật, anh cùng tiểu Tuệ trở về trước đi"
"Không được! em ở yên đó không được đi đâu, anh sẽ đến yểm trợ cho em"Người tên Lâm Dật nói xong liền không cho Thiên Mị có cơ hội từ chối nào, ngắt tín hiệu.
Thiên Mị bất đắc dĩ lắc đầu, tuy có chút lo lắng nhưng nội tâm nhịn không được vui vẻ, có mấy ai trong thời khắc sinh tử như vậy lại một mực lo lắng cho mình đâu chứ.
Khoảng 10 phút sau, cuối cùng Lâm Dật cũng đến, bên cạnh Lâm Dật là một cô gái khoảng 18 tuổi, da thịt trắng nõn, hai mắt thật to, thanh tú động lòng người.
Cô gái này chính là em gái cùng cha khác mẹ với Thiên Mị, tên cô ta là Thiên Tuệ
" Chị, chị không sao thật tốt quá"Thiên Tuệ vừa thấy Thiên Mị khuôn mặt vui mừng chạy nhanh đến ôm lấy cô, giọng nói như sắp khóc
Thiên Mị mỉm cười xoa đầu cô gái" Chị không sao, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta mau nhanh chóng rời đi"
"Ân, bất quá, trước khi đi, em có lời phải nói cho chị biết."Thiên Tuệ cúi đầu, trong mắt lóe lên một ít hận ý rồi biến mất.
"Lời gì, trở về rồi nói......"lời còn chưa nói hết, Thiên Mị không thể tin trừng lớn hai mắt nhìn về phía dao găm cắm ở trên lồng ngực của mình.
"Tại sao..."Thiên Mị không tin nhìn Thiên Tuệ, lại đưa ánh mắt bi thương chuyển sang Lâm Dật đang đứng quay đầu nhìn chỗ khác.
"Tại sao, haha giờ phút này chị còn hỏi tôi là tại sao, Lâm Dật và tôi vốn thật lòng yêu nhau, chỉ vì chị là đại tiểu thư của Thiên gia mà anh ấy phải thành hôn phu của chị, cho nên, tôi phải giết chị, chỉ cần chị chết hôn ước hai nhà sẽ tự động giải trừ, chỉ cần chị chết tôi sẽ liền trở thành tiểu thư duy nhất của Thiên gia...Haha chị có biết hôm nay ai là người để lộ tin tức của chị không?, ai là người nói vị trí chí mạng duy nhất trên người chị cho tôi không?..haha, là Lâm Dật.., chính là người ngày đêm chị tâm tâm niệm niệm đó, chị chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay đúng không?, Haha bị người mình yêu phản bội cảm giác thế nào hả."
Ngày thường Thiên Tuệ dịu dàng ngoan ngoãn, giờ phút này tựa như kẻ điên vừa khóc vừa cười, khuôn mặt biến đổi vô cùng dữ tợn xấu xí.
Khuôn mặt Thiên Mị sửng lại, hai dòng lệ ở khoé mắt nhịn không được trào ra
Ha ha, không nghĩ tới, bản thân không chết ở trong tay địch nhân, ngược lại lại chết trong tay chính người mình yêu, cùng cô em gái mà mình tín nhiệm nhất.
Trước khi ngã xuống đất, Thiên Mị âm thầm thề, một kiếp này là cô mắt mù mới nhìn người không rõ, mới có thể rơi vào kết cục này, nếu có kiếp sau cô tuyệt sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, đoạn tình tuyệt ái, sống cả đời lãnh tình.
...
"Bốp"
" Đánh! đánh mạnh lên cho ta, cái thứ phế vật như nàng cũng dám tranh người với bổn hoàng nữ!"
"Tam Hoàng nữ ..đừng đánh nữa, Cầu xin người đừng đánh nữa, điện hạ sẽ không chịu nổi mất!"
"Ngươi lại vì phế vật này cầu xin ta!, ..Tránh ra..,đánh, tiếp tục đánh cho ta"
"Tam hoàng nữ! đừng mà.."
Trong mơ hồ, dường như Thiên Mị nghe thấy có tiếng người nào đó gào to kêu khóc còn có cả tiếng mắng chữi, cảm giác thứ hai chính là cái gì đó đánh vào mông cực kỳ đau đớn! cố gắng mở mí mắt nặng nề ra để nhìn, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua vì cơ thể quá yếu.
Đột nhiên, một cánh tay ấm áp vững chãi ôm lấy nàng, giọng nói dễ nghe kèm theo theo tiếng khóc vang bên tai nàng"Tam hoàng nữ cầu xin người, cầu xin người đừng đánh nữa"
Là ai, giọng nói dễ nghe này là của ai?
Thiên Mị nghi hoặc, há mồm định hỏi nhưng sau một khắc lại bất đắc dĩ vì đau mà ngất đi. . . .
...
Đau!
Không biết qua bao lâu, Thiên Mị mới lấy lại được ý thức lần nữa, vừa tỉnh lại chỉ thấy phần mông đau rát, cả người như không còn sức lực, Thiên Mị cố gắng lấy tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, ngẩng đầu mờ mịt nhìn xung quanh, trước mặt màn lụa trắng phiêu phiêu, chăn gối mềm mại như tơ lụa, mùi trầm hương tràn ngập trên chóp mũi. Cả bầu không khí im ắng lộ ra sự quỷ dị. Nàng không phải bị đâm chết rồi sao, như thế nào lại ở chỗ này?
Duỗi tay sờ vào lồng ngực, không cảm nhận được 1 chút gì về dấu tích của vết thương
Cảm giác khi dao đâm xuyên thấu trái tim, bây giờ nàng còn có thể rõ ràng cảm nhận được,tại sao vết dao cấm vào kia lại không thấy nữa, tại sao nàng lại còn sống?.
"Điện hạ nàng tỉnh rồi, nàng có đau lắm không?"
Thiên Mị còn đang nghi hoặc, bên tai đã truyền đến 1 âm thanh nhẹ nhàng, mê người mềm mại ôn nhu.
Thân thể Thiên Mị bỗng chốc cứng đờ, vội vàng quay đầu qua bên cạnh nhìn
Nằm bên cạnh nàng, chính là một nam tử, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, hắn một đầu tóc bạch kim dài mềm mượt, mặt mày như họa, môi mỏng đỏ mọng, dịu dàng như hoa trà nở rộ, lại mê hoặc lòng người như hoa anh túc, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ đoạt hồn kẻ khác!
Đột nhiên,nàng có chút thất thần, nếu bây giờ có hàng vạn bông hoa nở rộ nơi này, nhất định sẽ vì gương mặt tuyệt mỹ này mà ảm đạm, tàn héo.
Đời người, bất luận là nam hay nữ, nếu gặp qua một lần nhất định sẽ vì dung nhan khuynh đảo chúng sinh này, cam tâm vì hắn mơ mơ màng màng cả đời!
Giờ phút này, người nọ đang tựa lưng vào thành giường, đôi mắt ôn nhu dịu dàng đang lo lắng nhìn nàng.
Điều hết sức quan trọng chính là... hắn chỉ che tấm chăn trên người,hoàn toàn không có mặc y phục.
"....."
"Ngươi... là ai? "Thiên Mị hồi thần vội vàng lùi lại, vừa cao giọng hỏi vừa quét đôi mắt lạnh nhìn bốn phía xung quanh, quan sát lại lần nữa mới nhận ra quang cảnh quá mức xa lạ kỳ quái, giường lớn cao ngất, gương đồng bát giác, gỗ mộc đỏ thẫm, bình mai cổ kính... Đây là quốc gia nào? Trong óc nhanh chóng lướt qua một chuỗi tên, từng quốc gia một loại bỏ, hơi nhíu mi, nhìn như thế nào cũng như phim cổ trang trên TV?
Hơn nữa nam tử tuấn mỹ bên cạnh này, hắn ta lại còn xưng nàng là ' Điện hạ ' cách xưng hô này rất là không thích hợp.
Thiên Mị phòng bị nhìn nam tử, chân trần nhảy xuống giường, lấy tốc độ nhanh nhất đến trước gương đồng nhìn nhìn
Trong gương liền xuất hiện một nữ tử, tóc đen mượt mà, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, da trắng như tuyết, mắt tựa hồ thu, nhưng cái khiến nàng thất kinh nhất chính là, nữ tử trong gương này không phải nàng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???
Không lẽ ...tiểu thuyết xuyên không trên mạng là có thật?, nàng chẳng những không chết mà còn xuyên không rồi.
Nam tử kia hơi ngạc nhiên trước loạt hành động của Thiên Mị, tỏ ý không ngờ bị nàng hỏi câu này, hắn đứng dậy khoác y phục lên người, mới nhẹ nhàng nói:"Điện hạ nàng chẳng lẽ ngay cả Cẩn Y cũng nhận không ra sao?"
"Nơi này là chỗ nào? Ngươi là ai? Ta là ai?..nói, không được hỏi lại!"Thiên Mị hung hăng quay đầu lạnh lùng nhìn nam tử tự xưng Cẩn Y kia
Nam tử hơi giật mình trước thái độ của Thiên Mị, đáy mắt hiện ra tia sầu lo: "Nơi này là Đông Ly hoàng triều năm thứ 30, nàng là..tứ Hoàng nữ điện hạ.."
Thiên Mị đen mặt thầm nghĩ trong lòng: ngươi vẫn gọi ta là điện hạ, không hỏi cũng biết rõ. Thiên Mị bực bội hỏi lại: "Ta hỏi là, tên của ta!"
Nam tử nhanh chóng cúi đầu: "Cẩn Y không dám gọi thẳng tên của điện hạ"
Thiên Mị duy trì vẻ hờ hững, thản nhiên nói: "Ta kêu ngươi nói thì ngươi nói, ta không trách ngươi"
"Điện hạ…"Thanh âm thoát ra khó khăn.
Nam tử chần chờ, đến hơi thở cũng ngập ngừng e dè khiến Thiên Mị mất hết cả kiên nhẫn: "Nói"
Thiên Mị quát khẽ một tiếng, quyết đoán lạnh lùng nghiêm nghị dọa cho nam tử nhất thời run lên một cái, đầu càng cúi xuống thấp hơn"Điện..điện hạ họ Thiên tên Mị"
Thiên Mị?, cùng tên với ta sao?
"Còn ngươi!"
"Nô gia Nam Cung Cẩn Y, là Chính phu của điện hạ"Nam tử vẫn một mực cúi đầu nhẹ nhàng nói
"Nam Cung Cẩn Y?"
Rốt cuộc hắn ta là ai, mà khoan đã hắn vừa nói hắn là chính phu của ta?
Phu? - Lão công?
WTF
"Ngươi nói, ngươi là phu quân của ta??là người của ta"Thiên Mị toàn thân cứng ngắc môi bắt đầu giật giật
Nam Cung Cẩn Y ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu như gà mổ thóc: "Không sai! Nô gia Nam Cung Cẩn Y, còn có ba thị quân trong phủ đều là người của điện hạ!"
"Cái gì!!! Bốn người! Bốn lão công! Trời ơi, ta như thế nào có tới bốn trượng phu!"Thiên Mị không còn giữ được vẻ hờ hững, tay bất giác giơ lên xoa xoa ấn đường
"Điện hạ, nàng rốt cuộc bị làm sao, đừng doạ Cẩn Y"
Nam Cung Cẩn Y lo lắng đi tới gần Thiên Mị, định duỗi tay xem nàng như thế nào, bị nàng gạt ra"Ta không sao, ngươi ra ngoài đi"
Nam Cung Cẩn Y muốn nói lại thôi, hắn khẽ gật đầu: "Đã như thế, Cẩn Y cáo lui. Nhưng nếu điện hạ có việc gì, hãy cho gọi Cẩn Y"
Nam Cung Cẩn Y nói xong liền không nhanh không chậm rời phòng ngủ. Trong ánh sáng, bóng lưng hắn có chút cô độc, đơn bạc
Thiên Mị chờ bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa liền dời tầm mắt, mệt mỏi đi đến giường lớn ngồi xuống, vừa ngồi xuống, vết thương trên mông nhói lên khiến nàng hơi nhíu mày, nhưng vết thương ngoài da này cũng không bằng 1 phần 10 nỗi đau trong lòng nàng bây giờ.
Nội tâm đau đớn, cứ như bị vạn tiễn xuyên tâm! Thiên Mị nàng hối hận nhất chính là đã mở lòng ra với Lâm Dật!
Ba năm trước Thiên gia cùng Lâm gia liên hôn, tuy rằng nàng không quá thích cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng lời của cha mẹ nàng bắt buộc phải chấp nhận, hơn nữa trước nay Lâm Dật vẫn luôn dùng bộ mặt 'Vị hôn phu tốt' đối diện với nàng, khiến nàng ngày qua ngày cảm động, liền đem tâm trao cho hắn, ngay cả vị trí chí mạng của bản thân cũng không chút nào phòng bị nói với hắn
Thế nhưng không ngờ tên cầm thú này lại không xứng làm nam nhân, lại thông đồng với em gái của nàng! phản bội nàng!
Thống hận! Hối hận! Tuyệt vọng!
.....
Các tiểu mỹ nhân ủng hộ bộ truyện mới của Mị nga, êu êu😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro