Chương 4


Sau cơn gió lạnh của bóng tối qua đi, Adrian và Lucian rời khỏi bờ hồ nơi họ cảm nhận được sự xáo trộn của mana. Cả hai dường như được tự nhiên gọi mời đến một nơi khác – một khu vực yên tĩnh trong lòng rừng, nơi ánh sáng ban mai nhẹ nhàng đổ xuống qua từng kẽ lá, tạo nên một bức tranh sống động của màu sắc và hy vọng.

Trong không gian ấy, bên bờ một dòng suối nhỏ trong veo, họ tìm thấy nơi trú ẩn tạm thời. Tiếng nước róc rách xen lẫn tiếng lá khẽ lay động như những lời thì thầm của tự nhiên, dường như mời gọi tâm hồn được mở ra và sẻ chia. Adrian ngồi dựa vào một tảng đá mát lạnh, đôi mắt đen sâu của anh dõi theo những con sóng nhẹ nhàng của dòng nước, như đang tìm kiếm sự an ủi trong từng giọt nước.

Lucian nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh, bước chân anh như hòa cùng tiếng nhịp của tự nhiên. Anh ngồi cạnh Adrian, không cần nhiều lời, chỉ có sự im lặng đầy thấu hiểu. Sau một lúc, trong khoảnh khắc yên bình ấy, Lucian mở lời với giọng nói trầm ấm:
— "Có những lúc, khi mana cuộn trào theo một cách bất thường, em cảm nhận được nỗi nhớ về những điều đã mất, nhưng cũng có khi, lại là lời mời gọi để em tìm về chính mình."

Adrian ngước mắt nhìn Lucian, đôi mắt anh như chứa đựng cả bầu trời đêm và niềm khao khát vươn lên:
— "Tôi từng tự hỏi, liệu có phải hai ta luôn bị cuốn theo dòng chảy của số phận, hay có lúc, giữa những giông gió của đời người, hai ta lại có thể tìm thấy một chút bình yên... Em,...à,...ai đó liệu có thể cùng ta chia sẻ nỗi đơn sơ ấy."

Giữa tiếng suối reo và gió thổi qua những tán cây, hai tâm hồn dần mở cửa cho nhau. Lucian kể về những ngày tháng lang thang tìm kiếm sự chữa lành bởithánh lực, về những vết thương mà thời gian chưa kịp hàn gắn. Adrian chia sẻ về quá khứ đầy gian truân, về niềm tin mù quáng vào mana, niềm tin mà giờ đây dường như trở nên mỏng manh nhưng không kém phần quý giá.

Họ không nói quá nhiều, nhưng từng câu chữ, từng lời thì thầm dường như mang theo cả cả nỗi niềm của riêng mỗi người. Trong khoảnh khắc đó, sự hiện diện của nhau như một liều thuốc thanh lọc tâm hồn – giúp cả hai cảm nhận được rằng, dù thế giới xung quanh có bao biến động, luôn có những khoảnh khắc giản đơn để ta tìm lại chính mình.

Khi ánh sáng ban mai dần chuyển sang sắc hồng nhẹ của buổi sớm mới, Adrian và Lucian cùng nhau đứng dậy. Họ không chỉ tìm thấy sự an ủi trong lời chia sẻ của nhau, mà còn nhận ra rằng chính những khoảnh khắc ấy đã dệt nên sợi chỉ liên kết định mệnh, mở đầu cho một hành trình chung – hành trình của sự hiểu biết, của lòng tin và của tình (bạn), dần dần chuyển hóa thành những cảm xúc sâu lắng hơn theo thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro