Chương 15: Video thứ năm (đã beta)
【 Anne vốn nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng đi diện kiến, nhưng phía Vongola lại đã có sắp xếp riêng. Có người chuyên phụ trách đến tiếp đón cô, đưa cô đi tắm rửa và thay đồ.
Quần áo do Vongola cung cấp tuy không kiểu cách hoa lệ, nhưng chỉ cần nhìn vào chất liệu là đủ thất đắt tiền và xa xỉ.
Theo toàn bộ quy trình, từ đầu đến cuối, quần áo trên người Anne đều do Vongola chuẩn bị. Còn tất cả những vật dụng cô mang theo đã hoàn toàn bị tách khỏi cô.
"Đồ vật tùy thân và nhẫn của ngài sẽ được trực tiếp đưa đến tay Oliver-san ở khu D, sau khi cuộc gặp mặt của ngài và điện hạ kết thúc, ngài sẽ có thể cầm lại chúng."
Tuy rằng đối phương cười rất ôn hòa, nhưng thái độ lại rất cường thế.
Anne hiểu rõ.
Toàn bộ quá trình này, một mặt là để giúp cô có thể diện hơn khi ra mắt Vongola Juudaime, mặt khác cũng là để đảm bảo rằng cô không mang theo bất kỳ vật dụng nào có thể gây ra mối đe dọa.
Dù biểu hiện ra ngoài có vẻ dịu dàng và tế nhị nhưng về bản chất vẫn là soát người và tước vũ khí. Tuy nhiên, đối với cách làm này của Vongola, Anne đương nhiên không có ý kiến gì.
Dù sao thì, đây là Vongola, mà người cô sắp gặp mặt cũng là một sự tồn tại cao quý mà cho dù có đối đãi long trọng đến mức nào cũng không hề đủ.
Sau một đợt kiểm tra cùng đánh giá rườm rà, Anne rốt cuộc cũng được cho phép tiến vào khu A - trung tâm quyền lực của Vongola.
Đi đến trước khu A, thành viên Vongola phụ trách mang Anne thay quần áo nói:
"Ở phòng tiếp khách khu A sẽ có người tiếp đón, cô ấy sẽ phụ trách dẫn đường cho ngài."
Quả nhiên, ở phòng tiếp khách có một nữ nhân mang nhẫn thuộc tính Sương mù, sau khi nhìn thấy Anne liền vội vàng đi tới, lộ ra nụ cười thẹn thùng.
"Tiểu thư Anne tiểu thư, xin đi theo ta. Boss đã chờ ngài rất lâu rồi."
Thành viên nữ mang thuộc tính Sương mù này, âm thành nhỏ nhẹ, hình như không am hiểu cùng người xa lạ nói chuyện.
Mà Anne lại khiếp sợ không thôi:
—— Ta vậy mà lại để Giáo phụ đợi lâu! Chẳng lẽ ta thật sự có thể chất bồ câu sao?!
( í là chậm chạp í)
Cô vội vàng gật đầu lia lịa, không cần nghĩ ngợi liền tăng tốc đi theo, hận không thể lập tức chạy lên phía trước.
Lo lắng trong lòng mãnh liệt như vậy, nhưng trớ trêu thay, Anne càng sốt ruột bao nhiêu thì đoạn đường này lại càng không thể nhanh chóng kết thúc.
Còn chưa kịp rời khỏi phòng tiếp khách, liền có một thành viên trung tâm của bộ Sương mù đi ngang qua nơi này, tò mò liếc nhìn hai người họ một cái, tiện thể bắt chuyện.
"Chào buổi tối. Các ngươi muốn đi đâu vậy?"
Nữ nhân thuộc tính Sương mù dẫn đường cho Anne nhẹ giọng trả lời:
"Boss muốn gặp đứa nhỏ này."
Thành viên bộ Sương mù lúc này mới nhìn rõ mặt nữ nhân. Hắn chần chờ mấy giây, giọng nói có vẻ mất tự nhiên trong nháy mắt, rồi lại rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát nhẹ nhàng:
"...... Ngài vậy mà tự mình đưa đi sao? Boss coi trọng đến vậy sao?"
Sau khi thấy nữ nhân gật đầu, thành viên bộ Sương mù biểu tình phức tạp chớp mắt một cái, cảm thán một câu:
"Thật đúng là coi trọng nhỉ."
Nữ nhân dẫn đường cũng rất đồng ý:
"Đúng vậy...... Nhưng ý định của Boss chắc chắn là quan trọng nhất. Mặc kệ Boss làm ra quyết định gì, chúng ta đều sẽ phục tùng."
Cô cùng thành viên bộ Sương mù liếc mắt nhìn nhau một cái, như đồng thời ngầm hiểu một cách bất đắc dĩ xen lẫn sủng nịnh.
"Đúng rồi, lần này nên xưng hô với ngài như thế nào?"
Thành viên bộ Sương mù kia đột nhiên đặt câu hỏi, cái vấn đề này Anne cảm thấy có chút kỳ quái.
Anne ban đầu cứ tưởng rằng hai cái thành viên Vongola này rất quen thuộc với nhau, thậm chí có thể là bạn cùng đơn vị hay gì đó, nếu không thì sao lại có thể tán gẫu lâu như vậy?
Nhưng hiện tại xem ra, ngay cả tên họ cũng không trao đổi, dường như chẳng hề quen thân - thậm chí là hoàn toàn xa lạ. Như vậy thì quá kỳ lạ rồi.
Hơn nữa, cuộc đối thoại giữa bọn họ, cảm giác như có ẩn ý gì đó.
Chẳng lẽ đây là điểm chung của thuộc tính Sương mù? Nói thật, Anne không gặp nhiều Người thủ hộ Sương mù, hình như ai nấy đều nói chuyện kiểu quanh co lòng vòng.
Anne có chút hoang mang, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến cô. Cô đang sốt ruột muốn nhanh chóng tới gặp Giáo phụ, cô rất lo mình sẽ làm chậm trễ lần gặp mặt này.
Nữ nhân đứng trước mặt Anne nhìn thấy rõ vẻ sốt ruột hiện rõ trên mặt cô.
"Ta hiện tại tên là Lily." Nữ nhân dẫn đường thoạt nhìn có vẻ hướng nội mềm mại, nhưng thái độ lại cứng rắn, lấy một loạt ngữ khí cao ngạo của người bề trên mà cắt đứt cuộc nói chuyện này, "Như vậy, hẹn gặp lại."
Nam nhân bộ Sương mù thấy thế cũng không tiếp tục tán gẫu nữa. Hắn ngậm miệng, động tác ưu nhã cúi người hành lễ.
Đó là lễ nghi đặc thù của Vongola, có nghĩa là hoan nghênh khách nhân lần đầu đến Vongola.
Anne đã xoay người rời đi nên không có chú ý tới, nhưng nữ nhân dẫn đường đã nhìn thấy nghi thức chào đón của vị đồng nghiệp này.
Cô thẹn thùng cười cười, xem như đang an ủi nam nhân.
Cho dù động tác hành lễ bị bỏ qua, nhưng nam nhân lại hoàn toàn không có nổi giận, hắn vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, rất lịch thiệp mà nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
Sau khi từ biệt nam nhân, nữ nhân tên là 'Lily' lại tiếp tục dẫn đường cho Anne.
Các cô đã đi rất lâu rồi.
Chủ thể của tòa kiến trúc tổng bộ Vongola vốn là một tòa lâu đài cổ có lịch sử lâu đời, bản thân cấu trúc bên trong đã rất phức tạp. Sau khi trải qua nhiều lần cải tạo bởi bộ Kỹ thuật mà Vongola lấy làm tự hào đã khiến cho người ngoài lần đầu tiên bước chân vào đây gần như choáng váng.
Đương nhiên, điều này không thể làm khó được Lily. Cô dẫn Anne rẽ trái rẽ phải một cách thuần thục, rõ ràng là vô cùng quen thuộc với kết cấu phức tạp nơi đây.
Nếu không có thành viên Vongola như Lily dẫn đường, e rằng Anne sẽ bị lạc trong này đến mức không biết trời đất gì luôn.
"Xin hỏi, còn bao lâu nữa là có thể tới nơi vậy?"
Anne biết, đường đi đến chỗ của Vongola Juudaime chắc chắn là không ngắn. Nhưng các cô đã đi ít nhất hai mươi phút rồi, điều này làm cho cô không khỏi sốt ruột.
Mình sẽ không đến mức vì để Giáo phụ đợi lâu mà bị fan trung thành của ngài ám sát đấy chứ......
Lily không dừng chân mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, thanh âm bình tĩnh:
"Rất nhanh liền đến."
Nghe được câu này, Anne thở phào, cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút. Vì để giảm bớt lo âu trong lòng, cô bắt đầu đem lực chú ý dời đến hoàn cảnh xung quanh.
Tổng bộ Vongola được trang hoàng thực sự vô cùng lộng lẫy. Giấy dán tường mạ vàng phủ hoa văn sáng rực, lấp lánh ánh kim. Màn sa bên cửa sổ thì tinh xảo đến mức như phủ lên một lớp ánh sáng mỏng manh tựa như cánh ve.
Trong chiếc bình hoa sang trọng là những đóa hoa tươi mới đầy màu sắc, dưới ánh đèn tường vàng xán lạn càng thêm phần rực rỡ, kiêu sa.
Nhưng Anne phát hiện, bình hoa bên cạnh cửa sổ sát đất nào đó, có một đóa hoa thanh cúc đã bị kéo rụng mất hơn phân nửa.
Có thể là có ai đó đã từng nhàm chán trong lúc chờ đợi ở đây, nên tiện tay ngắt hoa nghịch cho đỡ buồn chán.
Anne nghĩ vậy, không nhịn được cười cười.
Thật kỳ diệu, cho dù nơi này trang trọng hoa lệ đến thế, vẫn có thể cảm nhận được dấu vết của sinh hoạt rất đỗi bình thường.
Một cảm giác quá đỗi quý giá lại gần như chân thật đến mãnh liệt, chắc là bởi vì: có rất nhiều, rất nhiều người đã toàn tâm toàn ý xem nơi này là 'nhà'.
Nghĩ đến đây, cảm giác bất an trong lòng Anne dường như cũng dịu đi phần nào, thay vào đó là một dòng ấm áp lan tỏa trong lòng.
Cô không biết Vongola Juudaime rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng có thể tạo ra một nơi như thế này, thì nhất định sẽ không phải người đáng ghét.
Nghĩ như vậy trong lòng, Anne theo sau Lily một lần nữa rẽ vào một chỗ ngoặt.
Đoạn đường này đi thật sự rất lâu. Lúc cảm thán như vậy một lần nữa, Anne đột nhiên cảm thấy căng thẳng ——
Bố trí ở hành lang phần lớn đều giống nhau, khó có thể phân biệt.
Nhưng đóa hoa thanh cúc bị kéo rụng một nửa bên cạnh cửa sổ sát đất, cũng bố trí giống nhau sao?
Sao có thể!
Cho nên, các cô đang ở một vòng lặp, không ngừng lặp đi lặp lại một chặng đường đó sao?!
Anne đang muốn dò hỏi Lily, cô muốn biết vị thành viên trung tâm của Vongola này có phải hay không đã lạc đường trong tổng bộ Vongola.
Dù sao thì nơi này thật sự quá lớn, Anne cảm thấy khả năng này rất có thể xảy ra.
Nhưng còn chưa kịp nói câu nào, Anne lại đột nhiên phát hiện ra một sự thật kinh khủng:
Trên vai phải của Lily, đột nhiên xuất hiện sương mù màu tím đang lập lòe kỳ dị.
Cùng với làn sương mù mờ ảo đột ngột xuất hiện kia, vai phải của Lily thường xuyên trở nên mơ hồ, lờ mờ biến thành một dáng vẻ khác - vết thương dữ tợn mơ hồ hiện rõ, giống như bị chính làn sương mù bất chợt đó đánh trọng thương.
...... Ảo thuật? Ảo thuật công kích sao?!
Ngay khi từ này hiện lên trong đầu Anne, Lily ở phía trước cô đã chủ động mở miệng, thành âm vẫn rất bình tĩnh.
"Ân...... Chúng ta hình như đánh vỡ lĩnh vực ảo thuật của người nào đó rồi."
Lời giải thích của Lily làm Anne cảm thấy kinh sợ, dự cảm sắp phải tiến vào trạng thái chiến đấu khiến tim cô đập nhanh hơn.
Còn không đợi Anne hỏi rõ tình huống, đã thấy ở cuối chỗ rẽ, có một người khác bước ra.
Là thành viên bộ Sương mù nói chuyện phiếm với bọn họ trước đó.
"Tiểu thư Lily? Ngài bị thương sao?"
Nam nhân đột ngột xuất hiện ở chỗ này, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc, là một dáng vẻ ngây thơ vô tội một cách quái dị.
Nhưng Anne lại mơ hồ cảm nhận được một tia địch ý và sát khí.
Làm Người thủ hộ Mưa của Gayle, Anne chính là ở trong hoàn cảnh phức tạp mà trưởng thành. Cô lăn lộn, ngã gục trải qua rất nhiều trận chiến, đối với địch ý và sát ý từ trước đến giờ đều chính xác.
Kẻ địch!
Nam nhân này, là kẻ địch!
Ảo thuật sư? Là gia tộc đối địch phái tới nằm vùng? Hay là cán bộ cao tầng của Vongola bị mua chuộc?!
Mặc kệ đối phương rốt cuộc có danh tính gì, nam ảo thuật sư này dám trực tiếp ẩn núp tiến vào tổng bộ Vongola tổng bộ, Anne thật sự không dám tưởng tượng đối phương phải có thực lực và tự tin đến thế nào.
Nhẫn và hộp vũ khí của Anne đều đã bị Vongola lấy đi rồi, giờ phút này trừ bỏ thể thuật, không có bất kỳ đồ vật gì có thể sử dụng.
Mà ảo thuật sư Lily đứng ở phía trước Anne, thoạt nhìn vóc dáng còn mảnh mai hơn cả cô. Huống hồ, trên vai Lily còn có ngọn lửa Sương mù đột ngột xuất hiện, điều đó làm cho cô ấy, với tư cách là ảo thuật sư đã rơi vào thế hạ phong.】
"Ngay cả khu vực trung tâm của khu vực của tổng bộ mà cũng có địch xâm nhập sao?" Skull vây xem với tâm trạng hóng chuyện, "Quả nhiên không nên để phần lớn Người thủ hộ rời đi! Giờ thì rắc rối rồi! Hai người Lily và Anne nhìn kiểu gì cũng không đánh lại tên đối diện kia."
Còn Lal - người thuộc Vongola - thì lại nghiêm túc gõ mặt bàn với vẻ lo lắng:
"Vấn đề là, khi nào thì những người khác mới phát hiện ra lĩnh vực này. Nếu không kịp thời chú ý, kẻ địch rất có thể sẽ trực tiếp đột nhập vào nơi ở của thủ lĩnh mất!"
Nói vậy, thủ lĩnh Vongola không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Ý thức được khả năng này, mọi người ở khu trong có chút xao động.
Nhưng Reborn lại vẫn bình tĩnh như cũ, hắn chỉ ngẩng đầu, nhìn Rokudo Mukuro rũ mắt không nói gì và phản ứng kỳ quái của Mammon.
Vì thế Reborn lại một lần nữa cúi đầu, một bộ dáng hoàn toàn không lo lắng.
【 Anne suy nghĩ trở nên hỗn loạn vì căng thẳng, sợ hãi, và cả chút mơ hồ tuyệt vọng:
Muốn lấy trạng thái này để chiến đấu sao...... Xác suất thắng là bao nhiêu? Vongola khi nào thì sẽ đến lĩnh vực bị cô lập này để chi viện? Hay là mình sẽ chết ở chỗ này?
Anne bất an suy nghĩ, cô cố gắng nâng tay lên để thủ thế phòng thủ, những bàn tay lại không ngừng run rẩy.
Anne gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đối diện, nhưng hắn vẫn không hề bước lên một bước. Chính sự trầm mặc và yên lặng ấy khiến cho Anne càng thêm lo lắng và bất an.
Nữ nhân tên Lily quay đầu nhìn vào mắt Anne, duỗi tay che ở trước mặt cô.
Chiếc nhẫn đơn giản trên ngón tay thon dài của Lily đột niên lóe sáng trong chớp mắt, như có thể lập tức bùng lên ngọn lửa.
Đúng rồi!
Tiểu thư Lily này được cử đến để tiếp đón mình, chắc chắn cũng là một ảo thuật sư rất mạnh!
Anne trong lòng không khỏi vui mừng, chờ mong hoặc là nói đang thầm cầu nguyện Lily sẽ phản kích. Nhưng đúng lúc này cô lại đột nhiên nghe thấy giọng nam vang lên rất gần.
"Ngài bị thương rất nghiêm trọng...... Rất đau đúng không?"
Lúc này, Anne mới kinh ngạc phát hiện, nam nhân vừa nãy còn đứng cách một đoạn, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt hai người họ.
Hắn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai Lily, bàn tay trống không không đeo bất kỳ chiếc nhẫn nào, dường như sắp chạm đến chỗ đó.
"Ngươi ——"
Anne vừa định nhân lúc nam nhân đột ngột áp sát mà hét to lên, thì tiếng hét ấy lại bị một nỗi kinh hoàng mãnh liệt hơn bóp nghẹt trong cổ họng.
Bởi vì ngay giây tiếp theo, cô phát hiện thân ảnh của Lily hoàn toàn chìm trong một làn lửa sương mù bùng phát dữ dội.
Ngọn lửa màu chàm rực rỡ ấy đẹp đến mức phi thực, gần như không ăn nhập gì với hiện thực, mà chính ngay trong ngọn lửa bốc lên kia - hiện thực cũng bắt đầu méo mó, vặn vẹo.
Bởi vì cuối cùng cũng nhìn thấy rõ sự thật hoàn toàn khác với nhận thức ban đầu, sắc mặt Anne lập tức tái nhợt, lảo đảo lùi lại mấy bước. Bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự quá mức kỳ dị:
—— Vị tiểu thư Lily nhỏ gầy kia, như một hình ảnh phản chiếu trong gương mờ, đột nhiên bị đấm vỡ tan - từng mảnh kính vỡ tung bay cắt qua thứ ảo ảnh đó, lộ ra sự thật ẩn giấu dưới lớp giả dối đó.
Làm gì còn nữ nhân mộc mạc kia nữa.
Đứng ở vị trí của 'Lily' lúc này là một nam nhân.
Ánh mắt hắn trần đầy oán độc, trên tay là chiếc nhẫn mang thuộc tính Mặt trời, đang cháy lên một đóa ngọn lửa màu vàng. Trên người hắn có không ít vết thương nghiêm trọng đến mức ngay cả ngọn lửa Mặt trời cũng khó mà chữa lành ngay lập tức được.
Còn trên vai phải của hắn rõ ràng không phải vết thương mới do ngọn lửa sương mù gây ra. Đó là một vết cắt cũ dữ tợn do đao kiếm để lại được vài ngày.
Anne chỉ cảm thấy chân mình lập tức mềm nhũn, không thể đứng vững mà ngã ngồi xuống đất. Một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời, cùng cảm giác bàng hoàng run rẩy dâng lên, khiến cô theo bản năng nói ra thân phận của nam nhân:
"...... Người thủ hộ Mặt trời của gia tộc Sola, Quinto?"
Nam nhân này vậy mà lại đến từ một trong những gia tộc thủ lĩnh cấp cao của phe phản minh!
Không phải Lily, không phải cán bộ trung tâm của Vongola, lại càng không phải nữ ảo thuật sư yếu đuối gì!
"Vết thương này ... tác giả của nó là người Mưa kia nhỉ? Nhưng mấy ngày này, nhiệm vụ của hắn không hề bao gồm Sola. Vật thì, là khi hắn đến chi viện Khu chống cự thứ ba, đã làm ngươi bị thương nặng thế này đúng không?"
Nam nhân đối diện Quinto rõ ràng đã sớm đoán trước được, chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn bình tĩnh nhìn Quinto, thậm chí còn ung dung phân tích điều gì đó.
Rõ ràng là đang đặt câu hỏi, nhưng ngữ khí lại bình thản đầy chắc chắn.
Thấy Quinto không trả lời, nam nhân hình như có chút thất vọng.
"Được rồi. Không sao cả."
Ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ.
Tầm mắt của nam nhân rời khỏi người Quinto, lại liếc mắt nhìn Anne đang kịch liệt run rẩy.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, trước mặt Anne chợt dâng lên một ngọn lửa sương mù thuần túy mãnh liệt, như một tấm khiên chắn bảo vệ Anne
Nam nhân đánh tan lớp ngụy trang của Quinto, khí chất cùng thần thái của hắn lúc này thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.
Trước đó, khi trò chuyện cùng Quinto đang giả trang thành Lily, hắn giống như một chàng trai hoạt bát, cởi mở, thích tiệc tùng và kể chuyện cười, trong lúc nói chuyện hắn còn thường vô thức nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này, người đứng đối diện Quinto lại mang vẻ lạnh lùng hoàn toàn không ăn nhập với ấn tượng trước đó.
Hắn nhìn Quinto với gương mặt vô cảm, không giống như đang tức giận, mà giống như từ đầu đến cuối chưa từng có biểu cảm nào. mà vẻ mặt ấy - lại hoàn toàn không ăn khớp với cơ thể hắn lúc này.
So với Anne vẫn còn giữ được chút lý trí để quan sát, Quinto sau khi bị vạch trần thì càng thêm hoảng loạn. Hắn phát cuồng, gào thét về phía đối phương:
"Ngươi là ai! Rốt cuộc ngươi đã phát hiện ra bằng cách nào?"
Nam nhân với vẻ mặt lãnh đạm hơi nghiêng đầu, động tác này khiến cảm giác không đúng trên người hắn càng thêm mãnh liệt.
"Phát hiện? Ngài đang nói cái gì vậy?"
Giọng nói vốn mang theo chút ngả ngớn và hoạt bát cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một âm thành nữ tính trong trẻo bình tĩnh như vụn băng vỡ.
"Còn có thể cái gì nữa?!" Quinto tựa như chuyển toàn bộ sợ hãi thành phẫn nộ, hắn tiếp tục gào thét chất vấn đối phương, "Ta rõ ràng ngụy trang rất tốt! Rốt cuộc ngươi làm thế nào phát hiện ra chân thân của ta?"
"Làm thế nào phát hiện ra sao...... Ta cũng không biết nên trả lời vấn đề này của ngài như thế nào. Ngay từ đầu, thân phận của ngài vừa nhìn đã nhận ra rồi."
Câu trả lời chân thành mà ngạo mạn này tựa hộ đã hoàn toàn chọc giận Quinto.
Quinto lập tức hành động, nhanh chóng mở hộp vũ khí của mình. Một móng vuốt hổ bọc ngọn lửa thuộc tính Mặt trời bất chợt hiện ra, rồi không chút do dự, hắn lao tới giáng đòn mạnh về phía đối phương.
Nhưng nơi hắn đánh tới lại vặn vẹo trong chớp mắt - giống như ổ đó hoàn toàn không hề có thực thể.
Ngay lúc này, sương mù dày đặc đột ngột tràn ra. Bóng người ban đầu của nam nhân kia tan vào làn sương mù rồi lại ngưng tụ ngay trước mặt Quinto và Anne với một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Một nữ nhân mỹ lệ lại nguy hiểm.
Mái tóc tím của cô buông xõa như thác nước, chiếc bịt mắt màu đen che khuất một bên mắt, còn bên kia con ngươi mang sức đồng cùng màu với mái tóc, trong trẻo mà lấp lánh tạo cảm giác vừa huyền bí vừa rực rỡ.
Ngũ quan của cô gái này cực kỳ tinh xảo và thanh tú, nhưng do biểu cảm lạnh lùng, khí chất toát ra lại vô cùng đặc biệt - như một đóa hoa hồng tím kiều diễm nở trong màn sương dày, xinh đẹp nhưng không thể chạm tới.
Nữ ảo thuật sư kia trong tay nắm một cây tam xoa kích cực kỳ nổi danh trong Thế Giới Bên Trong. Dưới mái tóc xinh đẹp của cô, có thể thấy rõ trên vành tai trắng nõn là đôi hoa tai phức tạp và hoa lệ.
Kim loại đặc biệt màu băng lam được chế tác thành tua rua, mỗi lần khẽ lay động là lại va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy. Phần đuôi của chúng mang hình dáng sắc nhọn khiến vẻ đẹp lộng lẫy mãnh liệt ấy lại mang theo một loại nguy hiểm khó diễn tả bằng lời.
Sau khi thấy rõ diện mạo thật sự của đối phương, Quinto và Anne trong chớp mắt liền ngây dại.
Bọn họ đều biết đây là ai.
Âm thanh của Quinto mắc kẹt nơi cổ họng, khó khăn phát ra tiếng:
"Ngươi là Von, Người thủ hộ Sương mù của Vongola......"
Không né tránh cũng không phủ nhận xưng hô của Quinto với mình, nữ nhân được gọi là 'Người thủ hộ Sương mù của Vongola', Chrome Dokuro khẽ cúi người hành lễ.
Bởi vì động tác này, làn váy của cô khẽ xòe ra nữ cánh hoa uyển chuyển, mái tóc tím rực rỡ cùng đôi khuyên tai hoa lệ cũng theo đó khẽ lay động.
Mà Anne ngồi dưới đất được ngọn lửa sương mù bảo hộ, ngơ ngác nhìn Chrome.
Giữa lúc còn đang choáng váng bởi vẻ đẹp mỹ lệ và nguy hiểm của ảo thuật sư kia, Anne chợt nhận ra tư thế của Chrome chính là nghi thức chào đón đặc biệt chỉ lưu hành trong Vongola.
Nghi thức này.... hình như có nghĩa là......
Anne cố gắng lục lại trong ký ức câu trả lời cho vấn đề này, thì giọng nói của Chrome vang lên, trong trẻo mà lạnh lẽo như ánh trăng rơi xuống mặt nước trong đêm:
"Chào buổi tối, hai vị khách quý. Hoan nghênh đến với Vongola, ta đã đợi từ lâu rồi." 】
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro