Chapter 2 : Hồng Tử Bạo
Bước chân Hoa chậm rãi tiến về phía quái vật, như thể có một sợi dây vô hình kéo cô lại gần. Trong lòng bàn tay, một dấu hoa hồng đỏ rực khắc sâu vào da, phát sáng yếu ớt nhưng bất thường.
Quái vật gầm lên, dịch đen rỉ ra từ miệng như một thứ máu độc. Nó đột ngột vồ tới, nhanh như cắt.
Hoa không né. Cô nghiêng người, một tay chộp lấy cổ nó.
Con quái này — kẻ từng đánh cả Phát đến mức phải tạm ngất đi — giờ đây lại run rẩy như một con thú non trong tay cô.
Một tiếng trước
Ở một góc thành phố đổ nát, một con mèo trắng lao đi giữa những bức tường sập. Sau nó là bầy sinh vật mang ấn hoa đen trên trán, gầm gừ không dứt. Con mèo chính là Yu — con mèo hoang Phát và Hoa từng gặp trước khi thảm họa bắt đầu.
Vết lông trắng dưới bụng Yu chợt phát sáng, đổi từ trắng sang đen, rồi bừng đỏ chói lòa. Bọn quái phía sau lập tức lùi lại, lấy móng che mắt.
Trong ánh sáng ấy, thân mèo tan thành những sợi hồng quang, rồi kết lại thành một người đàn ông, đôi mắt sắc như lưỡi dao, đang chạy dọc theo những con hẻm nhỏ.
Ông dẫn bầy quái vào một lối cụt. Trong khoảnh khắc, từ tay ông bật ra một thiết bị kim loại, tiêm nhanh vào cổ từng con một. Dịch đen ngừng chảy, hơi thở chúng chậm lại. Bằng giọng đều đều, ông ra hiệu:
—" Đến lúc thu hoạch".
Một con robot từ xa lao tới, gắp từng con quái lên rồi biến mất về hướng một trung tâm bí mật. Ngay khi bóng robot khuất dạng, ông đàn ông lại hóa thành Yu, tung tăng như chưa từng xảy ra gì.
Yu lang thang qua nhiều phố đổ nát, cho đến khi thấy một cô gái nằm dài trên đất, bụi phủ đầy người. Một mảnh tường lớn đè nặng lên chân cô, khiến máu thấm ra từ gấu quần. Trên cổ, một cánh hồng đỏ đang nhạt dần sắc. Yu dừng lại, ánh mắt lóe lên chút gì đó khó đoán.
Trở lại với Hoa
Khi đã túm được con quái, cô quăng nó thẳng vào một mảng tường sập. Dấu hoa trong lòng bàn tay rực hơn, nóng như lửa.
Cô lao tới, tung một cú đấm vào bụng nó. Tiếng rống vang lên, kéo dài, khàn đục.
Quái vật loạng choạng đứng dậy, ấn hoa đen trên trán như sôi lên, dịch đen tuôn xối xả. Nó bổ một cú xuống đất, mặt đường nứt toác. Hoa né kịp, nhưng bàn tay cô chợt đau buốt.
Trong khoảnh khắc, cô như tỉnh lại khỏi cơn mơ. Cơ chế bản năng đã thôi dẫn dắt — giờ là ý thức rõ ràng. Và với ý thức đó, cơn đau cũng rõ ràng hơn.
Quái lại lao đến. Hoa giơ tay đỡ, và… từ lòng bàn tay, vài cánh hoa hồng thật sự rơi ra, chậm rãi xoay tròn giữa không khí. Rồi BÙM! — một vụ nổ đỏ rực thổi con quái bật lùi.
Cô không kịp ngạc nhiên. Lần này, hai tay Hoa đưa thẳng về phía trước, hàng loạt cánh hoa tách ra từ hư không, lao đến bao vây con quái.
BÙM! BÙM! BÙM!
Những vụ nổ liên hoàn, mùi khói và hương hoa trộn lẫn, khiến không gian đỏ lửa và ngạt ngào.
Con quái rú lên, lùi từng bước. Nhưng Hoa… lại tiến lên từng bước. Và mỗi bước, thêm nhiều cánh hoa xuất hiện, phát nổ như pháo hoa tử thần
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro