Chương 0.

Caesar Foster đen đủi bị tai nạn đúng ngày sinh nhật của mình, ngay trên đường tới trường cấp 2. Cậu bị một chiếc xe ô tô 4 chỗ đâm ngang người, đầy bất ngờ, tại ngã ba phố Atlantic. Cái con đường đó vắng tới nỗi mà chính bản thân Caesar cũng không ngờ rằng có một chiếc xe lao tới mà không hề phát ra tiếng động. Và con đường đó cũng vắng tới nỗi mà phải cả tiếng sau mới có người đi qua phát hiện ra cậu để gọi cấp cứu đưa vào bệnh viện.

Sau khoảng thời gian chữa trị trong viện và về nhà một thời gian, cậu mới được cha mẹ thông báo rằng kẻ lái xe ô tô kia đã phóng xe lao xuống một cái hồ cách đó không xa. Hắn ta tự sát. Không rõ lý do, không rõ danh tính.

Vụ tai nạn đó ngoài làm gẫy mất mấy cái xương sườn ra thì nó có làm ảnh hưởng đến não cậu một chút. Cậu bị mất trí nhớ. Nhưng rất nhanh mọi thứ đều ổn thoả. Cha mẹ Caesar đều cảm thấy con mình ngoại trừ việc quên mất tên mọi người thì học tập hay sinh hoạt vẫn rất bình thường, chẳng có gì đáng ngại cả.

Và đúng là chẳng có gì đáng ngại thật, vì Caesar vẫn sống một cuộc sống rất bình thường sau đấy, và hiện cậu đã là sinh viên năm cuối đại học.

Chỉ có đúng một điều bất lợi duy nhất chính là cậu có thể nhìn thấy một vài sinh vật kỳ quái. Chúng có hình dạng kì lạ khác nhau, thoắt ẩn thoắt hiện, và cũng chẳng làm hại gì đến cậu. Vì chúng có tính chất vô hại (?) vậy nên Caesar luôn gạt phắt mấy thứ đó sang một bên, sống một cuộc sống bình thường. Cậu luôn tự hỏi có phải bản thân luôn nhìn thấy chúng nhưng cậu quên mất không?

.

Ngày hôm nay là sinh nhật của Caesar, tròn 7 năm sau vụ tai nạn kia. Mẹ cậu từ sớm đã gửi tin nhắn nói cậu về nhà ăn tối một bữa, bà đã làm rất nhiều món mừng sinh nhật và rất muốn được nghe chuyện học tập của cậu. Caesar cũng không phản ứng gì quá nhiều, về nhà ăn sinh nhật vốn đã là thông lệ nhiều năm đối với cậu rồi. Chỉ là cậu không thích cách trang trí ngôi nhà đó lắm.

Nó có quá nhiều gương.

Cậu luôn cảm thấy bản thân mình có một khuôn mặt không hề "khớp". Giống như khuôn mặt xa lạ này không phải của cậu vậy, mỗi lần soi gương, "nó" đều tỏ ra rất khó chịu. Caesar không thích cảm giác đó một chút nào, có một lần cậu thử hỏi bạn mình rằng khuôn mặt của cậu có phải trông rất khó gần khó ưa không? Câu trả lời mà Caesar nhận được luôn là "nó" hoàn toàn bình thường mà. Nhưng dù sao thì, bản thân cậu thật sự không cho nó là đúng.

- Vậy hôm nay mày không ở lại đây hả? - Brian - Thằng bạn học cùng vài môn, rất thích tiệc tùng - tiến lại gần cậu lúc tan học.

- Ừ, mẹ tao có gọi về nhà mừng sinh nhật. - Caesar đặt một vài quyển sách vào ngăn tủ đựng đồ ở trường của cậu, lại lấy ra một chiếc ván trượt rồi mới đóng cửa tủ lại. Cậu biết rằng Brian xuất hiện không gì hơn ngoài ý định tổ chức sinh nhật lần thứ 20 cho cậu, và cái chính là mở tiệc. Đi quẩy, tán gái, rượu bia, suốt đêm.

Caesar không hứng thú với việc năm nào cũng về nhà ăn bữa cơm mừng sinh nhật, nhưng đối với tiệc tùng thì cậu cũng chẳng tìm thấy niềm vui gì nhiều. Có thể do cậu không đủ thân với những người bạn đại học. Ý là đủ thân để có thể bay nhảy hết mình.

- Nhưng một bữa tiệc sinh nhật vào năm 20 là cực kỳ tuyệt vời đấy! Chẳng lẽ mày chỉ định đón tuổi 20 một cách vô cùng bình thường như những năm khác hả? - Brian vẫn chưa buông tha, vừa bám theo vừa dài miệng rủ rê cậu thêm vài câu nữa.

Caesar thầm thở dài, thật sự là những người thế này rất phiền.

- Brian, nãy mẹ tao gọi rồi, vậy tao đi trước nhe.

Vẫy vẫy tay chào tạm biệt với kẻ rắc rối kia, Caesar nhanh chóng leo lên chiếc ván trượt của mình, hướng thẳng đến bến xe bus để đợi chuyến về nhà trước khi trời quá tối. Hôm nay chẳng phải cuối tuần nên cũng chẳng có mấy sinh viên đi xe về trung tâm thành phố, chỉ một mình Caesar đứng đây đợi xe bus thôi. Bến xe này ở gần bìa rừng, nên thật ra đứng đợi xe nơi này có chút kinh kinh.

Nhưng nếu nói chính xác thì cậu cũng chẳng phải là người duy nhất đợi xe.

Có một anh trai người châu á cao gầy với đôi mắt 1 mí sắc lẹm như cáo, tóc tai được cắt ngắn quá lông mày, mặc một bộ vest đen đúng kiểu doanh nhân thành đạt đang đứng hút thuốc ở phía bên kia bến xe. Đáng ra cũng chỉ là một anh trai doanh nhân bình thường nào đó đứng đợi xe cùng Caesar thôi, nhưng mà...

Trên cổ tay anh ta là một chiếc Rolex Cosmograph chói lọi.

Còn bàn tay lại đang cầm một cái đầu của con gì đó giống như loài Ogre trong game vậy. Tai nhọn, răng nanh dài ngoằng, hơn nữa trên trán còn có 4 cái sừng.

Tay kia? Tất nhiên là một thanh kiếm nhật dài ngoằng dính đầy máu.

Mà 2 tay anh ta cũng có máu.

Mà dưới chân cũng là cả vũng máu.

Và có gì đó báo hiệu cho Caesar rằng nếu cậu không bơ anh trai doanh nhân kia đi thì đầu cậu cũng nằm gọn trên tay anh ta luôn. Nhẹ nhàng lôi ra tai nghe, Caesar quyết định chọn một bài nào đó thật là quẩy lên để tạm quên đi tình cảnh khó hiểu lúc này. Chưa bao giờ cậu thấy rằng xe bus hôm nay lại tới chậm đến thế. Đành rằng cậu từng trông thấy rất nhiều sinh vật kỳ dị mà người khác không thấy, nhưng chúng không hề phát ra cái cảm giác nguy hiểm như cái anh trai đứng cạnh này.

Được rồi, như sách vở, như game như phim, loài Ogre nổi tiếng vừa to béo vừa khoẻ lại còn hung hăng bạo lực. Vậy mà cái đầu nó vẫn nằm gọn trên tay anh trai Rolex kia đấy thôi. Còn thân Caesar cũng chỉ là cậu thanh niên bình thường 20 tuổi...

Im ắng một lúc, đột nhiên anh trai kia lại cựa người, quay qua nhìn Caesar chằm chằm. Caesar thì cúi xuống nhìn chiếc điện thoại của mình.

Vẫn là không hiểu sao lại nhìn cậu. Rõ ràng cậu từ đầu đến giờ đều tỏ ra rằng mình chưa-từng-nhìn-thấy cái người kia mà. Mặc dù trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn hoàn toàn bất biến. Caesar bấm bấm chiếc điện thoại nhắn tin nhạt nhẽo cho mấy đứa bạn giống như đang bận bịu lắm.

Cho đến khi cái anh trai kia bắt đầu bước chân từ từ đến chỗ cậu.

Với một tay cầm kiếm.

Và một tay cầm đầu con Ogre.

" Đm! Đừng có mà tới đây! " - Tiếng lòng Caesar khóc thét lên khi bước chân của người kia càng ngày càng gần đến chỗ cậu. Mùi máu bắt đầu sộc thẳng lên mũi, còn trái tim cậu đập thình thịch.

Mặc dù rất bình tĩnh làm một bộ dáng không hề bị ảnh hưởng bởi bất kì chuyện gì, Caesar lại cảm thấy mình hoàn toàn chết đứng rồi. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra. Cậu cố gắng gìm tay mình xuống để không bị run.

- Ê.

Anh trai doanh nhân thành đạt lên tiếng.

Caesar vẫn giữ im lặng, tôi không nghe tôi không thấy tôi không biết những gì. Anh trai kia nhìn nhìn cậu một lúc, rồi cúi người gác tạm cái kiếm vào thành bến xe. Sau đấy anh ta dùng chính cái bàn tay đầy máu kia vỗ bồm bộp vào lưng cậu:

- Này, cậu có khăn hay nước rửa tay không? Tay tôi bẩn quá.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro