Chương 8: Bạn gái cũ của thiếu gia nhà giàu (8)

"Hôm nay cô có thể nghỉ một ngày, đừng đi đâu khác, tối tôi sẽ về sớm. Nếu cần, tôi sẽ cho người đến đón bất cứ lúc nào."

Nói xong, Lãnh Duệ cầm cặp công văn rời đi.

Trong lòng Lãnh Tử Việt chấn động mạnh, tối nay về sớm?? Nếu cần thì sẽ cho người đến đón cô ấy??

Vậy... Tiểu Quả thật sự là người phụ nữ của ba mình sao?

Anh ta liếc nhìn bản hợp đồng, của Tinh Vân Âm Nhạc.

Tiểu Quả vì bản hợp đồng của Tinh Vân Âm Nhạc nên mới theo ba mình? Thậm chí... còn là kiểu "có nhu cầu thì gọi là đến ngay" sao?

Lãnh Tử Việt đau khổ vò tóc: "Tiểu Quả, cho dù em trách anh, hận anh, cũng không cần tự hạ thấp mình như vậy..."

Đường Quả liếc nhìn cái dáng vẻ đau khổ tột cùng của Lãnh Tử Việt, uống một ngụm sữa, nhắc nhở: "Anh lấy được tiền rồi, chẳng phải nên trả cho tôi à? Lãnh Tử Việt, anh còn nợ tôi hai ngàn vạn."

"Tiểu Quả..."

Đường Quả nhìn tấm séc: "Anh trả tiền cho tôi chứ?"

Lãnh Tử Việt thấy hơi chua xót, đẩy tấm séc tới trước mặt cô: "Vốn dĩ cái này là cho em."

"Tiểu Quả, sao em phải làm vậy?" Vẻ mặt Lãnh Tử Việt đầy áy náy, nói: "Nếu vì chuyện chia tay khiến em bị tổn thương, em có thể tìm anh, muốn trả thù anh thế nào cũng được. Sao lại phải tự hạ thấp mình, coi bản thân như món hàng đem bán?"

Đường Quả cầm tấm séc, nghe câu này liền khẽ ngẩng mắt, hờ hững nói: "Trả thù thế nào cũng được?"

"Đúng, chỉ cần sau này em đừng tự hạ thấp mình nữa, em muốn đối xử với anh thế nào anh cũng chấp nhận."

"Vậy tôi nhớ rồi." Đường Quả mỉm cười: "Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ ăn."

"Tiểu Quả, ba anh không phải người tốt, vài hôm nữa sẽ đuổi em ra khỏi biệt thự thôi. Em nên tính sớm đi. Dù có lấy được hợp đồng Tinh Vân, nếu ba anh không còn hứng thú với em thì bên Tinh Vân cũng sẽ không quan tâm đến em, những gì em muốn sẽ chẳng có được đâu."

Thế nhưng Đường Quả đã lên lầu, hướng đi vẫn là về phòng Lãnh Duệ. Lãnh Tử Việt hoàn toàn không nghi ngờ rằng hai người đã có quan hệ.

"Tiểu Quả!" Lãnh Tử Việt gọi với theo bóng dáng sắp khuất: "Sau này đừng tùy tiện nữa. Khi em rời khỏi đó, hãy tìm anh, em muốn làm ca sĩ, anh sẽ giúp em."

Đường Quả quay đầu cười: "Không cần đâu, ba anh lợi hại hơn anh nhiều."

"Đẹp trai, nhiều tiền, lại có sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành, quả là cuốn hút."

Đúng lúc Lãnh Tử Việt còn định nói thêm thì điện thoại reo. Thấy hiển thị cuộc gọi, anh ta chẳng kịp nói thêm với Đường Quả, vội vàng nghe máy.

"Kỳ Kỳ, sao sáng sớm đã gọi cho anh vậy?"

"Tử Việt, anh đang ở đâu?"

Lãnh Tử Việt liếc nhìn cầu thang, đã không thấy ai, bèn thở phào: "Anh về nhà rồi. Kỳ Kỳ, có chuyện gì sao?"

Vừa hỏi xong, giọng nói mềm mại ngọt ngào của Đường Quả vang lên bên cạnh, nghe như vừa tỉnh ngủ: "Tử Việt, ai gọi cho anh thế?"

"Tử Việt, chẳng lẽ anh có tiểu yêu tinh bên ngoài rồi?" Đường Quả chớp mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười nửa như trêu chọc nửa như ác ý.

Giọng tuy mềm mại như làm nũng giận dỗi, nhưng thực tế, Đường Quả đứng cách xa anh ta, hoàn toàn không có sự thân mật như người ngoài nghĩ.

Cả người Lãnh Tử Việt cứng đờ, giọng của Lục Kỳ trong điện thoại khiến anh ta tỉnh táo lại.

"Lãnh Tử Việt, cô ta là ai?"

"Anh thật sự khiến tôi quá thất vọng. Tôi còn tưởng anh khác với những người khác... Không ngờ cuối cùng tôi cũng nhìn lầm."

Không cho Lãnh Tử Việt cơ hội giải thích, đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút.

"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ..."

Lãnh Tử Việt lo lắng đi vòng vòng tại chỗ, cuối cùng liếc Đường Quả với ánh mắt trách móc, rồi lao nhanh ra khỏi biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro