01*ੈ✩‧₊˚
Bảy năm rồi, phải không? Khoảng thời gian đủ dài để mọi thứ thay đổi, đủ dài để những vết thương có thể lành lại. Thế nhưng, với anh, bảy năm kể từ ngày em bước ra khỏi căn phòng ấy, mang theo chiếc balo cũ và ánh mắt lạnh lùng khiến anh chẳng dám gọi lại, lại là một hành trình dài của những nỗi nhớ không nguôi. Anh từng nghĩ, thời gian sẽ là liều thuốc xoa dịu tất cả, sẽ khiến hình bóng em dần phai nhạt. Nhưng đời không như là mơ, phải không em? Có những người đi qua rồi vẫn ở lại, chỉ là trong một hình hài khác, dịu dàng hơn, âm thầm hơn, nhưng vẫn đủ sức làm tim anh nhói lên mỗi khi bóng hình ấy lướt qua tâm trí.
Anh vẫn nhớ như in những buổi sáng ngày xưa. Em thích ly cà phê sữa ngọt ngào, còn anh thì chỉ trung thành với ly cà phê đen không đường. Em từng hỏi:
"Anh uống thế chẳng thấy đắng à?"
"Không đắng, vì quen rồi."
Em à, em nói đúng. Người ta chỉ nói câu đó khi đang cố gắng che giấu một điều gì đó. Có lẽ, em đã nhận ra, cái "quen" của anh không chỉ là vị giác, mà còn là một nỗi niềm, một sự chấp nhận mà anh không muốn bày tỏ.
Ngày em rời đi, thế giới của anh dường như sụp đổ. Anh nhận ra mình đã vụng về, đã không biết cách giữ gìn những điều quan trọng nhất. Trong thế giới của anh lúc đó, chỉ có tiếng lách cách của bàn phím, tiếng reo hò cuồng nhiệt từ những trận đấu bất tận, tiếng vỗ tay tán thưởng. Nhưng rồi, giọng nói quen thuộc của em, ly cà phê em pha cho anh mỗi sáng khi anh mệt mỏi, tất cả đều tan biến. Người ta vẫn thường nói, khi hai người chia xa, mỗi người sẽ học cách sống tiếp cuộc đời của riêng mình. Anh cũng đã học được điều đó. Chỉ có điều, sống tiếp không có nghĩa là quên đi.
Bảy năm trôi qua, anh đã bước qua biết bao sân khấu, đã nhận được không ít lời ca tụng. Nhưng mỗi lần ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu xuống, em biết không, anh lại nhớ đến em - người từng đứng bên cạnh, mỉm cười và nói: "Anh làm được mà." Đúng vậy, anh đã làm được. Chỉ là, niềm vui chiến thắng ấy giờ đây trở nên trống rỗng, bởi không còn ai để anh có thể sẻ chia.
Và rồi, hôm nay, định mệnh đã đưa chúng ta gặp lại. Ở một quán cà phê nhỏ quen thuộc, nơi góc bàn gần cửa sổ, nơi chúng ta từng ngồi. Em vẫn ngồi đó, dáng vẻ yên bình như ngày nào, đầu hơi cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại, ly cà phê sữa quen thuộc đặt bên cạnh. Anh đứng lặng ở cửa, không biết mình đã đứng đó bao lâu. Chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, mọi sự ồn ào, náo nhiệt của thế giới bên ngoài dường như tan biến. Bảy năm, anh đã tự hỏi mình sẽ nói gì khi gặp lại em. Nhưng khi ánh mắt em ngước lên, anh chỉ cảm nhận được một luồng gió bình yên lan tỏa.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện em. Tiếng mưa rơi tí tách trên khung kính, tạo nên một bản nhạc nền êm dịu. Chúng ta không nói nhiều, chỉ nhìn nhau, và trong ánh mắt ấy, anh biết rằng lời nói đã trở nên thừa thãi. Có những người, chỉ cần ngồi im cạnh nhau, không cần bất kỳ lời nào cũng đủ để hiểu.
Em hỏi anh, liệu anh còn uống cà phê đen không đường nữa không. Anh khẽ gật đầu. Nhưng anh không nói với em rằng, đã từ lâu rồi, anh không còn thấy vị đắng của nó nữa. Có lẽ, anh đã quen rồi. Quen với nỗi nhớ em, quen với cái vị man mác đó, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Anh không dám hỏi về cuộc sống hiện tại của em. Anh không biết em có hạnh phúc không, có ai đó pha cho em ly cà phê mỗi sáng hay chưa. Anh sợ rằng câu trả lời của em sẽ khiến trái tim anh run rẩy, sẽ làm vỡ đi cái thế giới bình yên mà anh đã cố gắng xây dựng. Anh chỉ muốn em biết một điều thôi - anh vẫn ở đây. Giữa cái thế giới đầy ánh sáng và tiếng ồn này, vẫn có một người âm thầm dõi theo, âm thầm giữ gìn những kỷ niệm.
Anh vẫn nhớ lời em từng nói, cách đây rất lâu rồi:
"Nếu một ngày cả thế giới quay lưng, anh vẫn còn em."
Giờ thì có lẽ, đã đảo ngược lại rồi.
Nếu một ngày nào đó, em thấy thế giới này quá ồn ào, quá mệt mỏi, hãy nhớ rằng - vẫn có một người, ở quán cà phê góc phố quen thuộc, vẫn ngồi chờ em, với một ly cà phê đen không đường, và một tách cà phê sữa đã nguội dần đặt bên cạnh.
Anh không ngồi đó để níu kéo, không phải để mong em quay lại và thay đổi mọi thứ. Anh chỉ đơn giản là muốn để lại một lời nhắc nhở, một điểm dừng chân. Để rồi, nếu một sáng nào đó, em bỗng dưng muốn quay lại, chúng ta có thể ngồi cùng nhau, nhâm nhi ly cà phê, và xem như chưa từng có bảy năm xa cách.
Thế giới của anh bây giờ thật sự rất bình yên. Bình yên vì trong nó, dù ở một góc khuất nào đó, vẫn còn có hình bóng của em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro