Chương 12: Cuộc Đối Mặt Với Chính Mình

Souchou bước đi trong màn đêm tĩnh lặng, một mình, không mục tiêu rõ ràng, chỉ có những bước chân vang vọng trong không gian lạnh giá. Mỗi bước đi lại càng làm nặng thêm cảm giác cô đơn, như thể cô đang lạc vào một mê cung vô tận, không có lối thoát. Cô cảm thấy ánh mắt của những sinh vật vô hình vẫn theo dõi mình từ trong bóng tối, nhưng không dám nhìn lại. Cảm giác đó khiến trái tim cô đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì sự bối rối—cô không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.

Từng câu nói của Windy như những nhát dao vô hình cứa vào tâm trí cô. Mỗi lời nói của hắn càng làm mờ đi khả năng phán đoán của cô. "Ngươi sẽ không thoát khỏi chính mình," giọng hắn thì thầm trong đầu cô, như một điềm báo. Cô không thể thoát khỏi cái bóng của chính mình—nỗi sợ hãi, sự yếu đuối, và những ký ức về quá khứ đen tối mà cô đã cố gắng chôn vùi.

Giữa những suy nghĩ hỗn loạn, Souchou bắt đầu nhận ra một điều gì đó kỳ lạ. Cô không chỉ đang chạy trốn khỏi bóng tối bên ngoài, mà còn đang chạy trốn khỏi chính những nỗi sợ hãi bên trong. Cô đã từng nghĩ mình là một người mạnh mẽ, nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy mình như một chiếc vỏ rỗng, chỉ còn lại những ký ức đau đớn và nỗi lo lắng không thể nào xua tan.

Bất chợt, một âm thanh làm cô giật mình. Cô quay lại, chỉ thấy một bóng người đứng đó, không rõ là thực hay chỉ là một ảo ảnh. Đó là một người phụ nữ, có một vẻ đẹp kì lạ, nhưng ánh mắt của cô ta lại ẩn chứa điều gì đó vô cùng nguy hiểm.

"Ngươi là ai?" Souchou hỏi, giọng lạc đi.

Người phụ nữ mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại chẳng mang đến sự an ủi. "Ta là một phần của ngươi," cô ta đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như một lời cảnh báo. "Cái mà ngươi đang chạy trốn không phải là quái vật, không phải là bóng tối, mà chính là bản thân ngươi. Ngươi không thể thoát khỏi nó đâu."

Souchou không thể tin được vào tai mình. "Cái gì... là bản thân tôi?"

Người phụ nữ lại cười, lần này là một nụ cười sắc lạnh. "Ngươi đã quên rồi sao? Ngươi không thể trốn khỏi quá khứ của mình. Ngươi không thể chạy trốn những gì mà ngươi đã làm, những gì mà ngươi đã trở thành."

Lời nói của cô ta như một cú tát mạnh vào tâm trí Souchou. Cô không thể tin vào những gì đang nghe, nhưng sự thật là, những ký ức mơ hồ về quá khứ, những điều mà cô đã cố quên đi, đang ùa về trong tâm trí cô như một cơn sóng dữ dội.

Những hình ảnh của một cô bé bị bỏ rơi, những cơn ác mộng về sự vô nghĩa, về cảm giác bị chà đạp, tất cả những điều đó lại tái hiện trong tâm trí cô. Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể bắt đầu lại, rũ bỏ tất cả những gì đã xảy ra, nhưng giờ đây cô nhận ra rằng quá khứ vẫn đang đeo bám cô, không thể nào thoát khỏi.

"Ngươi không thể tiếp tục trốn chạy," người phụ nữ nói, giọng điệu lạnh lùng. "Hãy đối diện với chính mình, Souchou. Hãy đối diện với những sai lầm của ngươi."

Cô khụy gối xuống, cảm giác như thể tất cả sức lực trong cơ thể cô đã cạn kiệt. Những lời của người phụ nữ như một lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Cô không biết phải làm gì, không biết làm sao để thoát khỏi cảm giác này.

Bỗng, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô, kéo cô ra khỏi cơn mơ màng.

"Souchou!"

Cô quay lại, là một người đàn ông. Một trong những đồng đội mà cô chưa gặp, nhưng giờ đây anh ta đang đứng đó, ánh mắt lo lắng. "Cô ổn chứ?"

Souchou không biết phải nói gì. Cảm giác như thể cô vừa thoát khỏi một cơn ác mộng nhưng lại đang lạc vào một cái bẫy khác. Cô đứng dậy, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, nhưng những lời của người phụ nữ kia vẫn còn vang vọng trong đầu.

"Đừng để nỗi sợ hãi chiếm lấy mình," người đàn ông nói, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. "Cùng chúng tôi, cô có thể vượt qua tất cả."

Souchou nhìn vào đôi mắt anh, và một cảm giác gì đó bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Cô không còn đơn độc nữa. Nhưng liệu đây có phải là sự khởi đầu của một sự thay đổi thực sự, hay cô lại đang bước vào một cuộc chiến mới—cuộc chiến với chính bản thân mình?

Cô không biết, nhưng ít nhất, cô không còn cô đơn.

Souchou đứng lặng yên, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Những lời của người phụ nữ trong bóng tối vẫn còn vang vọng trong đầu cô, như những cái bóng ám ảnh, không thể xua tan. Cô muốn tin rằng mình có thể vượt qua tất cả, nhưng sâu thẳm trong lòng, nỗi sợ hãi vẫn lẩn khuất, như một vết sẹo chưa bao giờ lành.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô, một phần trong đội hình mà cô chưa hoàn toàn quen thuộc. Anh ta nhìn cô với ánh mắt thấu hiểu, nhưng có một sự lạ lẫm trong đôi mắt ấy—sự cảnh giác, như thể anh ta đang đánh giá cô, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó mà chính cô không thể nhận ra.

"Chúng ta phải đi tiếp," anh ta nói, giọng trầm và chắc nịch. "Cô có thể tiếp tục không, Souchou?"

Cô ngẩng lên, thấy ánh mắt anh ta tràn ngập sự kiên nhẫn. Souchou không đáp ngay, cô chỉ cảm thấy đôi tay mình lạnh ngắt, và cái cảm giác bị mắc kẹt lại bắt đầu quay trở lại. Không phải vì cô không muốn tiếp tục, mà vì sự lo lắng trong lòng cô chưa thể nguôi ngoai. Cô đang phải đối mặt với chính mình, và cái giá của sự đối diện đó là nỗi đau sâu thẳm, điều mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.

"Được," cuối cùng cô cũng lên tiếng, âm thanh trầm và yếu ớt. "Chúng ta đi."

Bước chân của họ vang vọng trong không gian im lặng của nơi này. Từng tiếng bước chân là một nhịp đập trong lòng cô, nhắc nhở rằng cô vẫn còn sống. Mặc dù vậy, trong từng khoảnh khắc, những ký ức đã qua cứ lướt qua như những cơn sóng dữ, kéo theo những vết thương chưa lành.

Ngay khi họ tiếp tục hành trình, một bóng dáng bất ngờ xuất hiện trước mắt họ. Là một NPC, một người phụ nữ mang vẻ ngoài đơn giản nhưng đầy bí ẩn, với đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả đại dương. Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy lại có điều gì đó lạ lẫm, như thể đang che giấu một sự thật đau đớn.

"Cô gái," người phụ nữ lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng sắc bén. "Ngươi đang tìm kiếm sự thật, phải không?"

Souchou không thể không cảm thấy một luồng run rẩy dâng lên trong lòng khi nghe những lời đó. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của người phụ nữ đó lại làm mọi thứ xung quanh cô trở nên mơ hồ.

"Tôi đang tìm kiếm chính mình," Souchou trả lời, giọng cô hơi khàn.

Người phụ nữ nhìn cô, đôi mắt đầy hiểu biết, như thể đã nhìn thấu tâm can cô. "Ngươi không thể tìm thấy chính mình cho đến khi ngươi đối diện với những gì đã xảy ra. Cái gì đã đẩy ngươi đến đây? Cái gì đã khiến ngươi trở thành con người như hiện tại?"

Souchou cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng câu hỏi đó như một nhát dao đâm thẳng vào vết thương chưa lành trong lòng cô. Những hình ảnh về quá khứ, những khoảnh khắc cô bị bỏ rơi, sự tủi nhục và cảm giác vô giá trị bắt đầu ùa về. Cô cắn chặt môi, cố gắng ngăn chặn những cảm xúc đó, nhưng không thể. Mỗi câu hỏi của người phụ nữ này như một ngọn lửa thiêu đốt tâm trí cô.

Cô muốn đáp trả, muốn nói rằng cô không cần phải đối mặt với quá khứ, rằng cô đã thay đổi, nhưng cô biết—nếu cô không làm vậy, cô sẽ mãi mãi bị giam cầm trong cái bóng của chính mình.

"Ngươi sẽ phải trả giá để biết sự thật," người phụ nữ nói, ánh mắt kiên quyết. "Nhưng chỉ khi ngươi thực sự muốn biết."

Souchou nhìn vào đôi mắt đó, và lần đầu tiên, cô cảm thấy một chút gì đó trong lòng mình bắt đầu thay đổi. Không phải là sự mạnh mẽ, mà là sự chấp nhận. Cô không thể trốn chạy nữa. Cô phải đối mặt với những sai lầm của mình, đối mặt với những vết thương mà cô đã cất giấu quá lâu.

"Tôi... tôi muốn biết," cô nói, giọng cô nhẹ đi, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là sự kiên quyết. "Tôi muốn hiểu lý do tại sao tôi lại trở thành như vậy."

Người phụ nữ không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và ra hiệu cho cô theo sau. Một con đường mở ra phía trước, dẫn cô đến một nơi mà cô chưa từng thấy trước đây. Mỗi bước đi, Souchou cảm thấy sự đau đớn trong lòng mình dần dần dâng lên, nhưng lần này, đó không phải là sự trốn tránh. Cô đang tiến về phía sự thật, dù nó có đau đớn đến mức nào.

Khi họ đến nơi, Souchou đứng đối diện với một tấm gương lớn, phản chiếu hình ảnh của cô, nhưng không phải là cô trong hiện tại. Trong gương là một cô gái nhỏ bé, đầy tổn thương, với ánh mắt ngập tràn nỗi sợ hãi.

"Đây là ngươi," người phụ nữ nói. "Đây là những gì ngươi đã trốn tránh suốt thời gian qua."

Souchou đứng trước gương, đôi mắt đầy ngờ vực, nhưng không thể rời mắt khỏi hình ảnh phản chiếu của mình. Cô đã tìm thấy sự thật về những nỗi đau đã che giấu bấy lâu, nhưng sự thật ấy giờ như một con quái vật không thể kiểm soát, đang từ từ nuốt chửng cô. Trong đầu cô, những tiếng thì thầm ngày càng rõ ràng hơn, như thể cả vũ trụ đang đồng thanh thúc giục cô phải bước tiếp, phải chấp nhận sự tàn phá.

"Cô không thể trốn chạy nữa," người phụ nữ nói, giọng khàn khàn, như thể lời nói ấy đã chờ đợi suốt một thời gian dài.

Souchou không trả lời. Cô cảm thấy một cái gì đó trong mình bắt đầu thay đổi, một sự biến chuyển mà cô không thể kiểm soát. Những ký ức đã qua bây giờ chẳng còn là quá khứ, mà là hiện tại. Cô cảm nhận thấy những ký ức đó dần dần thấm vào trong từng tế bào của cơ thể mình, chiếm lấy từng ngóc ngách tâm trí.

Từ phía sau cô, một tiếng động lạ vang lên, làm cô giật mình. Cô quay lại, nhưng không thấy ai. Chỉ có một luồng gió lạnh lẽo phả vào gáy cô, mang theo hơi thở kỳ lạ, quen thuộc mà đáng sợ. Những hình ảnh ập đến trong đầu cô, những ký ức mơ hồ về một người mà cô không thể nhớ rõ. Một giọng nói vang lên trong đầu cô, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.

"Ngươi không thể chạy trốn, Souchou."

Một cảm giác ngột ngạt, không thể thở, tràn ngập tâm trí cô. Cô không thể nhìn thấy người nói, nhưng cô cảm nhận được sự hiện diện của họ—như một cái bóng đen khổng lồ phủ lên thế giới của cô. Một lần nữa, cô lại nghe thấy những tiếng thì thầm trong đầu mình.

"Có phải ngươi sợ hãi những gì mình đã làm không, Souchou? Sợ hãi rằng những ký ức đó sẽ khiến ngươi không thể bước tiếp?"

Souchou siết chặt tay, đôi mắt nhắm nghiền lại. Những câu hỏi ấy như những nhát dao đâm sâu vào trái tim cô, không thể chối bỏ. Phải, cô sợ hãi. Sợ hãi vì những ký ức về những thứ cô đã làm—những hành động mà cô đã không thể kiểm soát, những nỗi đau mà cô đã gieo rắc cho người khác.

Nhưng ngay lúc đó, cô cảm nhận được một sự thay đổi. Một luồng năng lượng đen tối, lạ lẫm tràn ngập trong cơ thể cô, như thể có ai đó đang nhập vào tâm trí cô. Đó không phải là những cảm xúc của cô nữa. Không phải những ký ức của cô. Đó là thứ gì đó khác, thứ gì đó mạnh mẽ và không thể cưỡng lại.

"Ta sẽ cho ngươi sức mạnh," giọng nói lại vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết. "Sức mạnh để ngươi không phải sợ hãi nữa. Sức mạnh để ngươi có thể làm chủ thế giới này."

Souchou không thể làm gì ngoài việc nghe theo. Cảm giác kiểm soát dần dần rời bỏ cô, như thể cô không còn là người quyết định nữa. Cô cảm thấy mình bị cuốn theo dòng chảy của một thế lực vô hình, một sức mạnh đáng sợ mà cô không thể hiểu được.

"Ngươi sẽ được tự do, Souchou. Được tự do làm những gì ngươi muốn, không có giới hạn, không có sợ hãi. Nhưng tất cả đều có cái giá của nó."

Cô cảm thấy một nỗi đau xuyên qua người mình, như thể những sợi dây vô hình đang xiết chặt quanh tim cô. Đau đớn, nhưng cũng như một sự giải thoát. Cảm giác ấy như một sự đổi chác—một sự thay thế, từ bỏ cái tôi cũ để chấp nhận một bản thể mới.

"Ta không có gì để mất nữa," Souchou thì thầm, một phần trong cô dường như đã chết đi, nhường chỗ cho một phiên bản mới, mạnh mẽ hơn.

Và rồi, trong một khoảnh khắc bất ngờ, mọi thứ dừng lại. Cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể cô, nhưng sự trống rỗng trong lòng đã dần được lấp đầy. Cô không còn là cô nữa. Souchou không còn cảm thấy sự sợ hãi hay bất kỳ sự nghi ngờ nào. Mọi thứ đã rõ ràng—cô là kẻ mạnh nhất, và không ai có thể ngăn cản cô.

Bước chân cô vững vàng trên mặt đất, cảm giác của sự quyền lực mới mẻ tràn ngập trong người cô. Cô quay lại nhìn người phụ nữ trong gương, nhưng lần này, cô không nhìn thấy một cô gái yếu đuối, mà là một chiến binh sẵn sàng chiến đấu với mọi kẻ thù.

"Cảm ơn ngươi," Souchou nói, và giọng nói của cô không còn mang theo sự yếu đuối hay hoang mang nữa. "Tôi đã sẵn sàng."

Cả thế giới xung quanh dường như sụp đổ và tái tạo lại, và Souchou biết rằng cô đã đạt được sức mạnh mà cô luôn khao khát—nhưng điều đó có giá không thể tưởng tượng được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #action