Chương 3

Giữa màn sương mù dày đặc của buổi sớm, khi rừng già chìm trong tiếng thì thầm của lá và gió, một bóng người lặng lẽ di chuyển giữa không gian tĩnh mịch. Dorian Blackwood xuất hiện như một cơn gió lạnh đến từ quá khứ, bước qua những tán cây cổ thụ với dáng vẻ mờ ảo, nhưng lại mang theo một sức mạnh đen tối khó nỡ. Ánh mắt của anh, từng rực rỡ với niềm tin, giờ đây trĩu nặng những vết thương tâm hồn chưa lành, phản chiếu một nỗi cô đơn và phẫn uất sâu kín. 

Trước khi bước vào con đường đen tối của cuộc đời mình, Dorian dừng chân bên bờ một mảnh đá lớn, nơi mana của thiên nhiên chảy tràn nhưng giờ đây bị ô uế bởi một năng lượng khác – thứ năng lượng dơ dáy.... Đôi tay anh chạm nhẹ vào bề mặt đá mịn màng, như cố gắng cảm nhận lại những ký ức đã qua: những ngày mà anh cũng từng lặng lẽ hòa mình vào dòng chảy thuần khiết của tự nhiên, trước khi bi kịch xé nát mọi ước mơ.

Trong khoảnh khắc ấy, Dorian tự nhủ:— "Có một khoảng thời gian, ta cũng tin vào ánh sáng, nhưng lũ khốn đó... phản bội và bỏ rơi ta,giờ chỉ có bóng tối. Mana đen này, vốn thuộc về những kẻ yếu đuối, ta sẽ biến nó thành vũ khí của chính mình."Những lời tự vấn không chỉ vang vọng trong tâm trí mà còn dội theo tiếng vang của gió qua từng kẽ lá. 

Dưới bàn tay của Dorian, năng lượng đen dần cuộn trào, lượn qua từng khe hở của mảnh đá, phản chiếu một sức mạnh mới lạ nhưng đầy hiểm họa. Anh không đơn thuần tìm kiếm quyền lực; trong sâu thẳm, Dorian khao khát bù đắp những mất mát và khát khao được công nhận – thứ mà ánh sáng và mana thuần khiết từ lâu đã từ chối trao cho.

Không ai khác, Adrian và Lucian, khi đang dạo bước trong thung lũng ngập tràn ánh sáng ban mai, bỗng cảm nhận được một sự xáo trộn trong dòng chảy năng lượng. Cảm giác lạnh lẽo, đượm nỗi báo trước của hiểm nguy, len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể. Adrian dừng lại, đôi mắt đen sâu như mời gọi những câu hỏi không lời giải đáp:— "Lucian, cảm nhận ra điều gì không? Mana ở đây như bị vấy bẩn!!..."Lucian, với ánh mắt trong trẻo nhưng không kém phần lo âu, đáp lại:— "Ừm, Adrian. Sự thay đổi này quả là kì lạ. Nó không đơn thuần là mạch mana tự nhiên. Dường như ai đó đang cố tình làm rối loạn cân bằng mana..."

Trong lúc đó, Dorian đứng lặng lẽ quan sát từ xa, lặng lẽ theo dõi từng chuyển động của những con người mang trong mình sức mạnh của ánh sáng. Anh nhận thấy, mỗi bước chân của Adrian và Lucian như đánh thức những bản năng thầm lặng của tự nhiên, khiến anh không khỏi cảm thấy bực dọc và đồng thời băn khoăn. Trong lòng Dorian, những ký ức về quá khứ – những ngày mà anh từng tin tưởng và hy vọng – giờ chỉ còn là những vết sẹo đau đớn, đè bẹp bất kỳ tia sáng nào còn sót lại.

Bỗng, trong sự im lặng ấy, Dorian giương tay, khơi mào một làn sóng năng lượng đen tối. Những luồng mana xấu xa bắt đầu quẩn quanh, tạo thành những vệt mờ ảo như mây đen lượn quanh đỉnh núi xa xôi. Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không mang theo niềm vui mà chỉ là lời khẳng định cho một quyết định đã được trăn trở lâu nay: "Nếu thế giới chỉ biết trân trọng sự thuần khiết của ánh sáng, thì ta sẽ cho chính nó thấy sức mạnh hắc ám – sức mạnh mà không ai có thể phớt lờ.".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro