Chương 34: Chuyến nghỉ dưỡng (1)

[Thành phố ngoại vi – Khu phố số 7]

Nắng chiều trải nhẹ lên những tòa nhà mang nét thiết kế giao thoa giữa công nghệ và cổ điển. Không còn ánh đèn đỏ của cảnh báo, không còn bụi máu, không còn tiếng gào thét... chỉ còn nhịp bước chân, tiếng cười rải rác và mùi bánh nướng từ tiệm bên đường.

Một chiếc bảng điện tử nhấp nháy:

"🌴 HỆ THỐNG DRAKE CHÚC MỪNG ĐỘI 'ZERO-DOWN' HOÀN THÀNH CẤP ĐỘ NGUY CƠ ĐỎ 🌴
🎁 PHẦN THƯỞNG ĐÃ ĐƯỢC TRIỂN KHAI:

-> Chỗ nghỉ miễn phí tại LUX-VOID HAVEN

-> Gói nâng cấp Envious (tùy chỉnh)

-> Truy cập tạm thời 'Chế độ Tự Do – Không nhiệm vụ'

-> Món tráng miệng mỗi ngày, giới hạn 5 người (người thứ 6 phải tự trả)

🏖️ HÃY NGHỈ NGƠI... TRƯỚC KHI MỌI THỨ BẮT ĐẦU LẠI."

[Căn hộ LUX-VOID HAVEN – Tầng 9]

"Quá đã!! Có bồn tắm nè! Có view luôn!!" – Rice nhào tới cửa kính, nhìn xuống đại lộ lấp lánh ánh đèn.

"Đừng có rớt xuống đó là được." – Yukii chậm rãi nói, tay đang pha trà từ cái bộ ấm kim loại có hình... một con mèo máy.

Souchou cởi áo khoác, thả người xuống ghế: "Em
không tin lắm vào mấy phần thưởng của hệ thống, nhưng cái ghế này... trời ơi, tôi yêu cái ghế này."

Tehma mở tủ lạnh, rồi quay lại với gương mặt thất vọng: "Này, cái gì mà 'minibar miễn phí' chứ? Toàn nước ép cà rốt và sữa hạnh nhân. Không có... cái kia."

"Ý anh là rượu hả?" – June hỏi, vẫn đang quan sát thanh kiếm mới – giờ đây mảnh mai hơn, lõi sáng màu bạc-xanh như chất lỏng đang luân chuyển bên trong. Không còn Windy. Không còn tiếng thì thầm. Nhưng không trống rỗng. Chỉ... yên tĩnh. Một sự im lặng cho riêng cô.

Yukii bước tới. "Cái đó... cảm giác ra sao?"

Juqne ngẩng lên, mỉm cười nhẹ: "Giống như lần đầu tiên mình tự viết một dòng lệnh mà không ai kiểm tra."

Rice từ nhà vệ sinh bước ra, tóc ướt, cầm theo một chai gel bọt: "Ê, có ai biết cái này là dầu gội hay là sữa rửa mặt không? Tôi vừa bôi lên cả người rồi đó!"

Tehma: "Nếu mai mọc thêm vảy thì nhớ ghi lại, anh đang làm thống kê biến dị sau chiến đấu."

Drake bất ngờ bật loa từ góc trần: "📢 Thông báo từ hệ thống nghiêm túc nhất vũ trụ: Cái ông vừa dùng là... kem cạo râu, nhưng thôi kệ. Da mịn là điểm cộng. À, và tôi đã đặt vé cho các bạn đi lễ hội ẩm thực vào sáng mai. Đừng bỏ lỡ món 'sushi trong suốt' nhé."

Cả nhóm bật cười. Souchou - "Cảm ơn Drake. Lần này dễ thương lạ thường đó."

Drake: "Tôi biết. Tôi học từ video 'Làm sao để không bị ghét bởi nhóm người nguy hiểm nhưng dễ thương'. Có hiệu quả chứ?"

Tehma: "Nếu ngày mai tôi không bị ngộ độc thực phẩm thì có."

[Khu thương mại – Tối muộn]

Cả đám lang thang giữa những dãy đèn neon lấp lánh như đang bước trong giấc mơ lập trình lỗi. Bánh kếp phát sáng, súp hologram đổi màu theo tâm trạng người ăn. Noxious thử súp một muỗng—màu súp chuyển sang đỏ chót.

"Tôi không làm gì hết, nó tự đổi màu đấy. Tôi chỉ đói thôi!!"

Cả nhóm phá lên cười.

Đi ngang một quảng trường, họ dừng lại trước buổi biểu diễn 'Ký ức ảo' – nơi các nghệ sĩ AI tái hiện cảm xúc từ ký ức bị xóa. Một vũ điệu hologram kể về cậu bé tìm mẹ trong thế giới sụp đổ. Mỗi bước nhảy, ánh sáng rải xuống như ký ức rơi vụn.

Souchou lặng người. Trong ánh sáng, cô thấy phản chiếu một đứa trẻ tóc đen, mắt vô hồn. Giống cô khi nhỏ. Hoặc... có lẽ vẫn là cô, ở một nhánh nào đó chưa viết?

"Có khi... chúng ta chỉ là nhân vật trong câu chuyện của ai đó." – cô thì thầm. "Và không bao giờ biết được kết thúc."

June đứng bên cạnh, hơi nghiêng đầu: "Có thể. Nhưng ít nhất hôm nay, ta vẫn chọn cách đi tiếp."

Đột nhiên, loa gần đó phát lên giọng Drake, giả giọng người dẫn chương trình:
"Tự do có nghĩa là bạn được... chia nhóm!"

Lúc này June và Souchou mới nhận ra, cả bọn đã đánh lẻ hết rồi. Cả hai quyết định kéo luôn Noxious đi mua sắm

"Chúng ta… thật sự đang đi mua sắm hả?" – Noxious nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi màu pastel trên tay, gương mặt khó xử như đang đối mặt với một câu đố cấp S.

"Đúng vậy. Và cậu đang làm hỏng trải nghiệm trị liệu tâm lý sau chiến đấu của tụi tớ." – June thở dài, đẩy anh nhẹ một cái rồi bước vào khu đồ phụ kiện.

Souchou đang cầm một cái váy liền kiểu retro, quay sang hỏi: "Mình mặc cái này… có già không?"

"Già sang." – June đáp ngay. "Mặc với đôi bốt cao cổ đằng kia thử xem."

Souchou phấn khích, đi vào phòng thử đồ. Noxious đứng dựa vào tường, tay vẫn cầm cái áo, thở dài như người bị lôi vào vũ trụ không quen thuộc.

"Cậu có thể đi ra ngồi khu đồ công nghệ nếu chán." – June nói mà không quay lại, mắt vẫn đang dán vào giá mắt kính râm đổi màu.

"Không, ở đây có điều hòa. Ngoài đó nhiều đèn nhấp nháy quá." – Noxious lẩm bẩm.

Lát sau, Souchou bước ra với bộ váy đã thử. Noxious ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên nhưng không nói gì.

"Trông kỳ à?" – Souchou hỏi, tay cầm vạt váy, hơi xoay một vòng.

"Không. Chỉ là… không nghĩ ra được lời bình luận. Đẹp kiểu… khó nói." – Anh nói thật lòng.

"Chắc cậu ấy khen đó." – June nhún vai. "Với khả năng biểu đạt cảm xúc xã hội của cậu thì vậy là đạt điểm tuyệt đối rồi."

Souchou mỉm cười, hơi đỏ mặt. "Mình lấy cái này."

Sau vài lần thử đồ, chọn kính, mua thêm hai cặp tất có hình mèo, cả ba ngồi xuống ghế dài khu food court.

Souchou đang ăn que kem vị... cá hồi wasabi (cô chọn vì tò mò). Noxious chọn một ly mì hologram – không có thật, chỉ ăn bằng... cảm giác vị giác mô phỏng.

"Trò lừa đảo công nghệ." – Anh nhăn mặt.

"Em nói mà." – Souchou cười. "Còn anh thì luôn thử những thứ dở nhất rồi than."

June không ăn gì, chỉ nhâm nhi một lon soda màu tím có hình con cú máy in 3D trên vỏ.

"Sao hôm nay không chọn thứ gì kỳ dị?" – Souchou hỏi.

June khẽ nói: "Vì hôm nay là một buổi tối bình thường. Không cần phải làm gì đặc biệt."

Noxious nhìn cả hai người con gái bên cạnh – một người mạnh mẽ như lửa, một người tĩnh lặng như nước. Anh khẽ gật đầu.

"Ừ, có lẽ… bình thường cũng tốt thật."

[Tehma – Shine]

"Anh biết một chỗ bánh đậu đỏ khá ngon," – Tehma nói, tay đút túi áo, quay lưng đi nhưng vẫn chờ cô bước theo.

Shine hơi nghiêng đầu: "Bánh đậu đỏ?"

"Ừ. Không phải hàng top thành phố, nhưng… ăn được." – Anh nhún vai.

Shine cười nhẹ, bước bên cạnh anh.

Quán bánh nằm trong một con ngõ nhỏ, ánh đèn vàng dịu, mặt kính phản chiếu những khay bánh tròn, nóng hổi. Không quá đông, chỉ vài người ngồi im lặng, nhâm nhi tách trà.

Tehma gọi hai phần bánh và một ấm trà nóng. Khi nhân viên mang tới, Shine bất ngờ: "Trà gạo lứt hả?"

"Anh đoán em sẽ thích hơn mấy loại ngọt quá." – Tehma nói, rót trà bằng tay trái, cử chỉ vụng về nhưng chân thành.

Cả hai ăn trong im lặng một lúc. Không phải kiểu im lặng lúng túng, mà là kiểu yên tĩnh thoải mái – như thể chẳng cần nói gì nhiều, mọi thứ vẫn ổn.

"Bánh ngon." – Shine lên tiếng trước, cắn thêm một miếng nhỏ. “Đậu không quá ngọt, vỏ mềm vừa đủ. Được đó.”

Tehma nhướng mày như đắc ý: "Anh biết mà."

Shine liếc anh một cái, rồi nhìn ra ngoài: "Lâu rồi tôi mới ngồi ăn bánh kiểu này. Không có đèn neon, không có mấy tiếng báo hiệu cứ ‘ting ting’ cả ngày."

"Ừ, cũng không có ai nói về nhiệm vụ hay chiến đấu." – Tehma đáp, chống cằm, ánh mắt lười biếng.

Shine chống cằm theo, bắt chước tư thế của anh, rồi mỉm cười. "Chắc mai tôi lại bị kéo vào vụ gì đó. Nhưng tối nay… được vậy là đủ rồi."

Tehma không trả lời. Anh chỉ lấy điện thoại ra, giơ lên chụp một tấm ảnh chiếc bánh đang ăn dở.

Shine ngạc nhiên: "Anh chụp để làm gì?"

"Để nhớ là từng có lúc yên bình."

Shine im lặng một nhịp.

Tehma lại đáp. "Không phải để giữ lại... mà để biết còn nên đi đâu nữa."

Shine lắc đầu, đứng dậy, bước ra cửa. "Được rồi, thanh toán đi. Tôi chọn quán, anh mời mà."

"Khoan đã, đâu có nói em chọn..." – Tehma đứng bật dậy, vội rút ví chạy theo.

Hai người rời khỏi quán trong tiếng cười nho nhỏ, khuất dần trong con ngõ có mùi bánh mới ra lò.

[Power - Yukii]

Yukii và Power đi dọc con đường bên bờ kênh ảo – nơi nước phát sáng khi có người đi cạnh nhau. Một lối đi chỉ sáng lên khi hai người giữ khoảng cách nhất định.

"Đẹp ha?" – Power nói.

"Ừ. Nhưng nếu một người bỏ đi, đường sẽ tắt." – Yukii đáp.

"Vậy thì tôi sẽ quay lại. Nhấn nút retry." – Power cười.

Yukii nhìn Power một lúc, rồi cởi găng tay, để lộ vết nứt nơi cổ tay – dấu vết khi cô vượt giới hạn Envious lần trước.

"Anh sẵn sàng sửa cả thứ đã vỡ sao?"

Power không nói. Anh chỉ rút ra một đom đóm nước, thả vào tay Yukii. Nó phát sáng, rồi hòa tan thành một lớp ánh sáng bảo vệ cổ tay cô.

"Không phải sửa. Mà là cùng chịu trách nhiệm với cái vỡ ấy."

Yukii mím môi. Lần đầu tiên, ánh mắt cô không sắc lạnh mà... có chút mờ sương.

[Rice - Nuclear]

Rice kéo Nuclear vào "Khu trò chơi thất thoát dữ liệu" – nơi mọi trò đều mang tính... lỗi hệ thống.

Trò đầu tiên: “Tiệc sinh nhật của AI đi lạc trí nhớ”. Họ phải đóng giả là bạn thân của một AI mất trí và... dỗ nó cắt bánh.

"Happy birthday nhaaa, K3-V1N! Chúng tôi là... bạn học từ lớp C++ năm 3!" – Rice hét.

Nuclear nhăn mặt, nhưng cũng nhập vai: "Đừng quên hôm chúng ta... hack camera nhà hiệu trưởng để tìm mã giảm giá pizza!"

Cả hai phá lên cười khi AI đó... bật khóc vì cảm động (hoặc vì lỗi dòng code).

Trò tiếp theo: “Chạy khỏi vòng lặp vô tận”. Cứ mỗi lần thua, trò chơi restart.

"Hình như mình ở đây... 7 lần rồi?" – Nuclear thở dốc.

"Ừ. Và lần nào cậu cũng té vào bẫy chuối." – Rice nhún vai. "Nhưng nhìn vui mà!"

Cuối cùng, họ thoát được – phần thưởng là... một đôi vớ phát sáng không đồng bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #action