Chương 32: Vực tĩnh của những kẻ được viết ra
[Góc nhìn: June]
Không gian yên tĩnh.
Lạnh.
Rất lạnh.
June đứng một mình trong hành lang phủ đầy bụi đỏ, những hạt li ti lơ lửng như tro tàn lơ đãng trong không khí. Không còn sinh vật, không còn tiếng thở, không còn bất kỳ dấu vết nào của trận chiến trước đó. Chỉ còn nền đất nứt nhẹ, và... cảm giác như vừa bước ra khỏi một giấc mơ không phải của mình.
Phía trước cô là một cánh cửa kim loại không tay nắm, không bảng điều khiển, không ánh sáng báo hiệu. Trên đó chỉ có một biểu tượng kỳ dị: một con mắt bị xé làm đôi bởi một tia sáng hình xoắn ốc.
Trong đầu June vang lên một giọng nói – lạnh, mỏng và không thuộc về Drake.
"Ngươi đã vượt khỏi ranh giới."
"Bọn họ sẽ không nhớ. Nhưng ta thì có."
June không đáp, tay siết chặt thanh kiếm, run rẩy. Không phải vì sợ. Mà là vì cảm giác quen thuộc... như đã từng chết tại nơi này.
"Ngươi muốn biết vì sao mình được chọn không?"
Cánh cửa khẽ rung. Không mở, cũng không từ chối. Nó... chờ đợi.
June nghiêng đầu. Đôi mắt ánh lên tia nghi hoặc, rồi chuyển thành cảnh giác – và cuối cùng, là tò mò.
"Vậy... cho tôi thấy."
Bóng tối nuốt trọn khung hình.
[Cùng lúc đó – Nhóm chính]
Trong phòng tròn sâu nhất của trung tâm, ánh sáng từ viên tinh thể cuối cùng rọi thẳng vào lõi – một thực thể sinh học – cơ khí đang ngủ. Khi Souchou cắm thiết bị, tiếng "khấc" vang lên như kích hoạt trái tim của một cỗ máy thần kinh.
Cả căn phòng rung nhẹ. Không phải địa chấn – mà là sự trở mình của hệ thống đã bị đánh thức.
Souchou thở dài, bàn tay vẫn đặt trên giao diện: "Thiết bị đã gắn xong. Chỉ còn đợi tín hiệu ổn định."
Tehma đứng gần lối ra, tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt dõi vào bóng tối như thể kẻ thù đang hòa vào nền không gian.
"Tụi nó chưa quay lại, nhưng càng ở đây lâu, chúng ta càng dễ bị nuốt."
Yukii ngồi dựa vào vách, khuôn mặt vẫn còn tái sau khi vượt giới hạn. Tay cô đặt lên thân kiếm – nơi Power đang tỏa ra nhiệt độ như máu sống.
"Tôi... thấy một thứ," cô thì thầm. "Lúc thời gian gần như đứng yên. Không chỉ là ký ức của sinh vật. Mà là... ký ức được lập trình ra."
Rice nhướng mày, bước tới: "Ý bri là... giống như bọn nó là nhân vật trong game?"
Yukii mở mắt, đồng tử lay động như mặt nước gặp gió.
"Không có tuổi thơ. Không có lựa chọn. Chúng có nhiệm vụ. Chúng được viết ra – giống như một đoạn mã lặp vô hạn, tự tin rằng mình là thật."
Souchou im lặng. Cô nhớ rõ khoảnh khắc tên bắn xuyên sinh vật – nó không la, không giãy, không thù hận. Nó chỉ... dừng lại, như dòng lệnh hoàn tất đúng cú pháp.
Tehma trầm ngâm.
"Vậy... có khi nào... sinh vật đó cũng từng là một người?"
Câu hỏi như một lưỡi dao rạch vào sự yên lặng – để lộ ra nỗi sợ thật sự: rằng kẻ thù không phải là "chúng" – mà là chúng ta, bị viết lại.
Một tiếng "tích" vang lên. Bảng điều khiển sáng lên.
Nhiệm vụ hoàn tất.
Cùng lúc đó, vòng cổ của Souchou rung nhẹ. Một giọng nói không lẫn vào đâu được:
"Kết nối đồng bộ: phát hiện vị trí đơn lẻ."
"Đơn vị 'June' đã di chuyển. Trạng thái: không xác định."
Cả nhóm đồng loạt xoay lại. Rice gầm lên: "Cái gì cơ?! June ở đâu?!"
Souchou mở rộng giao diện. Một vệt sáng hiện lên bản đồ – không rõ, nhưng đủ để xác định: June đang ở ngoài rìa bản đồ, khu vực chưa từng được quét – khu cấm.
Yukii chống tay đứng dậy, gật đầu: "Chúng ta phải quay lại. Nếu cô ấy ổn, chúng ta cần hợp nhất thông tin. Nếu không..." – cô không nói hết. Cả nhóm đều hiểu.
Tehma xoay lưng, đi trước: "Lập tức rút khỏi trung tâm. Tập kết tại trạm dịch chuyển. Rồi... hướng về thành phố."
Souchou liếc lại lõi một lần cuối. Ánh sáng bên trong nhấp nháy như nhịp mắt – như thể... có thứ gì đó đang nhìn lại họ.
"Và chúng ta cần biết," cô nói chậm rãi, "rốt cuộc ai đã viết nên những sinh vật đó. Nếu chúng là Envious nhân tạo... thì ai là người lập trình toàn bộ cơn ác mộng này?"
[Góc nhìn: June]
Cánh cửa kim loại không có tay nắm, không bảng điều khiển – vẫn bất động.
Nhưng khi June tiến tới một bước, nó lặng lẽ mở ra, không tiếng động. Như thể nó đang... đợi cô. Không khí bên trong dày đặc mùi ozone và mùi kim loại han gỉ, cùng thứ gì đó mơ hồ hơn – ký ức bị thiêu rụi.
Căn phòng bên trong không lớn. Tường và trần đều là những tấm phản chiếu mờ, méo mó – như thể được làm từ thủy tinh nung chảy, khắc lên từng đoạn mã nhấp nháy mờ ảo. Trên trần, một khối cầu đen lơ lửng, quay chậm, tỏa ra ánh sáng mờ xanh nhạt. Bóng June phản chiếu trong hàng trăm lớp kính – nhưng tất cả đều không giống hệt cô. Có hình cô cười, khóc, có cái trống rỗng, có cái có đôi mắt đỏ rực.
Một giọng vang lên – lần này không trong đầu. Mà từ... khối cầu.
"Chào mừng trở về, Đơn vị J-03."
June lặng người. Giọng đó không nam, không nữ – lạnh, trừu tượng. Nó không hỏi, chỉ khẳng định.
"Đừng gọi tôi như vậy." – Cô nói, nhưng tim bắt đầu đập nhanh.
"Tên là khái niệm do con người tạo ra để dễ dàng phân biệt. Nhưng ngươi không phải một con người."
Một tiếng vỡ nhẹ vang lên. Một trong các tấm gương rạn ra – làm lộ bên trong là... một bản thể khác của June, ngồi bất động, mắt nhắm. Bị treo bằng vô số dây cáp vào trần và sàn. Giống hệt cô. Tóc, vết sẹo, thậm chí cả vết bẩn dính trên áo cũng giống.
"Đây... là gì?"
"Là phiên bản lưu trữ ký ức gốc. Ngươi được tạo ra từ nó – một bản sao đã được hiệu chỉnh, đưa vào môi trường thử nghiệm."
June lùi lại một bước.
"Ta không phải bản sao. Tôi có cảm xúc, tôi đã chọn cách sống khác – tôi..."
"Và đó là lý do ngươi vẫn còn tồn tại." – giọng nói ngắt lời, âm điệu không thay đổi.
"Trong số 24 bản thử nghiệm, chỉ có ngươi vượt qua tầng kiểm soát thứ năm. Không phản ứng lệch chuẩn. Không bị tái lập. Nhưng giờ, để tồn tại, ngươi cần cắt bỏ đoạn mã 'phản chiếu' – thứ đã bắt đầu lây nhiễm."
June hiểu ngay.
Phản chiếu – sinh vật mà cô vừa chiến đấu. Và... có thể vẫn còn trong cô.
"Nếu không thì sao?"
"Ngươi sẽ bị tái lập. Hoặc hủy."
Tấm gương thứ hai vỡ nát. Một "June" khác bước ra, ánh mắt vô hồn. Nhưng khi cô ta nhìn vào June hiện tại – cô ta cười.
"Cậu không hiểu hả? Chúng ta đều là sản phẩm thôi. Chống lại điều đó chỉ khiến mọi thứ kéo dài thêm."
Một dao động nhói lên trong đầu June – ký ức mờ nhạt: giọng của ai đó, một bàn tay nắm lấy tay cô trong rừng, ánh sáng nổ tung sau lưng...
"Không," cô siết chặt thanh kiếm. "Tôi không muốn tồn tại như một đoạn mã. Tôi muốn trở thành điều gì đó khác."
Khối cầu đen bắt đầu xoay nhanh hơn. Các tấm kính vỡ liên tiếp, phản chiếu June đang dần biến đổi – một bên mắt đỏ lên, mái tóc dài thêm, cổ tay nổi lên dòng mạch phát sáng.
"Gỡ phản chiếu. Khôi phục cấu trúc. Hoặc bị đồng hóa."
[Chuyển cảnh – Nhóm bạn của June]
Trên màn hình bản đồ, vị trí June bắt đầu mờ đi. Chập chờn.
Souchou nhìn chằm chằm vào vòng cổ. Cô siết chặt tay:
"Cô ấy đang mất kết nối."
Tehma thở gấp:
"Chúng ta phải đến đó. Ngay lập tức."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro