Chương 8: Cánh cửa dẫn lối

Souchou và Windy theo chân người đàn ông áo choàng đen đi sâu vào hầm ngầm. Không gian xung quanh tối tăm và ẩm thấp, những bức tường đá cũ kỹ phủ đầy rêu xanh. Bước chân họ vang vọng trong không khí yên ắng đến rợn người.

"Ngươi là ai?" Windy lên tiếng, giọng lạnh lùng.

Người đàn ông không quay lại, chỉ cười nhạt. "Hãy gọi ta là Người Canh Giữ. Công việc của ta là kiểm tra xem kẻ bước vào đây có xứng đáng hay không. Và có vẻ như các ngươi đã vượt qua."

Souchou không rời mắt khỏi những biểu tượng lạ lùng khắc trên tường. "Vậy, nơi này thực sự là gì?"

Người Canh Giữ dừng bước trước một cánh cửa đá khổng lồ, chạm trổ những hoa văn kỳ dị và phủ đầy ký tự ma thuật. Hắn đặt tay lên cánh cửa, và ngay lập tức, những ký tự bắt đầu phát sáng. Ánh sáng lan tỏa như dòng điện chạy qua từng đường nét trên bề mặt.

"Nơi này là phần còn lại của một nền văn minh đã lụi tàn. Và đằng sau cánh cửa này…" Hắn quay lại nhìn họ, đôi mắt ánh lên vẻ bí ẩn. "Là câu trả lời mà các ngươi đang tìm kiếm."

Windy nắm chặt chuôi kiếm. "Chúng ta có thể tin ngươi không?"

Người Canh Giữ mỉm cười. "Không có gì đảm bảo. Nhưng nếu muốn tiếp tục, các ngươi không có lựa chọn nào khác."

Cánh cửa rung chuyển dữ dội, rồi từ từ mở ra, để lộ một hành lang dài dẫn xuống sâu hơn nữa. Không khí bên trong phả ra hơi lạnh buốt, mang theo mùi của thứ gì đó cổ xưa và đầy nguy hiểm.

Souchou hít một hơi thật sâu. "Chúng ta đi thôi."

Cả hai bước vào, để lại bóng tối phía sau lưng. Nhưng họ không biết rằng, ở một nơi nào đó, có những đôi mắt đang dõi theo từng bước chân họ.

Sau khi bước qua cánh cửa đá khổng lồ, Souchou và Windy tiến vào một hành lang dài và tối tăm. Ánh sáng yếu ớt từ những ký tự phát sáng trên tường là thứ duy nhất giúp họ nhìn rõ con đường phía trước. Không gian im lặng một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng giữa những bức tường lạnh lẽo.

Souchou thở dài, đưa tay vuốt nhẹ những ký tự phát sáng trên tường. "Anh nghĩ nơi này thực sự là gì?"

Windy bước chậm rãi bên cạnh cô, ánh mắt sắc lạnh như đang phân tích từng góc khuất. "Một tàn tích bị lãng quên. Một nơi chứa đựng những bí mật mà có thể không ai còn sống để kể lại. Và giờ chúng ta là những kẻ tò mò bước vào."

Souchou khẽ cười. "Anh lúc nào cũng nói chuyện như vậy sao? Nghe như thể anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì."

Windy liếc nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự khó hiểu. "Vậy cô nghĩ tôi nên nói thế nào?"

Cô dừng bước, quay sang đối diện với anh. "Tôi không biết. Nhưng ít nhất cũng nên thể hiện chút cảm xúc. Đừng chỉ coi mọi thứ như một nhiệm vụ."

Windy im lặng một lúc, rồi bất ngờ nhếch môi. "Cô nghĩ tôi không có cảm xúc sao? Vậy cô có muốn thử kiểm tra không?"

Souchou chớp mắt, cảm thấy hơi bối rối trước sự khiêu khích bất ngờ của anh. "Anh định kiểm tra kiểu gì?"

Windy tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại chỉ còn vài bước. "Ví dụ như... nếu tôi nói rằng tôi thích cô, cô sẽ phản ứng thế nào?"

Souchou tròn mắt, rồi bật cười. "Anh đang đùa à?"

Windy nhún vai. "Có thể. Nhưng cũng có thể không."

Cô nhìn anh chằm chằm, cố gắng tìm ra dấu hiệu của sự trêu chọc, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như thường lệ, không có chút dao động. Điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.

"Anh thật là..." Souchou thở dài, rồi tiếp tục bước đi. "Nếu có gì đó anh thực sự quan tâm, thì hãy thể hiện rõ hơn."

Windy quan sát cô một lúc trước khi lặng lẽ theo sau. "Cô tò mò về tôi à?"

"Tôi chỉ muốn hiểu những người đồng hành với mình." Cô đáp, giọng nhẹ nhàng hơn.

Gió nhẹ thổi qua hành lang, mang theo cảm giác lạnh lẽo. Hai người tiếp tục bước đi trong im lặng, nhưng lần này, khoảng cách giữa họ dường như không còn xa như trước nữa.

Ở phía xa, bóng tối dày đặc dường như đang chờ đợi họ tiến sâu hơn vào bí mật của nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #action