Chương 57: Video thứ tám (đã beta)

Dù thông báo tiếp theo đã vang lên, nhưng sự chú ý của mọi người ở khu trong vẫn không thể hoàn toàn kéo về lại đúng trình tự.

Bởi vì chuyện có liên quan đến hai vị Arcobaleno Mưa, nên chiếc bàn tròn mang huy văn cầu vồng kia cũng trở nên náo loạn hơn hẳn so với lúc trước.

"Đùa giỡn kiểu gì vậy hả?!" Giọng Mammon vang lên đầy phẫn nộ, "Chúng ta tặng quà mừng cho các ngươi, kết quả là các ngươi dùng cái kiểu hôn lễ hỗn loạn thế này để đáp lại sao?!"

Nếu tạm bỏ qua sự tính toán chi li về tiền bạc, lời nói ấy nghe ra cũng khá là chính nghĩa, nghiêm trang.

"Đúng thế!" Skull cũng kích động đứng bật dậy, đập mạnh xuống mặt bàn trước mặt, "Rốt cuộc các ngươi có làm tốt công tác an ninh hay không vậy! Sao lại có chuyện nguy hiểm đến mức những vị khách quý tôn quý, soái khí như ta lại bị văng ra ngoài thế kia chứ?!"

Irie Shoichi khách quan, nhỏ giọng nhắc nhở hắn:

"Tuy không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng nhìn từ tấm ảnh... hình như ngươi bị Bermuda-kun bên kia ném ra ngoài."

Skull cùng lúc đó quay đầu, im lặng nhìn thẳng vào ánh mắt của Bermuda trong một giây. Rồi ngay lập tức, hắn quyết định làm ngơ trước sự thật đó, giả vờ như chưa từng nghe thấy gì, tiếp tục nổi giận về phía hai đồng nghiệp tương lai thuộc hệ Mưa của mình:

"Mặc kệ ở thế giới kia ta bị dụ dỗ kiểu gì, hiện tại các ngươi đừng hòng mơ bổn đại gia ta hạ mình tham gia cái hôn lễ rách nát của các ngươi! Đúng không, Viper?!"

Hắn đầy mong chờ nhìn về phía ảo thuật sư ngồi bên kia, tìm kiếm sự đồng tình.

"Lại gọi sai tên ta thì nhớ bồi thêm tiền." Ảo thuật sư lạnh lùng, không chút nhân nhượng đáp. "Hơn nữa, ta vẫn sẽ đi. Ngươi cũng nên đi, dù sao nhìn thế này, ta có vẻ sẽ kiếm được một khoản từ chỗ ngươi."

"Cái gì cơ?!"

Skull gần như sụp đổ mà hét lên, nhưng Colonnello lúc này đã điền xong câu hỏi của mình, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để xử lý Skull.

"Câm miệng đi, đã bảo rồi — thích tới hay không thì tùy kora!"

Nhóm Arcobaleno thì đang náo loạn cả lên, nhưng một số người ở đây lại lặng lẽ gọi iPad lên, tạm dừng lại ở một khung hình cụ thể của bức ảnh, tỉ mỉ quan sát những chi tiết và thông tin được ghi lại bên trong.

"Có bốn, năm gương mặt chưa từng thấy qua." Yamamoto Takeshi chống cằm, vừa lẩm bẩm vừa sửa sang lại các thông tin.

Tấm ảnh này rõ ràng không thể chụp hết toàn bộ người tham dự hôn lễ, nhưng dù vậy, vẫn cho thấy mức độ náo nhiệt cực kỳ đáng kể:

Có một nữ sinh tóc đen, trông tuổi tác gần như ngang ngửa với Yamamoto Takeshi, đang định bước về phía Sawada Tsunayoshi, nhưng dường như bị trò đùa của Lambo ở bên kia làm phân tán sự chú ý. Cô tuy mặc lễ phục, nhưng trên cánh tay lại khoác theo áo khoác ngoài, hình như là đồng phục nữ sinh của một trường tư danh tiếng tại thành phố Namimori.

Còn có một cô bé khác đứng bên cạnh Fon, bất kể là kiểu tóc hay trang phục đều mang phong cách Trung Hoa tương tự như Fon. Cô bé đang đứng từ xa trò chuyện với Chrome, gương mặt lộ ra nụ cười cực kỳ ngoan ngoãn và thẹn thùng.

Cùng với đó...

"Hả? Người này là đồng nghiệp của các cậu à?"

Yamamoto Takeshi nghiêng người, giơ chiếc iPad trong tay lên, chỉ vào một người trong ảnh, rồi quay sang bàn bên cạnh hỏi Kikyou và Bluebell — những người dường như quen thuộc với nhân vật ấy.

Bluebell vẫn không nói một lời. Chỉ có đôi môi khô khốc khẽ run, ánh mắt nhẹ nhàng dao động giữa người trong ảnh và người đang ngồi bên cạnh Kikyo.

Cô đang quan sát sự khác biệt giữa Kikyo của hai thế giới.

Tuy rằng cô không hề nhìn vào người mà Yamamoto Takeshi chỉ, nhưng phản ứng rõ ràng vừa rồi đã là một trong những lần hiếm hoi Bluebell thể hiện cảm xúc kể từ khi bước vào khu trong.

"Cá nhân ta cảm thấy thế này." Kikyo cẩn thận lựa lời, chậm rãi trả lời, "Người đàn ông tóc xanh lục kia chắc chắn là ta. Còn người đứng bên cạnh, bị che khuất một phần khuôn mặt — cô gái tóc lam ấy — hẳn là Bluebell..."

Vì nghe thấy cái tên xa lạ mà lại thuộc về chính mình, Bluebell khẽ chớp mắt, hai tay đang nắm đặt trên đầu gối cũng hơi buông lỏng ra một chút.

"......Vậy nên, người đàn ông tóc đỏ đứng cạnh chúng ta trong ảnh... hẳn là đồng nghiệp của bọn ta."

"Nói cách khác, ở thế giới này, các người hoàn toàn không quen biết nhau?"

Kozato Enma bất ngờ chen vào cuộc trò chuyện của họ.

Hắn thoạt nhìn vẫn như cũ chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ khi nhận ra có người đang nhìn mình, mới chậm nửa nhịp mà "À" một tiếng.

Xuất phát từ phép lịch sự đáp lời, Kozato Enma chỉ vào bức ảnh, chuyển sang chủ đề khác:

"Cô gái tóc đen bên cạnh ta — tên là Suzuki Adelheid. Là bạn thân lớn lên cùng ta ở một trại trẻ mồ côi... Trong ảnh, cô ấy đang đeo một chiếc nhẫn, xem ra ở thế giới kia, cô ấy chính là một trong những Người thủ hộ của ta."

"Thì ra là vậy."

Kikyo nhìn về phía người con gái vừa được nhắc đến, ghi nhớ gương mặt cô ấy, rồi lại nghe thấy Kozato Enma, bằng giọng bình thản đến mức chẳng có lấy một gợn sóng, tiếp tục nói:

"Vậy thì, hai người đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa?"

Bluebell lặng lẽ ngẩng đầu lên, còn Kikyo thì kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm về phía Enma:

"......Chuẩn bị tâm lý? Ý ngươi là gì?"

Bản thân Kozato Enma lại dường như hoàn toàn không có ý thức rằng mình vừa nói ra điều gì quá mức chấn động.

Hắn vuốt mấy sợi tóc rũ xuống trước trán, động tác ấy mang theo vài phần gượng gạo và thẹn thùng, nhưng khi chậm rãi giải thích tiếp, đôi mắt đỏ lại hoàn toàn trống rỗng, chẳng hề thể hiện chút rụt rè hay kiêng dè nào:

"Đương nhiên là nói đến thủ lĩnh của mấy người  rồi... Gia tộc của ta, hay gia tộc Vongola của Tsuna-kun cũng vậy, phần lớn các Người thủ hộ đều là những người đã có liên hệ từ sớm — ví dụ như học cùng trường, hoặc lớn lên cùng trong trại trẻ mồ côi. Theo một nghĩa nào đó, cũng có thể hiểu là quá trình lựa chọn Người thủ hộ diễn ra tự nhiên trong quá trình tiếp xúc với thủ lĩnh."

Yamamoto Takeshi chỉ cười, không cắt ngang lời Enma, mà lặng lẽ chờ cậu nói tiếp.

"Nhưng tình huống của các người thì lại hoàn toàn khác. Rõ ràng là không có bất kỳ mối liên hệ nào với nhau. Dù có lấy hiệu ứng cánh bướm của một thế giới khác ra để biện giải, cũng rất khó tưởng tượng được — vị Mare Bầu trời kia rốt cuộc đã tiếp xúc với mấy người như thế nào để rồi lại chọn toàn bộ mấy người này."

Sắc mặt Kikyo khẽ biến.

Hắn đã hiểu rõ ý tứ mà Kozato Enma muốn nói:

Kikyo và Bluebell ở đây, vốn dĩ không giống như là người đến từ cùng một thế giới. Mà sau khi tấm ảnh lộ ra người đồng sự thứ ba kia, cảm giác 'lệch nhịp' giữa họ lại càng rõ ràng hơn.

Cho dù tạm gác lại yếu tố tuổi tác hay xuất thân, cũng thật sự khó mà tưởng tượng được: Bluebell — người bị nhốt trong phòng bệnh, sống trên xe lăn; Kikyo — người đang mệt mỏi xoay vòng giữa cuộc sống và công việc; và người đàn ông tóc đỏ trong ảnh — mang vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời...

Ba người như vậy, rốt cuộc làm sao có thể giao nhau trên quỹ đạo cuộc đời, làm sao có thể tạo thành một mối liên kết mang tên 'đồng đội', để rồi cùng xuất hiện trong một thế giới không hề từng tiếp xúc từ trước?

Nhưng giờ đây, sự thật đã rõ ràng — bọn họ đã trở thành một gia tộc, và có chung một vị thủ lĩnh.

"Tsuna-kun được họ gọi là 'Vỏ sò', từ cuộc trò chuyện giữa Tsuna-kun và Gayle có thể thấy rõ thái độ đặc biệt của cậu ấy đối với khái niệm thời gian; bên kia nhóm người được gọi là 'Cầu vồng', cơ thể họ rõ ràng mang những đặc điểm kỳ lạ, đi ngược lại quy luật thời gian; vậy thì, thủ lĩnh của các cậu — người được gọi là 'Đại dương' — năng lực mà anh ta sở hữu là..."

Ngón tay của Kozato Enma khựng lại giữa chừng, ánh mắt cậu cuối cùng cũng không còn hời hợt nữa, mà chăm chú nhìn về phía Kikyou và Bluebell như đang thực sự quan sát.

"......Nếu hai người có nghĩ ra điều gì, xin hãy nhớ chia sẻ với ta. Coi như là hồi đáp cho lời nhắc nhở này của ta vậy."

Kikyo gật đầu đồng ý, trong lòng rối bời, bắt đầu cố gắng hồi tưởng lại những thông tin có liên quan. Bluebell vẫn trầm mặc, nghiêng đầu như đang chờ đợi, ánh mắt hướng về phía Kikyo.

Còn Kozato Enma, sau khi nhận được phản ứng như ý, đang định thu hồi ánh nhìn thì lại bắt gặp ánh mắt đang mỉm cười của Yamamoto Takeshi.

Enma khựng lại một chút, chủ động lên tiếng giải thích:

"Ta tò mò về Mare Bầu trời cũng là điều đương nhiên thôi, vì rất có thể nó có liên quan đến manh mối của gia tộc ta."

"Ta thì không có ý kiến gì về chuyện đó..." Yamamoto Takeshi cười hiền, "Chỉ là hơi bất ngờ một chút — không ngờ cậu lại đổi cách gọi nhanh đến vậy."

"Cậu nói 'Tsuna-kun' à?" Kozato Enma cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ, "Cũng ổn mà. Ta thấy mình vẫn đang tiến bộ từng bước một. Dù sao thì, trong đoạn video kia, mối quan hệ giữa ta và Tsuna-kun cũng thật sự rất tốt."

Cuộc trò chuyện mang chút không khí vi diệu ấy kết thúc đúng lúc tiếng thông báo lại vang lên lần nữa.

【 Người trả lời đều đã trình bày đáp án, sau đây sẽ tiến vào thời gian trình bày cùng kiểm tra đối chiếu đáp án! Thời gian là 20 phút. 】

【Sau đây tiến hành công bố đáp án.】

【 Người đặt câu hỏi / Người trả lời: Colonnello】

【 Câu hỏi: 】

【 Lời nguyền Arcobaleno đã được giải trừ, có phải là nhờ vào kết quả của trận chiến đại diện không?

【 Người đặt câu hỏi / Người trả lời: Lal Mirch 】

【 Câu hỏi: 】

【 Lần này toàn bộ Arcobaleno đều gia nhập CEDEF, cũng là vì kết quả của trận chiến đại diện sao?

"Ê, chờ một chút......"

"Cái này là xác định như thế nào vậy?"

Khu trong bắt đầu vang lên những tiếng nghi hoặc.

Bởi vì trong hai câu hỏi của hai người kia, có một danh từ như thể đã được ngầm thừa nhận sẵn, quá mức chắc chắn — đó chính là "trận chiến đại diện".

Danh từ này từng xuất hiện một lần trong đoạn video, mà lại ở trong một ngữ cảnh quá mức gián tiếp.

Thế nhưng hai vị Arcobaleno Mưa lại dường như đã nhạy bén nắm bắt được mối nhân quả nào đó ở đây, cứ thế tự tin kéo dài ra hai câu hỏi, hoàn toàn không để lại bất kỳ không gian cho việc tạm thời xác nhận hay nghi ngờ.

Rốt cuộc là đã dựa vào đâu để đưa ra phán đoán ấy?

Trên bàn Vongola, Reborn mặt không biểu cảm mà khẽ "hừ" một tiếng.

Trong một hội trường đã hoàn toàn náo nhiệt, tiếng cười lạnh đó vốn dĩ chỉ như một giọt nước giữa cơn mưa, lẽ ra sẽ bị lập tức phớt lờ. Thế nhưng Colonnello đã quay người lại, treo nụ cười chế nhạo trên môi, giọng điệu rạng rỡ hỏi:

"Sao vậy, Reborn? Ngươi có gì bất mãn à, kora?"

Reborn lạnh nhạt đối mặt với người bạn cũ trước mắt. Nhưng bất kể nhìn thế nào, ai cũng cảm thấy hắn đang muốn vác súng lên nhắm thẳng vào đầu Colonnello.

Chrome nhìn hai người tương tác với nhau, không nhịn được nhẹ giọng cảm thán: "Quan hệ tốt thật đấy..."

Mammon nói một cách vô cùng thẳng thừng, không lưu lại chút tình cảm nào trên mặt: "Dù sao bọn họ vốn chính là kiểu bạn bè xấu như vậy."

Bởi vì là dạng đồng đội cũ đã quá quen thuộc với nhau như thế, bởi vì là bạn bè xấu hiếm có thể cùng đứng trên một lập trường như thế, cho nên, Colonnello và Lal đích thực có thể nhạy bén nắm bắt được chi tiết này hơn bất kỳ ai khác.

—— "Trận chiến đại diện cũng khá thú vị đấy chứ. Đã xảy ra không ít chuyện đáng để nhớ lại. Ví dụ như ai đó từng thi toán được 0 điểm, thế mà đến ngày thứ tư của trận chiến đại diện lại dám lớn tiếng mắng gia sư của mình, còn tự tin tuyên bố sẽ trốn học cả ngày cơ đấy..."

Trong video, khi Reborn nói ra những lời ấy, không ngờ lại mang theo một chút kiêu ngạo mơ hồ và hoài niệm sâu sắc.

Phần lớn người có lẽ đều không nghe ra điều gì đặc biệt, nhưng Colonnello và Lal — hai người hiếm hoi có thể thấy rõ cảm xúc mà Reborn để lộ.

Nội dung lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng cảm xúc ẩn sau lại trầm nặng đến bất ngờ. Loại đối lập này, rốt cuộc là bắt nguồn từ đâu?

Chỉ có thể là vì những nhân quả sâu sắc đã xảy ra trong "trận chiến đại diện". Chính vì khắc sâu đến mức đó, nên dù là trong một cuộc tán gẫu ở tương lai xa xôi, cũng khó tránh khỏi mang theo một chút cảm giác tim đập nhanh của khoảnh khắc năm xưa.

Vì vậy, là những người bạn của Reborn, hai người bọn họ mới có thể đưa ra phán đoán như vậy.

Mà trên thực tế, sự tự tin ấy — là hoàn toàn hợp lý.

【 Không sai, kora. 】

【 Không phải. 】

Liên tiếp vang lên những lời hồi đáp, tuy nội dung hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng nhìn biểu cảm của hai người đặt câu hỏi ở khu trong, thì rõ ràng các câu trả lời đều trùng khớp với suy đoán của họ như đúc.

Quả nhiên là như vậy sao.

Là bởi vì có nhắc đến lời nguyền Arcobaleno, nên Sawada Tsunayoshi và Reborn mới có thể xảy ra xung đột kịch liệt đến thế trong trận chiến đại diện; nhưng cho dù bao trùm cả lời nguyền liên quan đến gốc rễ thế giới này, trận chiến đại diện vẫn còn lâu mới đủ để khái quát lý do mà nhóm Arcobaleno lại đồng loạt nguyện ý gia nhập CEDEF.

Bởi vì, trong đoạn video kia, họ — những Arcobaleno — dường như đã đạt được một loại hạnh phúc còn vượt xa cả trạng thái 'thoát khỏi lời nguyền'.

Chắc chắn là đã có một con người giống như kỳ tích, khiến những người từng được gọi là 'kẻ mạnh nhất trong Thế Giới Bên Trong' ấy, cùng cả cuộc đời lẫn thế giới của họ — bị hoàn toàn, tuyệt đối, triệt để đảo lộn.

......Giống như lời hứa hẹn của Checker Face dành cho họ trong cuộc gặp trước đó vậy.

Ngoại trừ Arcobaleno thuộc tính Mặt trời và Mưa, phần lớn người khác cũng đã đưa ra cùng một suy luận dựa trên những câu hỏi và câu trả lời vừa rồi.

Kết luận này đã khiến mọi người cần một chút thời gian để tiêu hóa, nhưng ngay sau đó, hai phần 'lễ vật' tiếp theo được tiếp thu lại lập tức làm dấy lên một đợt gợn sóng trong hội trường... Không, phải nói là một đợt sóng lớn.

"Shamal, Basil, Dino, Squalo đang ngồi xe lăn, và hai tên nhóc mặc đồng phục giống Chrome."

Sau khi tiếp nhận ký ức từ thế giới khác, Colonnello nhanh chóng liệt kê ra một chuỗi cái tên.

Dừng lại một chút, hắn tiếp tục gọi thêm hai cái tên cuối cùng:

"Còn có ta, kora, và Reborn đang dùng vẻ mặt khoe khoang với ta để khoe về học trò của mình."

"Danh sách gì vậy?"

Có người vẫn chưa hiểu, nhưng cũng có người đã nhanh chóng đoán ra và thay Colonnello trả lời:

"Là danh sách những người có mặt tại khán phòng trong trận chiến tranh đoạt nhẫn."

Levi nhíu mày khó hiểu: "......Bel, sao ngươi biết được?"

Bel thậm chí không thèm ngẩng đầu, qua loa đến mức cực độ mà lừa hắn: "Bởi vì ta là hoàng tử, đồ ngu."

Tuy lý do nghe vô cùng nhảm nhí, nhưng Colonnello vẫn khẽ gật đầu, coi như công nhận câu trả lời của Bel là đúng.

Fon bất đắc dĩ nở nụ cười:

"Cũng quá xa xỉ rồi đấy, Reborn."

Tạm không bàn đến việc có thực sự cần thiết hay không, trong giai đoạn nhạy cảm của cuộc cạnh tranh người thừa kế Vongola, việc bày tỏ thái độ hoặc chọn phe vốn đã rất mẫn cảm.

Những người bị điểm tên kia, tuyệt đối là vì tham gia theo một cách thức càng trực tiếp, càng sâu sắc, thì mới có thể xuất hiện tại hiện trường khán phòng.

Kết hợp với những suy luận trước đó ở khu trong, có thể thấy: trong trận chiến tranh đoạt nhẫn này của gia tộc Decimo, những người ấy phần lớn đều từng hỗ trợ huấn luyện cho trước trận chiến.

Trong Thế Giới Bên Trong, nơi luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, để những nhân vật nổi danh như Trident Shamal, Cavallone Decimo, và cả Arcobaleno Mưa có mái tóc rực rỡ... đồng loạt từ nước Ý xa xôi vội vàng đến Nhật Bản, đảm nhiệm vai trò giáo viên cho người kế thừa thậm chí còn chưa xác định danh phận — việc này đã không còn đơn thuần là chuyện 'bán bao nhiêu nhân tình' nữa rồi.

Khi đội hình đến quan chiến đã xa hoa đến mức độ như vậy, thì vấn đề đặt ra đã biến thành: Ai mới có thể có được 'mặt mũi' lớn đến như thế?

Người thao túng chuyện này, dĩ nhiên là kẻ được gọi là 'vẻ mặt khoe khoang' kia — Reborn, người đồng thời cũng có mặt tại hiện trường.

Reborn đương nhiên có đủ nhân mạch và năng lực. Nhưng nếu bảo rằng hắn sẵn sàng làm đến mức độ đó — dù đối tượng là người kế thừa của Vongola — thì cũng đã hoàn toàn vượt xa thái độ bình thường của một gia sư.

Quan hệ là chuyện tương hỗ, thân phận người kế thừa của Vongola đương nhiên có sức hút riêng, nhưng với sự kiêu ngạo của Reborn, hắn tuyệt đối sẽ không vì những lý do như vậy mà hào phóng tiêu xài tất cả mạng lưới quan hệ cấp cao mà mình từng tích lũy, không hề giữ lại chút nào.

Chẳng lẽ thực sự xem trọng và công nhận học trò của mình đến mức ấy? Tự tin đến mức dốc cạn mọi thứ mình từng tích lũy trong Thế Giới Bên Trong, đem từng mối nhân mạch đỉnh cao trân quý đẩy về phía một Sawada Tsunayoshi còn non nớt như thế?

Cho nên, cũng chẳng lạ gì khi Fon phải cảm thán một câu 'xa xỉ', lại càng chẳng lạ gì khi Colonnello mang theo nụ cười đầy ý trêu chọc càng lúc càng sâu.

Mà đối diện với nụ cười như thế, dù cho là Reborn — kẻ lý trí và lạnh lùng đến vậy — thì trong lòng cũng thật sự xúc động, đến mức suýt nữa muốn vác súng nện cho Colonnello một phát.

Leon dường như thật sự muốn bò lên tay của Reborn, nhưng Lal đã nhanh chóng cắt ngang chủ đề đã phân tích xong xuôi và đang có xu hướng chuyển thành những câu chuyện ân oán cá nhân của từng người.

"Tình huống giống như của Fran."

Lal miêu tả như vậy: "Ta đã nhìn thấy Sawada Tsunayoshi và Gokudera Hayato có độ tuổi không khớp với ta... cùng với một cỗ quan tài khắc gia huy của Vongola."

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro