Chương 37: Video thứ nhất (đã beta)
【"Takeshi, lát nữa tớ sẽ quay lại tìm cậu! Đợi tớ khoảng nửa tiếng ——"
Cùng với câu nói đó, bóng dáng của Vongola Decimo đã vội vã biến mất ở khúc ngoặt hành lang.
Có lẽ vì cổ áo hơi lệch mà không được chỉnh lại, áo choàng phía sau cũng không còn giữ được vẻ nghiêm trang tuyệt đẹp như ban đầu, thay vào đó lại như chiếc đuôi mềm mại của một con hồ ly nhỏ — lúc cuộn lại, lúc bung ra, để lại một nét vẽ sinh động, hoặc một chuỗi dấu chân nhẹ nhàng.
Yamamoto Takeshi mỉm cười, dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Sawada Tsunayoshi.
Nhưng ngay khoảnh khắc âm thanh của thủ lĩnh còn chưa kịp tan biến hoàn toàn trong không khí, nụ cười dịu dàng trên gương mặt hắn cũng đột ngột biến mất.
Phía sau lớp ngụy trang ôn hòa, khuôn mặt hắn lập tức mang theo khí chất đầy nguy hiểm — sắc bén như lưỡi dao. Hắn cúi đầu, bóng tối hắt xuống gương mặt khiến đường nét trở nên càng thêm lạnh lẽo.
Yamamoto Takeshi gõ ra một dòng tin nhắn trên điện thoại:
"Không có... nhưng ta thà rằng cậu ấy có thể phát hiện ra từ trước." 】
Ở khu trong, biểu cảm của Yamamoto Takeshi cũng dần trầm xuống. Nụ cười hiền lành ban đầu bị thay thế bằng vẻ suy tư nghiêm túc. Tất nhiên, nếu bàn về khí chất nguy hiểm thì rõ ràng hắn vẫn còn thua xa chính mình ở thế giới kia.
"Vẫn đang bận rộn vì chuyện đó sao? Rốt cuộc là mình đang giấu Tsuna làm cái gì vậy chứ..."
So với Yamamoto Takeshi đang lẩm bẩm với tâm trạng phức tạp, thái độ của Gokudera Hayato lại đơn giản và rõ ràng hơn nhiều:
"Màn hình dựa vào đâu mà cứ chạy theo hắn? Loại ngu ngốc như thế mà cũng xứng chiếm lấy màn ảnh của Vongola Juudaime?"
"... Cái ngữ khí này của ngươi, nghe y như kiểu đang oán giận việc nhân vật chính bị vai phụ chiếm mất đất diễn ấy."
Lambo cuối cùng cũng không nhịn được mà buột miệng chọc quê.
Thế nhưng Gokudera Hayato lại không mắng cậu, thậm chí còn gật đầu một cách thản nhiên: "Cũng chẳng khác là bao. Cậu ấyvốn chính là vai chính."
"Đây không phải phim điện ảnh đâu!"
"Không phải đang nói về mấy thứ như vậy." Gokudera Hayato rũ mắt, hàng mi dài vì màu sắc nhạt nhòa mà càng nổi bật rõ ràng.
"Hắn... đáng ra phải là vai chính của cả thế giới này."
Gần như ngay khoảnh khắc câu nói ấy vừa thốt ra, hình ảnh trên màn hình lập tức chuyển cảnh — trở lại với phía của Sawada Tsunayoshi.
【 Sawada Tsunayoshi đứng ở ngưỡng cửa, không nhúc nhích.
Cậu lại đang nhìn đồng hồ.
Kim phút khó khăn lắm mới ổn định ở vị trí 58, trong khi kim giây vẫn tí tách lướt qua từng vòng. Sawada Tsunayoshi không rời mắt khỏi mặt đồng hồ, cứ thế dửng dưng nhìn thời gian từng chút một trôi đi về phía trước.
11:59:30. Cậu khẽ thở ra một hơi, giơ tay định gõ cửa.
Nhưng ngay lúc ngón tay vừa chạm tới mặt cửa, cánh cửa ấy lại tự mở ra từ phía bên trong.
"A......"
Ở trong lòng vẫn còn đang diễn luyện tình huống thì bị chen ngang kế hoạch, Sawada Tsunayoshi hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn Reborn — người đã giúp cậu mở cửa.
Nhưng rất nhanh, Sawada Tsunayoshi liền lấy lại tinh thần.
Cậu ôm lễ vật trong tay như thể đang nâng một bó hoa rực rỡ, tư thế trịnh trọng, khi mở miệng nói cũng mang theo giọng điệu như đang thề hứa:
"——"
Nhưng tiếng gọi ấy — thậm chí còn chưa kịp thốt ra đầy đủ tên — đã bị cắt ngang.
Nam nhân đứng đối diện Sawada Tsunayoshi nhìn cổ áo của cậu khẽ nhíu mày. Reborn đưa tay ra, lướt qua món quà đang được ôm trong ngực, động tác nhẹ nhàng mà kéo thẳng cổ áo của học trò mình.
"Sao lại loạn thế này."
Dù cho đến tận bây giờ, gia sư của Sawada Tsunayoshi vẫn luôn giữ thói quen phê bình dáng vẻ và phong thái của Giáo phụ — mà một chiếc áo choàng tượng trưng cho địa vị tối cao lại xuất hiện nếp gấp rối rắm như thế này, thì đúng thật là lỗi của Sawada Tsunayoshi.
Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe Reborn răn dạy, nhưng đêm nay—đêm nay thì khác!
"Chờ một chút, Reborn, trước tiên hãy——"
Nhưng Reborn lại không đi theo tiết tấu của cậu.
Hắn chỉnh lại cổ áo cho Sawada Tsunayoshi cho thẳng thớm, để mấy lớp vải không còn đè lên cổ cậu nữa, rồi liếc mắt nhìn sợi dây vàng đang rối lại thành một cục, khẽ nhướng mày.
Sawada Tsunayoshi cứ ngỡ lần này mình sẽ bị mắng thật rồi.
Cậu nhìn ngón tay của Reborn trượt xuống phía dưới, tưởng rằng đối phương định giúp mình chỉnh lại hướng của mấy viên đá quý và dây chuyền đang rối vào nhau.
Nhưng Reborn lại hoàn toàn bỏ qua những thứ đó.
Hắn thẳng tay cởi bỏ khuy trong lớp áo choàng bên trong, gỡ luôn đống đồ trang trí hỗn loạn và lòe loẹt ấy xuống.
Không phải chỉnh sửa, mà là trực tiếp tháo bỏ tất cả.
Sau khi cởi bỏ áo choàng, trông toàn thân Sawada Tsunayoshi quả thật nhẹ nhàng và linh hoạt hơn hẳn.
Chiếc áo choàng dày nặng bị Reborn vắt lên cánh tay, và cuối cùng, Sawada Tsunayoshi cũng đón lấy một tràng răn dạy đến từ gia sư của mình.
"Vì sao lại quên thay đồ? Ngươi không cần lúc nào cũng phải mang bộ dáng thủ lĩnh. Ngươi không có đủ tinh lực cho chuyện đó, mà cũng chẳng cần thiết. Tan tầm rồi thì mặc mấy bộ đồ trẻ con ngươi thích chẳng phải là được à? Cứ cố tình mặc áo choàng thủ lĩnh ra vẻ nghiêm trang, trông thật ngốc nghếch, chỉ tổ khiến các thành viên trong gia tộc thêm phiền lòng."
"Đồ trẻ con?!"
Sawada Tsunayoshi như bị đả kích sâu sắc, đang định tranh cãi mấy câu vì gu ăn mặc của mình thì khóe mắt lại liếc thấy mặt đồng hồ — kim phút thong dong trôi đi, bây giờ đã là 00:01.
Sawada Tsunayoshi ngay lập tức ủ rũ thấy rõ:
"Đều tại ngươi đó, Reborn, ta lỡ mất 0 giờ rồi...... Rõ ràng ta đã có thể làm được, vậy mà......" 】
"Cái giọng điệu này, quả nhiên là sinh nhật rồi, kora."
Colonnello gật gù xác nhận.
"Khoan đã, Reborn!" Dino lập tức lên tiếng than phiền, "Trong tình huống như thế này, với tác phong của ngươi thì lẽ ra phải nói mấy câu kiểu 'thủ lĩnh thì 24 giờ lúc nào cũng phải ăn mặc hoàn hảo' mới đúng chứ! Sao lại tự mình đi cởi áo choàng cho sư đệ hả?!"
Nhưng Reborn chỉ quay đầu liếc hắn một cái.
Dino lập tức ngậm miệng, như thể trên khuôn mặt non nớt vô hại ấy nở nụ cười thiên chân vô tà, nhưng thực chất lại mang theo áp lực khủng khiếp như bóng đè trong mộng.
【"0 giờ à? À, hôm nay là sinh nhật ta. Vậy chắc đây là quà sinh nhật rồi."
Reborn thản nhiên nói, duỗi tay nhận lấy túi quà từ tay Sawada Tsunayoshi, động tác bình đạm như thể chỉ đang lấy một viên kẹo từ tay Lambo.
Sawada Tsunayoshi sững người tại chỗ.
Sau khi cái túi trong ngực bị Reborn rút đi, cậu bối rối đến mức nói năng lộn xộn, bắt đầu chỉ trích đối phương:
"Đâu, đâu có ai làm thọ tinh mà không phối hợp như vậy chứ! Người bình thường không phải đều giả vờ không biết, rồi đến lúc được chúc mừng mới tỏ ra bất ngờ cảm động sao?! Ngươi không phải tự xưng là quý ông theo chủ nghĩa lãng mạn à?!"
"Nếu thọ tinh từ trong ra ngoài đều hợp tác thể hiện bất ngờ thì... lại thành ra gây khó chịu rồi." Reborn hạ giọng đáp.
"Cái gì cơ?"
Sawada Tsunayoshi hoàn toàn không hiểu câu đó có ý gì, nhưng Reborn cũng chẳng buồn giải thích, chỉ tiếp tục nói:
"Ngươi viết đáp án rõ rành rành trên mặt thế kia. Nếu đến mức đó mà còn không đoán ra được, thì chỉ có thể chứng minh chỉ số thông minh còn thấp hơn cả Lambo."
"Ngươi sao lại có thể công kích Lambo như vậy chứ! Nó chỉ không giỏi vài môn thôi, còn mấy môn khác thành tích rõ ràng rất tốt, đứa nhỏ đó thông minh lắm!"
"Trong mắt ta, không thể đậu Harvard ngay từ cấp hai thì đều là ngu ngốc."
—— Cái gì vậy?! Đó là tiêu chuẩn đánh giá chỉ số thông minh đến từ hành tinh kỳ lạ nào thế hả? Và nữa, với cái thành tích đã thi mấy lần vẫn được 0 điểm của ta ở Namimori cấp hai thì ta rốt cuộc nên được xếp loại gì đây hả trời!
Lời phản bác đã đến sát đầu lưỡi, nhưng Sawada Tsunayoshi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy tự mình nói ra chỉ tổ chuốc lấy nhục.
Để tránh bị Reborn cười nhạo kiểu như "Ngươi nghĩ vì sao ta lại tham gia Trận chiến đại diện hả?", Tsunayoshi đành nuốt mấy câu đó xuống.
Đáng tiếc, Reborn lại như thể đọc được tiếng lòng cậu, bắt đầu cười nhạo không chút nương tay:
"Trận chiến đại diện cũng khá thú vị đấy chứ. Đã xảy ra không ít chuyện đáng để nhớ lại. Ví dụ như ai đó từng thi toán được 0 điểm, thế mà đến ngày thứ tư của Đại Diện Chiến lại dám lớn tiếng mắng gia sư của mình, còn tự tin tuyên bố sẽ trốn học cả ngày cơ đấy..."
"Ngươi có thể đừng nói kiểu giật tít báo Mafia được không?!"】
Đối với thế giới kia mà nói, đoạn đối thoại này càng nghiêng về hài hước.
Nhưng ở trong hiện trường, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Đoạn lời này hàm chứa thông tin.
Hơn nữa, là thông tin vô cùng rõ ràng, vô cùng quan trọng.
Trên thực tế, màn hình iPad cũng thực sự lập lòe.
Khi Reborn nói ra cụm từ 'Trận chiến đại diện', video trực tiếp lập tức chập chờn một lúc, hình ảnh sai lệch dữ dội, vặn vẹo méo mó, khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu có phải sắp lại nghe thấy hệ thống thông báo tạm ngưng truyền phát nữa hay không.
Chắc chắn là vì đoạn lời nói này đã đề cập đến một điểm neo cực kỳ sâu sắc.
Nhưng may mắn thay, cách miêu tả trong lời nói đó vẫn còn quá gián tiếp, kỹ thuật do thế giới chủ cung cấp quả thực vượt trội, mà nhóm thi hành kế hoạch xem video cũng đủ kiên cường nỗ lực.
Trình tự xem video đã đứng vững trước áp lực.
Vài giây sau, hình ảnh lại một lần nữa chuyển động trở lại. Tựa như bánh răng bị kẹt trong nhánh cây rối rắm vừa được kim loại nghiền thông, mọi quy luật tinh vi lại tiếp tục vận hành.
Khi Sawada Tsunayoshi mở miệng nói, video đã hoàn toàn khôi phục, tiếp tục truyền phát trơn tru.
Sau khi nguy cơ được hóa giải, bản thân nguy cơ ấy lại trở thành phần thưởng:
Khu trong thu được một thông tin miêu tả vô cùng quý giá.
"Trận chiến đại diện... là gì vậy?"
Bọn họ vội vàng ghi nhớ lấy vấn đề này — bởi vì không có thông tin trực tiếp để đối chiếu, muốn từ một từ ngữ như thế mà suy luận ra được kết luận đáng tin, cần đến một quá trình trao đổi và suy luận phức tạp, kéo dài.
Ngay khi nghe thấy từ này, thân thể Bermuda khẽ run lên một chút, nhưng y cũng không có ý định lập tức bàn luận về nó.
Muốn thảo luận chuyện này, tuyệt đối không thể chỉ đôi ba câu là xong, đây là vấn đề nên để dành đến khoảng thời gian thoải mái hơn về sau.
Dù sao thì, video vẫn đang tiếp tục phát.
【 "Hoàn toàn là đang dùng phong cách đảo ngược sự thật mà nói chuyện a! Ngươi như thế nào lại sẽ......"
Lời oán giận của Sawada Tsunayoshi đột nhiên im bặt.
Cậu như là nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hơi hiểu ra mà nhìn về phía Reborn.
"......Reborn, ngươi tâm trạng khá tốt?"
"Vì sao lại không tốt?"
Reborn cong cong khóe môi, không phủ định câu hỏi này.
Hắn lấy hộp quà từ trong túi ra.
Trước khi mở hộp, Reborn nghe thấy giọng Sawada Tsunayoshi vang lên trước:
"Reborn, chúc mừng sinh nhật."
Reborn nhìn về phía Sawada Tsunayoshi, còn Sawada Tsunayoshi thì đang nhìn thẳng vào hắn.
Chiếc áo choàng của Sawada Tsunayoshi vẫn còn vắt trên khuỷu tay Reborn, còn món quà thì được chính Reborn nâng trên tay.
Thế nên, lớp vải thẫm màu gắn đầy đá quý như hóa thành đôi cánh rực rỡ của chiếc hộp quà bất ngờ ấy, khi đong đưa, trông như hai cánh chim khẽ chạm vào nhau.
Vì đang lắng nghe lời Sawada Tsunayoshi nói, Reborn dừng lại động tác trên tay, không tiếp tục mở món quà sinh nhật của mình nữa.
Hắn chăm chú, nghiêm túc nhìn thẳng vào học trò của mình — cứ như thể, chính người kia mới là món quà thật sự vậy.
Sawada Tsunayoshi tiếp tục nói:
"Từ ngày chúng ta gặp nhau, ngươi đã mang đến cho ta quá nhiều, quá nhiều thứ. Ta thật sự cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được ngươi, Reborn. Cảm ơn ngươi đã được sinh ra trên thế giới này."
Giống như vai trò bị đảo ngược, Sawada Tsunayoshi đưa tay về phía Reborn, giúp đối phương mở hộp quà: "Vốn dĩ là đã nhờ người mang đến Luân Đôn rồi, cuối cùng lại phải nhờ Basil vội vàng đem về... Cả chuyện bày kế chúc mừng cũng bị ngươi chen ngang, đến giờ thì đúng là trễ hoàn toàn luôn rồi."
Nói đến đây, Sawada Tsunayoshi khẽ thở dài.
Reborn lại nói:
"Chuyện quan trọng, đến muộn cũng không sao."
"Vậy sao? Nhưng nếu có thể không muộn thì chắc chắn vẫn tốt hơn mà......"
Sawada Tsunayoshi cũng không tiếp tục dây dưa vào chủ đề này nữa.
Cậu kéo dải lụa, dời nắp hộp sang một bên. Khi đưa món quà bên trong ra để cho Reborn nhìn thấy, cậu cong mắt, khẽ mỉm cười rạng rỡ:
"Quà sinh nhật."
Ánh mắt của Sawada Tsunayoshi cùng màu với mật ong, tựa như muốn ngâm cả khoảnh khắc này vào vị ngọt, khiến thời gian cũng hóa thành dòng chảy màu hổ phách dịu dàng.
Vì vậy, nụ cười trên mặt Reborn cũng trở nên thuần khiết, đó là nụ cười bị lây nhiễm bởi ý cười quá mức sạch sẽ.
Hắn nhìn về phía món quà mà Sawada Tsunayoshi đang nâng lên:
"Năm nay là khăn quàng cổ à?"
"Ừ. Tuy rằng hoàn toàn không hợp với ngươi, và chắc chắn cũng chẳng thể nào dệt đẹp được như Leon......"
Sawada Tsunayoshi dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của con tắc kè hoa, Leon lập tức nheo mắt lại đầy sung sướng, lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn và thân mật.
Chiếc khăn quàng cổ màu đen này đúng là được dệt không tốt — những gì Sawada Tsunayoshi nói hoàn toàn là thật.
Rõ ràng chỉ là kiểu dệt cực kỳ đơn giản, vậy mà đường may vẫn rối tung rối mù, là một tác phẩm hết sức vụng về.
Sawada Tsunayoshi có chút ngượng ngùng nghiêng đầu đi, nhưng vẫn đưa khăn quàng cổ cho Reborn.
Gia sư của cậu nhận lấy món đồ dệt mềm mại ấy, khẽ cảm thán bằng giọng nhẹ nhàng:
"Thật là giống như trước đây."
"Ngươi nói cái gì cơ?"
Im lặng một lúc, Reborn mới trả lời:
"...... Đương nhiên là nói đến gu ăn mặc trẻ con của ngươi."
Nụ cười trên mặt Sawada Tsunayoshi lập tức cứng đờ.
"Nói như vậy, ngươi thật sự có thể cười nhạo người khác về cách ăn mặc ngay trong hoàn cảnh thế này sao? Bình thường giống người ta một chút, nói câu 'cảm ơn' thì khó đến vậy sao? Ngay cả Hayato lần trước lúc nhận quà sinh nhật từ Lambo cũng biết nói cảm ơn mà!"
"Nhưng ba phút sau, hắn liền ném bom lên đầu Lambo."
Lời Reborn khiến Sawada Tsunayoshi lập tức nhớ lại một đoạn ký ức gà bay chó sủa nào đó, khiến đầu Giáo phụ cũng bắt đầu đau nhức.
"Ờm... Rốt cuộc thì Lambo tặng quà sinh nhật là phần lòng đỏ trứng luộc còn thừa từ bữa trưa của chính mình, lại còn mắng người ta là đồ ngốc khi đưa... chuyện đó thì đúng là Lambo sai thật...... Nhưng mà Hayato cũng thật sự quá xúc động, đá Lambo bay thẳng ra ngoài từ cửa sổ tầng bảy, thế thì cũng quá đáng rồi......" 】
Giọng của Sawada Tsunayoshi càng lúc càng nhỏ, và màn hình cũng dần dần tối đen lại.
Một lát sau, âm thanh máy móc vang lên:
【Đoạn video tập thể thứ nhất kết thúc!】
【Tiếp theo là phần đưa ra câu hỏi cho đoạn video thứ nhất!】
【Người ra câu hỏi: Reborn】
【Xin mời người được chỉ định nghiêm túc đưa ra câu hỏi, để kế hoạch xem video lần này có thể thu thập được nhiều thông tin hữu ích hơn!】
【Mười giây sau sẽ tiến vào giai đoạn tự do xem video và tự do thảo luận đoạn video thứ nhất! Thời lượng giai đoạn này dựa trên thời gian xử lý câu hỏi để tính. Trong thời gian này, người xem video có thể tự do truyền phát, tạm dừng hoặc điều chỉnh tốc độ phát đoạn video thứ nhất.】
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro