Chương 4: Hồi ức bị lãng quên
Bóng tối dày đặc bao trùm con đường phía trước khi Souchou và Windy bước qua những con hẻm đổ nát. Gió lạnh luồn qua các khe hở của những bức tường cũ kỹ, mang theo mùi ẩm mốc và mục rữa. Không khí tĩnh lặng một cách bất thường, như thể cả thành phố này đã bị lãng quên từ rất lâu.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Souchou hỏi, mắt cảnh giác nhìn quanh.
"Có một nơi tôi cần kiểm tra," Windy trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự cảnh giác. "Cô chỉ cần giữ im lặng và đừng làm ồn."
Souchou nhíu mày nhưng không nói gì thêm. Cô biết rõ Windy không phải kiểu người thích giải thích quá nhiều. Điều duy nhất cô có thể làm là theo sau anh ta, cố gắng không để mình tụt lại phía sau.
Họ tiếp tục đi sâu vào trong, cho đến khi trước mặt họ xuất hiện một nhà thờ cổ đổ nát. Những bức tường loang lổ rêu xanh, cửa chính bị gãy sập một nửa, để lộ bên trong là một không gian u tối và lạnh lẽo.
"Chỗ này... có gì đặc biệt sao?" Cô hỏi, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Windy im lặng một lúc, rồi khẽ đáp: "Tôi nghĩ có ai đó đang chờ tôi ở đây."
Trước khi Souchou kịp phản ứng, một tiếng động lạ vang lên từ trong nhà thờ. Một cái bóng vụt qua góc tường, nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ.
Cả hai lập tức thủ thế.
"Ai đó?" Windy cất giọng, đôi mắt sắc bén quét qua từng góc tối.
Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng cười khúc khích vang lên, văng vẳng khắp không gian như tiếng vọng từ địa ngục.
Bất chợt, một sinh vật lao ra từ bóng tối—một hình thù méo mó với đôi mắt trắng dã, làn da xám xịt và móng vuốt dài sắc bén. Nó lao thẳng về phía Windy với tốc độ kinh hoàng.
Windy phản ứng ngay lập tức. Anh ta né sang một bên, đồng thời vung tay tạo ra một cơn gió mạnh quét qua sinh vật. Nhưng thay vì bị đánh bật, nó lại bám chặt vào tường và trèo lên như một con nhện khổng lồ.
Souchou rút vũ khí của mình ra, ánh mắt kiên định. "Được rồi, không còn đường lùi nữa."
Sinh vật gầm lên và nhảy bổ xuống cả hai.
Trận chiến bắt đầu.
Windy tung một luồng gió sắc bén như lưỡi dao về phía sinh vật, nhưng nó xoay người né tránh một cách quái dị, các khớp xương kêu răng rắc như thể đang bị vặn ngược. Souchou nâng súng lên, nhắm vào đôi mắt trắng đục kia và bóp cò. Viên đạn lao đi với tốc độ kinh hoàng, nhưng sinh vật lại dịch chuyển ngay trước khi bị trúng đòn.
"Nhanh quá!" Cô nghiến răng.
Sinh vật bật ra sau, sau đó bất ngờ lao đến Souchou với tốc độ không tưởng. Cô chỉ kịp lùi lại một bước trước khi nó vung móng vuốt, rạch một đường dài trên bức tường cạnh bên. Mảnh vụn bay tung tóe.
Windy không để nó có cơ hội tấn công lần hai. Anh xuất hiện ngay trước mặt nó, đôi mắt lóe lên một tia lạnh lùng. "Mày quá chậm."
Làn gió xung quanh đột ngột trở nên sắc bén và nguy hiểm. Windy đưa tay lên, những lưỡi kiếm gió cắt thẳng vào cơ thể quái vật, khiến nó rú lên đau đớn. Nhưng thay vì bị xé nát, cơ thể nó bắt đầu tự tái tạo, những mảnh da thịt bị cắt đứt lập tức mọc lại.
"Tái tạo nhanh như vậy sao?" Windy nhíu mày.
Souchou nhanh chóng quan sát tình hình. "Có lẽ chúng ta cần tấn công vào điểm yếu của nó. Nhưng điểm yếu là gì?"
Sinh vật đột nhiên ngừng cử động. Nó nghiêng đầu nhìn cả hai, rồi bật ra một tràng cười quái đản. "Các ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại ta dễ dàng vậy sao?"
Souchou lạnh sống lưng. "Nó... biết nói?"
Windy nheo mắt. "Đây không phải quái vật bình thường. Có gì đó không ổn."
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, hàng chục cặp mắt trắng dã khác bắt đầu lóe lên. Những sinh vật tương tự bắt đầu tràn ra từ các góc tường, những tiếng rít chói tai vang lên không ngừng.
Souchou nuốt khan. "Chúng ta có thể bị vây rồi."
Windy nghiến răng. "Không. Tôi sẽ mở đường thoát. Cô lo mà chạy nhanh đi."
Gió xung quanh Windy bùng lên mãnh liệt. Một cơn lốc mạnh mẽ cuốn qua, xô đẩy đám quái vật ra xa. Nhưng ngay khi họ chuẩn bị thoát ra khỏi nhà thờ, một giọng nói kỳ lạ vang lên từ phía sau.
"Đừng vội vàng như vậy. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro