Chap3.2: Thắt lưng sao Kim

4.

Mặc dù đã là buổi trưa, nhưng học sinh của mỗi lớp vẫn ùa ra hành lang. May mắn thay, Wat đã tìm được một góc yên tĩnh để cậu và Ayan nói chuyện.

Trong mắt cậu , Ayan nhỏ gầy gò, tóc xoăn trông giống như một kẻ gây rắc rối. Mặc dù khuôn mặt của cậu ta khá ngây thơ, nhưng có một luồng khí xung quanh cậu ta cho thấy rõ ràng cậu ta không phải là loại người mà bạn muốn gây rối. Sẽ không ngạc nhiên nếu Ayan có liên quan đến điều gì đó tồi tệ ở Suppalo.

Nhưng Wat và bạn bè của cậu thì không như vậy. Đối với cậu, "có thể liên quan" có nghĩa là "vô tội cho đến khi chứng minh được điều ngược lại". Thực tế là Ayan đã chuyển từ một trường đối thủ và do đó có thể đang cố gắng hạ bệ Suppalo từ bên trong không có nhiều ý nghĩa đối với cậu. Ayan có vẻ như cậu ta vượt lên trên những điều như vậy.

Ayan không lãng phí thời gian. "Về Akk... Đừng quá coi trọng những gì nó nói trong lớp hôm nay. Nó chỉ lo cho mày thôi. Akk không muốn mày tụt hậu trong học tập."

Đấy hoàn toàn không phải là điều Wat mong đợi cậu ta sẽ nói. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu to của cậu ta , không hiểu gì cả. Ayan thở dài một chút, nhìn về phía cửa lớp học.

"Trong bài học của Cô Waree," cậu ta giải thích, giữ giọng nói nhỏ để không bị nghe lén. Ayan lại nhìn về phía cửa lớp học.

Wat không khỏi thấy sự do dự của cậu ta buồn cười. "Mày sợ nó sẽ nghe thấy mày à?"

"Tao chỉ không muốn hai người giận nhau vì chuyện do lỗi của tao thôi, được không?"

Wat nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta một lần nữa, cố gắng xác định xem cậu ta có nói thật không. Như thường lệ, khuôn mặt của Ayan không biểu lộ cảm xúc, nhưng bên dưới sự tĩnh lặng, thường có thể bắt gặp một chút gì đó khác - một tia vui sướng hoặc hài hước chạm vào mắt cậu hoặc khóe môi cậu ta. Wat rất giỏi đọc khuôn mặt của mọi người. Đó là khả năng cậu đã mài giũa khi xem phim. Nhưng lần này, không có cảm xúc sâu sắc nào ẩn giấu trong đôi mắt của Ayan. Có vẻ như cậu ta đang nói thật.

Wat nhún vai. "Tao hiểu Akk quá rõ để có thể giận nó. Nó chỉ không hiểu nỗi ám ảnh của tao với phim độc lập - đó là những gì tao đang làm trên điện thoại của mình."

Môi Ayan hơi cong lên khi cậu ta gật đầu. "Được rồi, tốt, tao đoán vậy. Nhưng đó thậm chí không phải là điều tao muốn nói với mày. Tao muốn hỏi về Thua."

Wat gần như há hốc mồm. Cậu luôn cho rằng lý thuyết của Kan về việc có điều gì đó lãng mạn giữa Ayan và Thua là hoàn toàn vô lý bởi vì, với cậu, Ayan chưa bao giờ có vẻ gì hơn là hơi khó chịu khi ở bên Thua. Tuy nhiên, Wat đã không nói với bạn bè mình điều đó, bởi vì cậu nghĩ thông tin đó có thể hữu ích sau này. Cậu thích quan sát hành vi của những người xung quanh và cậu chưa bao giờ sai trước đây. Cho đến bây giờ.

Cậu đợi Ayan nói tiếp.

"Thua biết về Lời nguyền Suppalo, đúng không?"

"Ý mày là sao?" Wat hỏi. Đó không phải là hướng mà anh nghĩ cuộc trò chuyện này sẽ đi đến.

"Ngày đầu tiên tao đến, Cô Sani có nhắc đến việc cha của Thua cũng từng học ở đây. Vậy nên ông ấy hẳn phải biết đến lời nguyền này, đúng không?"

Thường thì tâm trí Wat sẽ lang thang trong giờ học, nhưng cậu nhớ ngày hôm đó. Cô Sani đã giới thiệu họ với Ayan và sau đó hỏi liệu có ai sẵn lòng dẫn cậu ta đi tham quan không. Thua đã tình nguyện.

"Một sự lựa chọn tuyệt vời!" Cô Sani đã nói vào thời điểm đó. "Ai có thể hiểu rõ các quy tắc hơn một sinh viên Suppalo thế hệ thứ hai? Cha của em sẽ tự hào lắm."

Thua không thấy câu đùa này buồn cười. "Chuyện này không liên quan gì đến cha em."

"Đó không phải là cha ruột của cậu ấy," Wat giải thích với Ayan. "Cha thực sự của cậu ấy đã mất từ lâu rồi. Cô Sani đang nói về cha dượng của cậu ấy."

Một vẻ hiểu biết hiện lên trên khuôn mặt Ayan. Wat từng tự hỏi tại sao Thua lại sửa lại bất kỳ ai gọi cha dượng mình là "cha", nhưng cậu nhận ra rằng đó là vì những từ đó không có cùng ý nghĩa với cậu.

"Vậy thì có khả năng Thua không biết gì về lời nguyền cả," Ayan nói như thể cậu ta đang tự nghĩ.

"Mày biết gì về lời nguyền?" Wat hỏi.

Điều làm cậu ngạc nhiên là Ayan trả lời cậu. "Tao nghe nói rằng trong quá khứ đã có những vụ tai nạn xảy ra giống như trong truyền thuyết Suppalo - những vụ tai nạn đang xảy ra lần nữa bây giờ - nhưng điều tao không biết là chúng xảy ra khi nào trước đây..."

"Trong lúc nhật thực."

"Cái gì?"

"Người ta kể rằng lời nguyền này gắn liền với nhật thực, vì vậy lời nguyền có khả năng tái diễn cao hơn vào những năm có nhật thực."

"Năm nay còn có một cái?" Ayan nhíu mày, mở to mắt, Wat có thể thấy được cậu ta thật sự bị sốc, trước kia cậu ta không biết chuyện này.

Trước khi Wat kịp trả lời, một tiếng "Này!" lớn đã ngắt lời họ. Kan và Akk vừa bước ra khỏi lớp học và Akk gần như sùi bọt mép khi nhìn thấy Ayan.

"Chúng ta đi ăn thôi," Kan nói với Wat.

Khi Wat quay lại để chào tạm biệt Ayan thì cậu ta đã bước đi rồi.

____________________________________

5.

Nhà ăn nằm ở tầng dưới cùng của tòa nhà chính. Do số lượng học sinh tại Suppalo quá đông, trường đã ban hành chính sách cho học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông nghỉ trưa cách nhau một giờ. Mặc dù vậy, nhà ăn vẫn đông đúc.

Akk và bạn bè anh ngồi riêng ở góc như thường lệ và Wat kể cho họ nghe về cuộc trò chuyện của cậu với Ayan.

"Nó nghĩ Thua có thể liên quan đến lời nguyền sao?!" Kan hét lên, đập mạnh nắm đấm xuống bàn giữa lúc Wat đang kể chuyện. Miệng hắn đầy thức ăn và môi hắn nhuộm đen vì nước tương trong món xào.

Akk không quan tâm đến phần đó như Kan, nhưng lông mày anh vẫn nhíu lại. "Tao đoán là nó không quan tâm đến Thua sau cùng nó chỉ quan tâm đến lời nguyền."

"Có vẻ vậy," Wat đồng ý, cắt miếng bít tết thành từng miếng vừa ăn.

"Tao không hiểu. Lời nguyền đó có gì thú vị vậy?" Kan hỏi.

"Thua có gì thú vị vậy?" Wat phản bác.

Kan lúng túng trước câu hỏi và chỉ có thể lẩm bẩm, "Có rất nhiều điều thú vị về Thua," trước khi Akk ngắt lời hắn.

"Tao chắc chắn nghĩ rằng nó đã làm gì đó vào ngày xảy ra tai nạn xe hơi", Akk nói, mắt anh tập trung vào mục tiêu của mình. Hôm nay, Ayan đã chọn một đĩa từ cửa hàng cơm và cà ri. Cậu ta không bao giờ ăn cùng một thứ hai lần.

"Có thể vậy, nhưng mọi thứ khác liên quan đến lời nguyền đều xảy ra trước khi Ayan bắt đầu đi học ở đây", Wat nói.

Akk nhún vai. "Có thể nó có đồng minh."

"Mày đã theo dõi nó một tuần rồi," Wat chỉ ra. "Mày có thấy nó nói chuyện với ai khác không?"

Akk nhấp một ngụm từ bình nước của mình. Câu trả lời cho câu hỏi đó là một nghịch lý vì không, anh chưa từng thấy Ayan nói chuyện với bất kỳ ai khác, nhưng bản thân điều đó không phải là đáng ngờ sao?

"Ngày nay, có nhiều cách để nói chuyện với mọi người", anh nói, miệng đầy mì ống hải sản. "Không nhất thiết phải gặp trực tiếp".

Wat có vẻ không ấn tượng với câu trả lời của anh. Cậu thở dài. "Thôi kệ. Nó cũng hỏi tao về mày nữa đó."

Akk không chắc tại sao, nhưng chỉ cần nghe câu đó thôi là tim anh đã đập nhanh. "Cái-Cái gì cơ?"

"Ồ, nhìn kìa," Kan trêu chọc. "Mày phấn khích đến nỗi mặt tái mét."

"Nó chỉ muốn giải thích tại sao mày lại phản bội tao hoàn toàn trong lớp của Cô Waree. Nó nói mày lo lắng cho tao. Rằng mày không muốn tao chậm trễ trong việc học."

Akk không thể tin được. "Thật sao? Tại sao nó lại làm thế?" Không phải là Akk từng đối xử tốt với cậu ta. Tại sao Ayan lại cố gắng đối xử tốt với anh? Hoặc có thể tất cả đều là một phần trong kế hoạch độc ác của cậu ta... "Nó hẳn đang cố gắng sử dụng một loại tâm lý ngược nào đó để khiến mày tức giận với tao. Đừng tin nó, Wat. Nếu mày tức giận, tao sẽ xin lỗi."

"Tao không giận," Wat nói một cách dễ dàng. "Và tao không nghĩ Ayan có bất kỳ động cơ thầm kín nào. Tao nghĩ nó thực sự có ý đó."

"Có ý gì?" Kan hỏi, nước tương lúc này đã loang lổ trên má hắn.

Wat quay lại nhìn thẳng vào mắt Akk, khóe miệng cong lên thành một nụ cười ranh mãnh. Trớ trêu thay, nó khiến Akk nhớ đến Ayan. "Tao nghĩ điều đó có nghĩa là nó quan tâm đến mày."

________________________________________________________________________

"Giả vờ nguyền rủa có ích gì? Nó sẽ không giúp Suppalo trở nên vĩ đại."

"Không, nhưng điều đó sẽ khiến mọi người tin rằng họ phải là những học sinh 'giỏi'. Rằng họ phải học hành chăm chỉ, tuân thủ luật lệ, giúp đỡ đất nước - nếu không, họ sẽ bị nguyền rủa bởi một lời nguyền cổ xưa nào đó!"

"Điều này cuối cùng sẽ khiến Suppalo nổi tiếng về chất lượng nghiên cứu và tính kỷ luật cao."

"Em biết cô đang nghĩ gì mà. Có gì đâu mà tệ?"

Sani lẽ ra nên ngăn họ lại. Cô không nên để học sinh nói chuyện với cô một cách thiếu tôn trọng như vậy. Đó không phải là vết thương đầu tiên mà những học sinh đó gây ra cho cô và cô biết đó cũng sẽ không phải là vết thương cuối cùng.

Mặc dù Sani về mặt kỹ thuật là một giáo viên, cô vẫn cảm thấy mình như một đứa trẻ. Cô và những người bạn cùng tuổi của cô đều chỉ đang cố gắng vượt qua. Cô chưa được đào tạo về cách giải quyết những vấn đề như thế này.

Sani nghĩ rằng làm việc tại một trường toàn nam sinh sẽ dễ dàng hơn đối với cô vì cô có rất ít phẩm chất của một quý cô và một tính cách táo bạo. Cô nghĩ rằng nếu cô có bao giờ cảm thấy chán ngấy với tất cả những testosterone đó, cô có thể chỉ cần tìm một số học sinh nữ tính hơn để bầu bạn. Đàn ông đồng tính thì khoa trương và hài hước, và họ không cầu kỳ về mọi thứ như phụ nữ thực sự.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, cô nhận ra rằng có thể mình đã phạm sai lầm. Suppalo vẫn tuân thủ các quy tắc cũ, đây là một sự chuyển đổi khó khăn đối với cô, nhưng ngay khi cô quen với nó, xu hướng chính trị trong nước đã thay đổi. Các quy tắc mà học sinh từng tuân theo một cách mù quáng giờ đây đang bị nghi ngờ. Không ai muốn làm công việc của cô trong văn phòng hành chính vì nó không còn chỉ là nơi để kỷ luật học sinh nữa. Bây giờ, nếu giáo viên không cẩn thận, học sinh có thể quyết định kỷ luật họ. Đó là lý do tại sao họ thuê cô. "Cô còn trẻ. Cô sẽ có thể hiểu chúng tốt hơn chúng tôi."

Nhưng trong lòng Sani lại có một tâm hồn già nua. Tóc trên đầu cô được nhuộm đen để che đi mái tóc bạc.

Cô không thể không nghĩ đến người thầy đã từng giữ chức vụ này trước cô: Thầy Dika. Thầy sẽ làm gì trong tình huống này? Trong đầu cô, cô hình dung ra thầy theo cách mà người ta đã mô tả với cô: cao, gầy, và nhợt nhạt với khuôn mặt dễ thương.

"Thầy Dika rất tốt với trẻ em. Mọi người đều yêu mến thầy và thầy có năng khiếu xử lý ngay cả những trường hợp khó khăn nhất một cách nhạy bén. Thật đáng tiếc khi thầy rời đi - và còn đáng tiếc hơn nữa khi thầy đến làm việc tại Parot."

Trong mắt học sinh Suppalo, mọi điều tốt đẹp mà Thầy Dika đã làm vẫn không thể bù đắp được cho sự phản bội như vậy.

Mặc dù không ai chắc chắn điều gì đã gây ra rạn nứt giữa Suppalo và Parot, nhưng tâm lý "chúng ta" đấu với "họ" vẫn tồn tại giữa hai trường. Đó là một trong những lý do khiến ba Jum bị coi thường vì tham gia biểu tình. Nếu một ngày nào đó Sani phát hiện ra rằng Thầy Dika chịu trách nhiệm chiêu mộ họ vào mục đích của Parot, cô sẽ không ngạc nhiên.

"Cô giáo?" một giọng nói vang lên từ cửa ra vào. Sani nhìn lên và thấy Jumnan, một trong những người biểu tình mà cô vừa nghĩ đến.

Cô mỉm cười và vừa định chào cậu bé thì bị một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ chiếc bàn bên cạnh cô làm gián đoạn. "Em không biết gõ cửa à?"

Cậu bé ở cửa căng thẳng. "Xin lỗi, Thầy Chadok."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro